Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xưa bắt đầu

Phiên bản Dịch · 1509 chữ

EDIT: Mạc Nhiên

Cơ thể nhỏ bé run rẩy.

Nghe vậy nam nhân mặt sẹo đầu tiên ngẩn ra, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Weedle, nụ cười trở nên tàn nhẫn hơn.

Bước nhanh lên.

Đáy lòng mơ hồ có chút kiêng kỵ, tựa hồ không muốn để cho người trước mặt này nói thêm gì nữa.

Nắm đấm đầy vết chai càng ngày càng gần.

Nhưng Natsuhiko đứng tại chỗ không nhúc nhích, hoặc là không thể nhúc nhích, chỉ ra lệnh lần nữa:

"String Shot – Phun tơ!”

Rít....

Bỗng nhiên

Khi nắm tay của nam nhân mặt sẹo cách khuôn mặt của cậu chỉ có mấy tấc, một sợi tơ màu trắng nhìn như mỏng manh yếu ớt nhanh chóng bay ra, quấn quanh lên nắm tay.

Người đàn ông mặt sẹo cả kinh.

Còn muốn tiếp tục dùng sức, lại phát hiện sợi tơ do Weedle nhỏ nhắn phun ra, gắt gao trói buộc nắm tay của hắn, khó có thể gỡ ra.

Natsuhiko lui về phía sau một bước, thanh âm lại vang lên, trong tai người đàn ông mặt sẹo rất chói tai.

“Weedle, Poison Sting – Phun Độc.”

Vèo! Vèo! Vèo!

Chỉ thấy sừng nhọn trên đầu Weedle sáng lên quầng sáng màu tím, mấy cây kim độc nhỏ hiện ra hàn quang bắn ra, đâm vào cánh tay cường tráng.

Thoáng chốc, sắc mặt của người đàn ông mặt sẹo đỏ lên, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán chảy ra, độc châm cắm trên cánh tay, bắt đầu xuất hiện từng đốm màu tím nhanh chóng sưng lên.

Trúng độc.

Độc tố nhanh chóng lan tràn, người đàn ông mặt sẹo lảo đảo, quỳ gối trước mặt Natsuhiko.

Với năng lực và độc tố hiện tại của Weedle, cũng không đến chết, nhưng mất đi lực hành động, là không thể nghi ngờ.

Hai cái đàn em phía sau thấy tình hình không đúng, nhanh chân bỏ chạy.

Lại nghe thấy thanh âm chậm rãi của Natsuhiko truyền đến:

"Chạy?” Bước chân của hai người đột nhiên dừng lại, cứng ngắc xoay người, vẻ mặt nịnh nọt.

"Vị đại ca này, không! Vị Trainer này...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Natsuhiko cắt đứt: "Tiền, thức ăn, quần áo, hoặc là chết, chọn một cái.”

Thân thể gầy yếu, lộ ra khí thế lạnh như băng không thể nghi ngờ.

Trong mưa.

Natsuhiko mặc quần áo không vừa vặn, đi giày không vừa chân, miệng ngậm nửa miếng bánh mì, trên vai nằm sấp một con Pokemon màu vàng đất nhỏ nhắn, đi ra ngõ nhỏ.

Đôi mắt nhỏ như đậu xanh của Weedle, nhìn bánh mì trong miệng hắn, lặng lẽ nuốt nước miếng, cũng không dám biểu thị.

Vừa rồi Natsuhiko chỉ huy nó chiến đấu, cùng với không thể chất vấn, làm cho nó có chút sợ hãi.

Tựa hồ nhận ra tâm tư của nó, Natsuhiko lấy bánh mì xuống, xé một miếng, đưa tới trước mặt Weedle trên vai.

“Ô...”

Một con sâu hơi kêu lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ, dường như hỏi “Đây là cho tôi sao?”

Natsuhiko nhẹ nhàng sờ lưng nó, trên lớp giáp nhìn như bóng loáng, có một ít lông tơ rất nhỏ không dễ dàng phát hiện, Weedle nheo mắt lại, có vẻ rất hưởng thụ.

“Ăn đi, vừa rồi làm rất tốt.” Natsuhiko nhẹ giọng khen ngợi một câu.

Sau khi dạ dày có thức ăn, bụng đau rốt cục cũng được giảm bớt, tứ chi rốt cục cũng có chút khí lực.

“Ô!” Nghe hắn nói như vậy, Weedle vui vẻ cong mắt, dùng gai nhọn trên đuôi tiếp nhận bánh mì, trên vai từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn.

Weedle là Pokemon hệ Bọ, có thể chỉ ăn lá cây là có thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

Nhưng nếu là như vậy, thì giới hạn cao nhất của con Weedle này cũng sẽ không cao hơn những con Beedrill bình thường trong rừng cây.

PokéBlock cùng thức ăn Pokemon đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, chỉ là hiện tại Natsuhiko không có tài lực như vậy, khối bánh mì này, chính là thứ đáng giá nhất của hắn.

Mọi người đều nói rằng tình cảm chân chính, không phải là xem anh ta giàu có nhất có thể cung cấp cho bạn bao nhiêu, mà xem anh ta chỉ còn lại một miếng bánh mì, sẽ chia cho bạn một nửa.

