Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới Pokemon không giống

Phiên bản Dịch · 1481 chữ

EDIT: Mạc Nhiên

Cuối mùa thu.

Những chiếc lá khô vàng lắc lư từ không trung bay xuống, làm cho con đường cứng rắn, thô ráp thêm vài phần màu sắc.

Trên cột điện loang lổ, mấy con quạ khàn khàn kêu, nhưng không ai để ý tới.

Một con hẻm tối tăm ở thành phố Saffron.

Ở đống rác bừa bãi nọ, trong vũng nước bẩn thỉu tùy ý chảy qua, nằm một thân ảnh gầy trơ xương.

Khuôn mặt khô héo, quần áo cũ nát, và bàn chân dính đầy bùn đất.

Thân ảnh kia nằm yên ở đó, tựa hồ tim cũng đã ngừng đập.

Chỉ là trước ngực, bàn tay gắt gao nắm lấy một quả cầu đỏ trắng đan xen.

Đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh gồ lên.

Đột nhiên.

Mí mắt người nọ run lên, nương theo tiếng thở dốc dồn dập, từ trên mặt đất ngồi dậy.

Trong con ngươi bịt kín tầng sương mù bỗng lộ ra vẻ mê mang, ngược lại dần dần thanh minh.

Ký ức giống như dòng nước suối chạy ngược, trùng kích vào ý thức.

Ngồi xuống một lúc.

Mới dần dần hiểu được tình cảnh của mình.

Hắn tên là Natsuhiko, sinh ra trong một gia đình nghèo ở thành phố Saffron, cha mẹ đã mất sớm, hắn thường xuyên lục lọi rác rưởi, ăn qua thức ăn bẩn thỉu, trộm đồ, ngủ trên đường cái, là cư dân tầng dưới cùng điển hình nhất của thành phố Saffron.

Kể từ khi sinh ra, mục tiêu của hắn chỉ có một, cố sống sót.

Mà bây giờ, Natsuhiko vốn đã chết, tỉnh lại lần nữa, là một người bình thường đến từ thế giới xa xôi.

“Ta, còn sống không?"

Mang theo vẻ mặt khó có thể tin được.

Cúi đầu nhìn xuống.

Bùn đất trong kẽ ngón tay, mơ hồ có thể nhìn thấy xương sườn, bởi vì dùng sức nắm PokeBall kia mà có chút cứng ngắc trong tay.

Xuyên thấu qua thủy tinh màu đỏ trong suốt, có thể nhìn thấy trong đó có một bóng dáng màu vàng nhỏ nhắn.

“Pokemon...”

Tách...

Bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa phùn, phủ một lớp lụa mỏng cho toàn bộ thành phố.

Mưa rơi vào thân thể gầy yếu, luồng khí lạnh như băng thấm vào tận xương tủy, từng chút từng chút cướp đi nhiệt độ cơ thể vốn lưu lại không nhiều lắm.

Hàn ý thấu xương bao trùm ý thức của hắn.

Natsuhiko cảm nhận được bụng quặn đau, môi khô rát.

Mà so với những thứ này, luồng khí lạnh thấu xương mới là điều hắn lo lắng nhất.

Hắn vươn tay, tiếp một ít nước mưa đưa vào miệng, nhằm giảm bớt tình trạng khô rát trong miệng.

“Tiếp tục như thế này không được, mình cần thức ăn, cần nơi che chắn, cần quần áo ấm áp.” Natsuhiko rất rõ ràng trạng thái hiện tại của mình.

Thân thể gầy yếu căn bản không chịu nổi bất kỳ ma luyện nào.

Ngay cả đó chỉ là một cơn mưa.

“Đại ca, tiểu tử kia chính là chạy đến nơi này...".

Bỗng nhiên.

Thanh âm rất nhỏ xuyên qua màn mưa mỏng manh, truyền vào trong tai Natsuhiko.

Ngay sau đó là vài tiếng bước chân dồn dập.

Natsuhiko híp mắt, cố hết sức chống đầu gối, lảo đảo đứng lên từ vũng nước bẩn, lòng bàn chân ngâm trong nước dần dần mất đi tri giác, trở nên cứng ngắc.

Dưới màn mưa, ba bóng người từ xa đến gần.

Cộc cộc...

Dẫm lên nước mưa.

Nhanh chóng xuyên qua hơi nước mông lung, xuất hiện trước mặt Natsuhiko.

Cầm đầu là một nam nhân bộ dáng hung ác, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, ánh mắt hung kích phảng phất muốn ăn thịt người.

Khi ánh mắt đảo qua rơi vào PokeBall trong tay Natsuhiko, vẻ mặt tham lam không cách nào kìm chế được.

“Đại ca, chính là hắn!” Đàn em bên cạnh người đàn ông mặt sẹo kiêu ngạo, chỉ vào Natsuhiko, con ngươi hẹp dài lóe ra, sâu trong đáy mắt cũng tràn đầy tham lam.

Nam tử mặt sẹo này Natsuhiko biết.

