Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 974 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Ngày thứ hai, trời sao vạn dặm, chẳng nhìn thấy mấy địa khu, toàn bộ đều bao phủ bởi zombie.

Trương Chí Hạo cùng Đoạn Trân thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị cùng mấy người Nghê Dương cùng lên đường.

Trương Chí Hạo đối Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cần người sáng suốt đều nhìn ra.

Mà đối với việc Trương Chí Hạo cố ý tiếp cận Tô Nhuyễn Nhuyễn, Lục Thời Minh ngay cả tiếng cũng không dám thốt lên.

Trương Chí Hạo cười một tiếng khinh bỉ, ngồi vào bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, cố gắng thả nhẹ giọng nói, sợ dọa đến bông hoa trắng nhỏ này.

"Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm gì thế?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn một mình ngồi ở trên ghế sa lon, Lục Thời Minh đang cùng Nghê Dương quy hoạch lại tuyến đường đi đến căn cứ.

Tiểu cô nương cúi cái đầu nhỏ, hai con ngươi rụt rè nhìn Trương Chí Hạo, thận trọng lộ ra một cái bình nhỏ, thanh âm mềm nhũn nói: "Ăn."

Trương Chí Hạo thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô đã lâu, hoàn toàn không thèm để ý kia là cái bình gì, chỉ nói: "Có thể cho anh ăn cùng với em được không?"

"Anh rất đói sao?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía Trương Chí Hạo với ánh mắt đồng tình.

Mọi người cùng là số phận pháo hôi, không biết ai chết trước ai.

Đối diện với ánh mắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Trương Chí Hạo đều cảm thấy cả người nhộn nhạo cả lên

Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt có vẻ so với hôm qua lại đẹp thêm một chút?

"Đúng, đói, anh rất đói."

Ngữ khí Trương Chí Hạo quái dị,

hai con ngươi thèm nhỏ dãi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn dáng vẻ sắp đói chết của Trương Chí Hạo, nhanh tay đem đồ trong tay đưa cho hắn:"Vậy, vậy anh ăn đi."

Trương Chí Hạo trầm mê cúi đầu, không thấy rõ chữ phía trên.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Không sao, đây là đồ giả, là dùng bột mì làm."

Tiểu cô nương mềm mềm vang lên ngay tại bên tai hắn, Trương Chí Hạo cảm thấy coi như kêu hắn ăn thuốc độc hắn cũng sẽ ăn không chút do dự.

Trương Chí Hạo ngửa đầu, một hơi ăn xong rồi.

Sau đó liếm liếm môi, nhìn gò má trắng nõn của Tô Nhuyễn Nhuyễn, hưỡng thơm trên người cô khiến cả người hắn mền nhũn, mắt sắc trầm mê, nói:"Ăn ngon thật"

Tô Nhuyễn Nhuyễn đem lọ không cầm về, nghĩ còn có thể cho kẹo vào để ăn dần.

Bên kia, Nghê Dương cùng Lục Thời Minh đã lên kế hoạch tốt cho đường đi.

Cô thần sắc khiếp sợ nhìn xem Lục Thời Minh nói: "Trí nhớ của cậu tốt như vậy? Xem một lần bản đồ liền có thể ghi nhớ?"

Dựa theo thiết lập nhân vật, Lục Thời Minh có trí thông minh rất cao, nghiền ép tất cả mọi người.

Đối với cái này, Tô Nhuyễn Nhuyễn sưa lại cho đúng: Không, là giẫm đạp.

Cho nên Lục Thời Minh muốn làm chuyện gì, không ai có cách nào ngăn cản được.

Trương Chí Hạo đứng lên, liếc xéo một chút tấm bản đồ kia, tùy ý nói: "Trên đường đi đến căn cứ sẽ đi ngang qua một siêu thị cỡ nhỏ, chúng ta đến lúc đó đi vào lấy chút vật tư."

Giọng nói cũng không phải là thương lượng, mà là cùng loại với ra lệnh.

Nghê Dương nói: "Chúng tôi đã thảo luận là đi hai mươi km ra bên ngoài ngoại thành đến siêu thị cỡ lớn."

Từ khi Trương Chí Hạo có được dị năng, lòng tự tin cấp tốc tăng thêm, hắn đã thành thói quen được người khác truy phủng.

Bây giờ đột nhiên đụng phải loại người như Nghe Dương không biết thời biết thế, liền cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất.

"Cô không biết siêu thị cỡ lớn có bao nhiêu zombie sao?"

"Bên trong siêu thị cỡ nhỏ thì Zombie cũng không ít." Nghê Dương mặt không thay đổi phản bác.

Trương Chí Hạo uy hiếp nheo lại mắt.

Thuận hắn người sống, nghịch hắn người vong.

Hắn lập tức liền sẽ để những người này nhìn xem cái gì gọi là cường giả chân chính.

Dị năng của hắn đã kiềm chế không được!

. . .

Chờ Trương Chí Hạo gara mở ra, mọi nười đều đã chuẩn bị xuất phát, Nghê Dương nhìn Đoạn Trân mang đầy quần áo đủ kiểu dáng, đồ trang sức xa xỉ trong rương hành lý, cau mày nói:" Thức ăn nước uống của mấy người đâu?"

"Đã ăn hết rồi."

Lúc nói những lời này, Trương Chí Hạo sắc mặt hơi khó coi.

Tuy là Trương Chí Hạo sở hữu dị năng, nhưng thực ra, hắn cũng không có ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Bởi vì hắn sợ Zombie.

Hắn còn không thể khống chế được tốt dị năng của mình.

Lần thứ nhất ra ngoài bởi vì dị năng mất khống chế, kém chút bị Zombie vây công, cảm giác sợ hãi còn quanh quẩn trong lòng. Cho nên hắn chỉ là cố thủ tại biệt thự của mình.

May mắn, sau khi đã hết đồ ăn, thì mấy người Nghê Dương đi tới.

"Có ý gì?"

Nghê Dương đột nhiên hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt lạnh băng nhìn về phía Trương Chí Hạo.

Trương Chí Hạo nói: "Chúng ta không phải cùng một nhóm sao? Tôi đều cho các người xe, các người chẳng lẽ không phân chia vật tư cho tôi?"

Giọng nói mười phần đương nhiên.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.