Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quân đội

Tiểu thuyết gốc · 1035 chữ

Cảnh sát An thì có một cái mũi thực thính, mắt cũng thực tinh, hẳn là cầm tinh con cẩu.

Chậm bước quanh khu vực xảy ra tai nạn, Trần Thế Vũ cân nhắc khả năng anh ta chính là ma sói.

Thân phận của ma sói, mục đích của nó, tất cả đối với Trần Thế Vũ đều là mê.

Ma sói xuất hiện ở hải đăng để làm gì?

Ngắm cảnh?

Săn người?

Vì sao nó chiếu tướng Trần Thế Vũ, bởi vì bị hắn bắt quả tang nó đang làm gì đó mờ ám sao?

Nếu cảnh sát An là ma sói, vậy giờ nó đã biết Trần Thế Vũ chết mà sống lại.

Đó sẽ là một cám dỗ không ai có thể cưỡng nổi, ma sói cũng không ngoại lệ.

Chỉ cần Trần Thế Vũ lạc đơn, nó chắc chắn sẽ ra tay.

Nếu Trần Thế Vũ là cảnh sát An và cảnh sát An là ma sói, hắn sẽ giết chết cảnh sát Bình trước. Và hiện tại là một cơ hội hoàn hảo.

Trần Thế Vũ ngẫm nghĩ, sau đó phủ quyết khả năng cảnh sát An là ma sói.

Cảnh sát Bình cũng thế.

Lần sau, nếu có kẻ nào cố ý đầu têu dẫn Trần Thế Vũ tới nơi hoang vắng, kẻ ấy có khả năng cao chính là ma sói. Dĩ nhiên, trừ trường hợp bất khả kháng như lúc này, hắn thì sẽ không đời nào để cho bản thân bị lừa.

Sẽ không!

“Cậu không sợ sao?”

Giọng cảnh sát Bình đột ngột vang lên ở sau lưng khiến Trần Thế Vũ giật bắn mình. Hắn từ từ quay đầu lại, cũng lần đầu tiên nhìn kỹ gương mặt của cảnh sát Bình.

Gương mặt góc cạnh, cằm nhọn, mũi cao, mắt sắc. Nếu ngũ quan của anh ta nhu hòa thêm chút nữa thì có thể đi làm minh tinh điện ảnh, chuyên đóng vai bá đạo tổng tài.

“Chúng sẽ không quay lại.” Trần Thế Vũ nói.

“Sao cậu nghĩ vậy?”

“Vì chúng là quái vật.”

“Con quái chúng ta đụng độ ở trên đồi và những thứ… chui ra từ bụng mấy cái xác không giống nhau.”

“Đúng là khác nhau, nhưng cũng đều là quái vật cả. Bọn chúng có mười ba con, tôi cảm thấy nếu chúng muốn làm gì chúng ta thì chúng đã nên làm xong rồi.”

Cảnh sát Bình đứng yên lặng một lúc.

“Phải, …muốn làm gì thì cũng nên làm rồi.”

Có gì đó là lạ trong giọng nói của cảnh sát Bình.

“Cho nên, nếu anh mệt thì cũng nên đi nghỉ đi.”

Đó là một đề nghị mà Trần Thế Vũ không nghĩ là cảnh sát Bình sẽ đồng ý.

“Tôi sẽ nghỉ lại trong xe tải nhỏ. Có gì thì kêu thật to nhé.”

Sau đó, Trần Thế Vũ thấy mình tự do!

Không thể nào đâu! Đây là một cái bẫy có phải không!?

Trần Thế Vũ đã bước xuống xe vì ‘cơn đói’ thôi thúc. Cơ thể hắn sắp mục rữa tới nơi. Hắn cần tìm cho mình một cái xác mới, hoặc nhai nuốt một thứ thịt tươi nào đó. Hắn đang tìm kiếm cơ hội, cũng sắp bất chấp tất cả. Rồi thì, cơ hội bỗng đến thật dễ dàng.

Trần Thế Vũ đi tới cửa thùng xe container. Ở vị trí này, không ai có thể nhìn thấy hắn đang làm gì.

Trần Thế Vũ chui vào trong thùng xe, lại đợi thêm một lúc, cũng vẫn không có ai đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.

[Devour]

+1007

Trần Thế Vũ xé một cái cánh tay khỏi một xác chết trông ổn nhất, sau đó cắn nuốt nó một cách chậm rãi. Hắn không rõ mình có gây ra tiếng động hay không, và nếu có thì có bị ai nghe thấy hay không. Chỉ biết rằng, khi hắn ăn xong cái tay thì trong thùng xe vẫn chỉ có mỗi mình hắn.

Mùi vị… cũng tạm.

Trần Thế Vũ rời khỏi thùng xe, giả bộ tản bước. Hắn nhẩm tính, để có thể tồn tại thêm một ngày, hắn cần chừng bốn ba cái tay và chân nữa.

Trần Thế Vũ lén lút bế lên một cái cẳng chân của tay tài xế đầu trọc. Cái chân còn mới và cộng một số thời gian thực khả quan, hơn mười hai ngàn.

Cứ thế, cho tới khi chỉ còn vài tiếng nữa thì trời sắp sáng thì Trần Thế Vũ cũng no bụng. Có thời điểm hắn đắm chìm hoàn toàn trong việc nhai thịt. Giả như lúc ấy mà bị phát hiện, Trần Thế Vũ không cảm thấy mình sẽ dừng lại.

Nhưng điều đó đã không xảy ra. Khi Trần Thế Vũ leo trở lại vào trong đầu xe tải lớn, cảnh sát An đã ngáy khò khò từ lâu.

Gần sáng, Trần Thế Vũ mơ gặp ác mộng. Hắn thấy mấy cái xác sống lại và cào cấu hắn. Rồi hắn lại thấy mình đang ngồi trong tiệm cơm ăn bò bít-tết và món bò đột ngột biến thành một con ruồi bự. Trần Thế Vũ nôn thốc nôn tháo trong giấc mơ. Khi tỉnh lại, hắn thấy ngực áo mình ướt sũng và bốc mùi chua lòm.

“Tởm chết được.” Cảnh sát An nhận xét.

“Có tiếng gì thế?”

“Tiếng xe cẩu bên quân đội. Hồi sớm một chiếc xe jeep chạy tới. Sau đó thì là một xe chở lính vây chặt nơi này.”

Ngoài cửa xe, Trần Thế Vũ thấy hai người lính bồng súng đứng nghiêm.

“Chúng ta không được rời khỏi xe.”

Trần Thế Vũ gật đầu.

“Anh nghĩ là bọn họ đến là vì chúng ta, vì mấy con quái hay là vì cái đống chip điện tử chở trong cái xe tải nhỏ?”

“Chúng ta chẳng là cái gì cả, mấy con chip kia thì là hàng của bệnh viện mà. Nếu đến vì mấy con chip thì cũng nên là người bên bệnh viện mới đúng.”

“Vậy là họ đến vì quái vật?”

“Tôi cảm thấy thế.” Cảnh sát An nhún vai.

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.