Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đảo Nổi

Tiểu thuyết gốc · 919 chữ

Trong vịnh nổi lên một hòn đảo.

Bởi vì hòn đảo ấy siêu nhỏ, cho nên có một từ đúng hơn để gọi nó mà… Trần Thế Vũ không biết.

Hắn chỉ biết rằng, bằng cách nào đó, cái đảo khốn kiếp đã làm phiền hắn.

“Vũ à, đang ở đâu đấy?”

Trần Thế Huy, chú ruột của Trần Thế Vũ bắt đầu bằng câu kinh điển mỗi khi ổng có việc muốn nhờ hắn. Đổi lại một người khác hẳn có thể dễ dàng trả lời câu hỏi này và nhẹ nhàng gạt phắt đi ông chú. Tiếc rằng Trần Thế Vũ không thể. Vậy là, hắn nghe điện thoại xong thì rời khỏi nhà, ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhất mua ít bánh trái sau đó chạy thẳng hướng bệnh viện trung tâm.

Trong bệnh viện, trước cửa phòng 207 đứng hai vị bác sĩ. Trần Thế Vũ liếc nhanh bảng tên trước ngực một người, kinh hãi phát hiện ra đó chính là chủ tịch bệnh viện.

Ông chú bị nan y sắp chết rồi sao? Ổng tính di chúc lại tài sản cho mình?

Ôm suy nghĩ ác ý này, Trần Thế Vũ lẻn vào phòng qua khe cửa hẹp. Trên giường bệnh, chú hắn mặt mũi phờ phạc, một chân bó bột.

Xem ra chỉ là bị ngoại thương mà thôi.

Trần Thế Vũ kéo ghế ngồi cạnh giường ông chú, thoáng nhìn cái chân bó bột, tự hỏi có nên hỏi về nguyên nhân ra đời của nó hay là không. Về cơ bản, hắn thì không quan tâm tới cái chân ấy. Gãy chân dĩ nhiên là do té ngã, chả cần phải hỏi. Câu hỏi quan trọng ở đây là, ông chú sắp nhờ vả Trần Thế Vũ điều gì.

Ngẫm nghĩ, Trần Thế Vũ khẽ rùng mình. May là ổng gãy chân chứ không có gãy tay.

Một cái tay thì giá trị bằng ba cái chân!

“Cháu lạnh à? Cần chú hạ điều hòa không?”

“Không cần đâu, cháu không lạnh.” Trần Thế Vũ nói, nảy ra một ý. Tiên hạ thủ vi cường. Thay vì chờ ông chú nói này nói nọ sau đó nhân cơ hội nhờ vả, không bằng chính hắn nói đông nói tây, sau đó đánh bài chuồn.

“Chú, nhìn chú cháu bỗng nhớ tới câu chuyện về… lũ nhện.”

Trần Thế Huy, lúc bấy giờ thì đang uống nước lấy hơi chuẩn bị thao thao bất tuyệt nghe vậy suýt thì bị sặc.

“Cái gì… nhện?”

“Dạ, chú cháu mình mỗi người hai cái chân. Chú gãy một chân còn một cái. Chúng ta tổng cộng ba cái chân. Mà một con nhện lại đã có tới tám cái chân…”

Ta bị gãy chân chứ có bị cưa chân đâu, Trần Thế Huy nghĩ thầm.

“Mà chân nhện thì cấu tạo không giống chân con người chúng ta. Chúng có cấu tạo rỗng, cử động bằng hệ thống thủy học… ý cháu là bằng máu ấy ạ. Cũng gần giống cái chân thứ ba của bọn đàn ông chúng ta.”

Kế hoạch của Trần Thế Vũ thì… thất bại hoàn toàn.

Dĩ nhiên, từ thời điểm bước chân vào phòng bệnh thì Trần Thế Vũ đã thua luôn rồi nên hắn cũng không có thất vọng. Hắn ngồi uống sữa hộp và lắng nghe câu chuyện của ông chú, ngạc nhiên phát hiện nó lại bắt đầu bằng sự xuất hiện của cái đảo.

“Chú cũng không biết nó có cái gì đẹp mà đám thanh niên thích dữ vậy. Buổi tối đi xem đã đành, đến khuya hơn mười hai giờ cũng có đứa chạy xe phân khối lớn tới xem, đinh tai nhức óc không ai ngủ được…”

Trần Thế Huy thì làm nghề trông coi hải đăng, ca trực từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng. Về mặt lý thuyết, yêu cầu công việc của ổng không cho phép đi ngủ trong khoảng thời gian này.

Bởi vì đang ngủ bị đánh thức nên không ngủ lại ngay được, Trần Thế Huy bèn đi dạo. Dạo bên trên chán ổng mò mẫm bên dưới. Dưới chân tháp hải đăng thì có một cái hầm bí ẩn nối với một cái chuồng chó, không biết dẫn đi đâu.

“...bởi vì lâu ngày không có đi xuống nên chú quên mất cái bậc thang gãy, bước hụt và té gãy chân?” Trần Thế Vũ cẩn thận hỏi lại.

“Ừ, xúi quẩy vậy đấy. Chú bị thương như thế này phải nằm viện mấy ngày…”

Gãy chân nào có chỉ nằm mấy ngày. Thanh niên nằm vài ba tuần, tuổi trung niên như Trần Thế Huy có khi cả tháng. Nói tới đây thì Trần Thế Vũ đã hiểu.

“Trong tháp có internet không chú?”

“Có, đủ hết. Mày cứ yên tâm đi.”

“Buổi tối cháu đi ngủ được không?”

“Được, chỉ cần đảm bảo mấy thứ cần thiết chạy ok là được.”

“Vậy…”

“...tiền công mấy ngày trực chú sẽ chuyển hết cho cháu, nhận theo ngày.”

Thỏa thuận đến đây thì không còn vấn đề gì nữa cả. Trần Thế Vũ đi mua cơm trưa cho ông chú dưới căn-tin bệnh viện, sau đó thì trở về chuẩn bị tối đi ngủ ngoài hải đăng.

Đặc biệt, để chuẩn bị cho công việc trực tối, Trần Thế Vũ ghé một cái cửa hàng tiện lợi nằm sâu trong một con hẻm và mua vài quả bom thối.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.