Là một tên côn đồ trà trộn trên con đường này, bởi vì thủ đoạn hung ác, làm việc có chút ngang ngược, xem như là đầu lĩnh một đám côn đồ.

Nhưng nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một trong những người ở tầng dưới cùng của thành phố Saffron.

Đối với đám người bọn họ lăn lộn ở tầng dưới cùng mà nói, cách duy nhất thay đổi vận mệnh chính là đạt được một Pokemon, từ đó tiến vào tầng lớp Trainer.

Trainer, mới là chủ lưu của thế giới này.

Mà Pokemon, lại là nắm đấm cứng rắn nhất thế giới này.

Không có Pokemon, bọn họ thủy chung đều chỉ là một đám người vì sống sót mà tàn nhẫn tranh đấu lẫn nhau.

Mà hiện tại, trong tay Natsuhiko có một quả PokeBall!

Người đàn ông mặt sẹo nắm chặt nắm đấm, ánh mắt hung dữ, đi về phía Natsuhiko.

Lấy thân thể gầy yếu của hắn bây giờ, căn bản chịu không nổi loại nắm tay quanh năm đánh nhau mài giũa ra.

Không cần đạo lý, không cần thiện ác.

Người như bọn họ, bất luận là cướp địa bàn, cướp thức ăn, nắm đấm thật chính là đạo lý.

Natsuhiko am hiểu điểm này.

Nhìn nam nhân mặt sẹo càng ngày càng gần, siết chặt PokeBall trong tay.

Quả PokeBall này là khoai lang nóng bỏng tay, nhưng lại là cơ hội thay đổi vận mệnh, cũng là chỗ dựa duy nhất của hắn trước mắt.

Miệng hơi mở, theo yết hầu nhúc nhích, không khí chứa đầy mùi hôi thối từng chút một hít vào lá phổi.

Nín thở ngưng thần.

Cảm nhận từng cơn đau rát trong phổi.

Ấn nút trên PokeBall, nương theo một đạo hồng quang, PokeBall mở ra, một con Pokemon hình thể nhỏ nhắn có màu vàng đất, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, trên đầu và đuôi đều có gai nhọn, có bảy cái chân dưới cái bụng màu hồng xuất hiện giữa hai người.

Weedle.

Pokemon rất phổ biến.

Đối với các Trainer mà nói, nó đồng nghĩa với sự yếu đuối, mà đối với người bình thường mà nói, chúng sống theo quần đàn và mang theo kịch độc, là tồn tại trong rừng không thể trêu chọc.

Một Pokemon nhỏ yếu như vậy, thậm chí còn không to bằng nắm tay của nam nhân mặt sẹo, cũng không được các Trainer chào đón, lại trở thành bánh bao thơm ngon trong mắt những cư dân tầng dưới chót như bọn họ.

Nhìn thấy Weedle, người đàn ông sẹo đầu tiên là cả kinh, rất nhanh bị lòng tham che khuất.

Ham muốn có thể bóp méo nhận thức của một con người.

“Ngươi có biết đây là Pokemon gì không? Ngươi có biết làm thế nào để chỉ huy Pokemon sao?” Thần sắc bạo ngược, thanh âm tàn nhẫn.

Trainer, không chỉ là người có Pokemon, còn cần kiến thức lý luận tương ứng, hiểu rõ năng lực, tập tính, tính cách của Pokemon, biết cách chỉ huy chúng đi chiến đấu, phát huy ra thực lực vốn có của Pokemon.

Trong mắt người đàn ông mặt sẹo, người như Natsuhiko, chỉ là sống sót cơ hồ hao hết toàn bộ tinh lực, làm sao có thể hiểu được Pokemon, càng không có khả năng chỉ huy Pokemon chiến đấu.

Ngay cả khi đây là một con Weedle rất phổ biến.

Natsuhiko lạnh mặt.

Thông qua trí nhớ của tiền thân, hắn đã hiểu được, thế giới này đích thật là thế giới Pokemon, cũng không phải là thế giới Pokemon không tưởng trong ấn tượng của hắn “Xin chào, ta tốt hắn cũng tốt”.

Ở chỗ này, nhân loại có thể bị chôn vùi trong miệng Pokemon hung ác, mà Pokemon cũng có thể trở thành thức ăn trên bàn ăn của nhân loại, đây cũng không phải là số ít.

Giữa người với người, cũng không tồn tại cái gì tuyệt đối hữu hảo, nhiều hơn ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau.

Kiếp trước hắn không tính là người tốt gì, trải qua xã hội đánh đập, am hiểu nhân tính xấu xí, cho nên rất nhanh thích ứng với cục diện hiện tại.

“Weedle, String Shot – Phun tơ.” Natsuhiko lạnh lùng nói, thanh âm suy yếu nhưng kiên định.

Nghe được mệnh lệnh của hắn, Weedle sửng sốt, quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh.

Đôi mắt nhỏ màu đen kia đón nhận ánh mắt không thể nghi ngờ của Natsuhiko.

Bạn đang đọc Tầng Lớp Trainer Thấp Nhất Của Thế Giới Pokemon (Bản Dịch) của Thuyết Xướng Cáp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi macnhien@08
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.