Weedle lần đầu tiên tiếp xúc với Natsuhiko, đối với cảm quan của cậu cũng không tốt lắm.

Nhưng giờ khắc này, nó cảm nhận được sự chân thành của Natsuhiko.

Ăn bánh mì, nhẹ nhàng cọ xát cổ cậu, nhằm lấy lòng.

Pokemon là một loại sinh vật rất đơn giản, có được lực lượng cường đại đồng thời, tâm tư cũng không phức tạp, ai đối tốt với chúng nó, ai đối với chúng nó không tốt, cảm thụ phi thường rõ ràng.

Ít nhất bây giờ Weedle đã quên bộ dáng hung nó lúc trước của Natsuhiko.

Cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo ở cổ, Natsuhiko nở nụ cười.

Một ngụm đem bánh mì còn lại nhét vào trong miệng, đầu ngón tay mảnh vụn cũng không có rơi xuống.

Cậu nhanh chóng thích nghi với thân phận hiện tại của mình.

Có lẽ là bởi vì trí nhớ nhanh chóng dung hợp.

Lấy một chút tiền từ túi quần áo của mình, được "mượn" từ người đàn ông sẹo và hai đàn em của mình.

Tiền giấy nhào thành một khối, một vài cái đồng xu lẻ tẻ.

Số lượng cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có 33 đồng.

Cũng là hắn từ nhỏ đến bây giờ, một lần cầm qua nhiều tiền nhất.

Chỉ là đối với hắn hiện tại mà nói, đối với bồi dưỡng Pokemon mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Không có nhiều người đi trên đường phố trong mưa.

Natsuhiko một đường đi bộ, rời khỏi nội thành phồn hoa, đi tới một tòa nhà cũ nát ở rìa thành phố.

Trong phòng có đống đồ đạc, nóc nhà còn bị thủng một cái lỗ lớn, trong góc chất đống không ít rơm khô, đây chính là nơi an thân của Natsuhiko.

Tồi tàn, lộn xộn.

Nhưng nó cũng tốt hơn là dầm mưa.

Một đống lửa bốc lên.

Lẳng lặng ngồi trước đống lửa, để ngọn lửa mang lại một chút ấm áp cho cơ thể lạnh lẽo, đồng thời cũng để sấy khô quần áo trên người.

Weedle có vẻ rất hạnh phúc.

Trèo lên và đi trên mặt đất.

Thật cẩn thận tới gần ngọn lửa, tò mò thứ nóng rực rốt cuộc là cái gì, cái đuôi tới gần, kết quả bị nóng, ủy khuất méo miệng.

Nhưng lại nhanh chóng quên mất.

Nhanh như chớp chạy đến dưới nóc nhà bị thủng, nước mưa hội tụ trong khe hở trong phòng, Weedle vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm nước mưa lạnh lẽo, run rẩy.

Sau đó, nó giống như suy nghĩ về một cái gì đó, đặt đuôi của nó trong mưa.

Xoa dịu đi cơn bỏng rát mơ hồ trên đuôi, thoải mái nheo mắt lại.

“Ô...” rên rỉ.

Làm xong những thứ này, nó chạy đến trên khối đá chất đống trong phòng, kiêu ngạo như một dũng giả leo lên đỉnh núi, lại chạy đến bên cạnh Natsuhiko, ngửi ngửi rơm rạ trên mặt đất, nhặt lên một cây, nhẹ nhàng cắn một miếng, mùi vị khẳng định không ngon, rất nhanh nôn ra ngoài.

Nó giống như một em bé, tò mò về tất cả mọi thứ trong phòng cũ.

Cuối cùng chơi mệt mỏi, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Natsuhiko, cuộn mình ngủ thiếp đi.

Nhìn Weedle mệt mỏi, Natsuhiko bất đắc dĩ cười.

Cuộn lên một góc áo và nhẹ nhàng đắp cho nó.

Weedle bất giác vặn vẹo thân thể, đem chính mình hoàn toàn luồn vào trong quần áo ấm áp, nhắm mắt lại, hiện ra độ cong.

Natsuhiko tiếp tục nhìn đống lửa đang cháy.

Ánh lửa lóe lên trong con ngươi của cậu.

Cậu đang suy nghĩ.

Nên sống sót như thế nào ở thế giới này, nên lợi dụng ưu thế của bản thân như thế nào.

Quay lại thế giới ban đầu?

Nếu có cơ hội này, cậu sẽ xem xét, nhưng căn bản không được, nên không cần lãng phí năng lượng dư thừa đi nghĩ làm gì.

Một lần nữa cúi đầu nhìn Weedle đang ngủ.

Trong đầu hiện lên một câu nói yêu thích của những người yêu thích PM kiếp trước.

Không có Pokemon phế vật, chỉ có Trainer phế vật.

Loại Pokemon này, giá trị chủng tộc thấp, kỹ năng ít, sức chiến đấu yếu, thậm chí không bằng loài họ hàng gần với nó, Caterpie, ít nhất còn có hy vọng xa vời tiến hóa thành Rayquaza.

Bạn đang đọc Tầng Lớp Trainer Thấp Nhất Của Thế Giới Pokemon (Bản Dịch) của Thuyết Xướng Cáp

Truyện Tầng Lớp Trainer Thấp Nhất Của Thế Giới Pokemon (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi macnhien@08
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.