Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Nghê Dương trầm mặc nửa khắc, sau đó từ sau trong xe chuyển ra một rương nước cùng một túi đồ ăn, đưa cho Trương Chí Hạo nói: "Một chiếc xe, đổi lấy những thứ này."

Trương Chí Hạo nheo lại mắt, "Có ý gì?"

"Chính ý tứ này." Nghê Dương mười phần cường ngạnh.

Trương Chí Hạo đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Tôi xem mấy người chình là không biết sự lợi hại của Trương Chí hạo tôi đây.

Đột nhiên, Trương Chí Hạo dâng lên một loạt tường đất.

"Soạt" một cái, giống như kỹ xảo trong phim điện ảnh, đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao đến một mét ba.

Nghê Dương mặt không đổi sắc, tựa hồ đã đoán trước được.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

"Cho bọn họ đi."

Lục Thời Minh đột nhiên đưa tay ra, đè lại Nghê Dương.

Anh hư hư thực thực đặt tay trên cánh tay Nghê Dương, cũng không hề dùng lực nào, Nghê Dương lại đột nhiên bình tĩnh lại.

Đúng vậy a, bọn họ có không gian, làm gì phải cùng thằng ngu xuẩn này lãng phí thời gian.

Trương Chí Hạo đem toàn bộ thức ăn nước uống của mấy người Nghê Dương cầm đi

Sau đó dương dương đắc ý lái xe nghênh ngang rời đi.

Nghê Dương phát ra một tiếng cười nhạo.

. . .

Cuối cùng cũng xuất phát.

Vẫn như cũ Nghê Dương lái xe, bởi vì chỉ có cô là biết lái.

Đôi tình nhân yếu gà thì ngồi phía sau, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi nhét kẹo vào cái bình rỗng.

Lục Thời Minh nhướn mày, "Thuốc ngủ bên trong đâu? Ăn hết rồi sao?"

"Ừm."

Tô Nhuyễn Nhuyễn gật đầu nói: "Vừa rồi Trương Chí Hạo nói anh ta rất đói, liền đem cho anh ta ăn."

Đôi tay xinh đẹp của lục Thời Minh cầm lấy bình thuốc, nhẹ nhàng đảo qua một vòng, "Anh ta đã ăn bao nhiêu?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Ăn hết rồi."

Lục Thời Minh cười nhẹ một tiếng, "Thế à."

Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy tê cả da đầu.

"Thuốc này, không phải là hàng giả sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn thận trọng hỏi.

Trên mặt Lục Thời Minh ý cười càng sâu.

Nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn bằng ánh mắt ôn nhu không thể tưởng tượng nổi.

Giống như xuân phong hóa vũ, vào đông hóa tuyết.

"Đúng vậy."

. . .

Xe vừa đi không bao lâu.

Nghê Dương liền phát hiện trước mặt, đường đã bị người khác chặn lại.

Kia là một đoàn xe lớn. Mơ hồ có thể nhìn thấy binh sĩ đầy đủ vũ trang mang theo súng phía sau lưng.

"Đi xem một chút đi." Lục Thời Minh đột nhiên mở miệng.

Đang chuẩn bị đi vòng qua, Nghê Dương đột nhiên thắng xe lại.

Sau đó phát hiện người cản lại những binh sĩ này là Đoạn Trân.

Trên mặt trang điểm của Đoạn Trân đã nhòe đi, khóc lóc giống như bà điên.

Mà sau lưng cô nàng là Trương Chí Hạo càng giống thằng điên hơn.

"Đây không phải là Đoạn Trân sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn thò ra nửa cái đầu.

Bị Nghê Dương nhét trở về, thuận tiện đóng cửa sổ xe.

Đoạn Trân khóc lóc chạy tới, "Cầu xin các người, cầu xin các người, mau cứu Chí Hạo đi."

Trương Chí Hạo quỳ trên mặt đất, nôn thốc nôn tháo, toàn thân hôi thối, tanh tưởi.

Có binh sĩ vũ trang cảnh giác xuống xe xem xét.

"Hắn có phải hay không ăn đồ hỏng gì đúng không?" Tô Nhuyễn Nhuyễn đem mặt mình dán lên kính ở cửa sổ xe, đè ép thành chiếc bánh, cố gắng đề cao sự tồn tại của mình, muốn chào hỏi người anh em pháo hôi cùng chung số phận.

Đáng tiếc anh em pháo hôi kia đâu rảnh mà phản ứng lại cô.

Đoạn Trân khóc lóc cầu xin một hồi, đột nhiên đứng lên, lôi ra một cái hành lý cỡ lớn.

trong này toàn bộ đều là đồ ăn mà họ vừa mới lấy được.

Binh sĩ vũ trang vui vẻ tiếp nhận, sau đó đi lên xem xét trạng thái của Trương Chí Hạo, gọi thêm mấy người nữa, đem hắn mang lên xe.

Đoạn Trân thất tha thất thểu đi theo, cùng lên xe.

Có binh sĩ vũ trang chú ý tới xe của Nghê Dương.

"Các người cũng là đi khu căn cứ sao?"

Cửa sổ xe bị gõ vang.

Nghê Dương nói: "Ừm."

Ánh mắt của binh sĩ lướt qua gương mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, lộ ra tia kinh diễm.

Sau đó hắn chỉ chỉ xe của mình ở đằng sau, "Mấy người có thể giao

lên vật tư, sau đó cùng chúng tôi cùng đi đến căn cứ."

Phía sau đoàn xe vũ trang cỡ lớn đã chen chen chúc chúc mười mấy chiếc xe cá nhân.

Đối với zombie mà nói, đây hoàn toàn là một bữa tiệc di động lớn.

Nghê Dương đang muốn cự tuyệt, binh sĩ vũ trang kia lại nói: "Chúng tôi là từ căn cứ đi ra thu thập vật tư, trên xe có dị năng giả."

Nghê Dương ánh mắt khẽ động, đồng ý.

. . .

Trên xe vũ trang có tất cả ba người có dị năng

Chỉ cần giao vật tư, không quản là bao nhiêu, đều có thể đi theo phía sau, cùng đi đến khu căn cứ.

Nhìn thấy nhiều con chồng trước như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy đây quả thực là cùng nhau đi tìm cái chết tập thể.

Cô thích rồi đấy nha.

Bất quá loại nhân vật có trí tuệ siêu cao như nữ chính, vì sao lại muốn theo chết cùng vậy? Cô sẽ không thực sự coi chiếc xe vũ trang này rất an toàn đi?

Nghê Dương lái xe, chiếc xe lắc lắc ung dung đi theo sau đội xe.

Không cần đến một lát sau, quả nhiên, nhiều người cùng nhốn nháo ồn ào hết cả lên, lập tức liền hấp dẫn một nhóm lớn Zombie đến.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.