Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định Cuối Cùng

Phiên bản Dịch · 1842 chữ

Chương 19: Quyết Định Cuối Cùng

Trước khi Lạc Mặc trình diễn, Ngụy Nhiễm có chút buồn ngủ, nhưng may mà hắn biết cách tự nâng cao tinh thần, khiến bản thân tỉnh táo lại.

Nghĩ tới đây, hắn bèn nháy mắt với người bạn tốt Lê Qua của mình.

Lê Qua cười hì hì, cũng cảm thấy thú vị bèn cầm Microphone lên và nói:

"Vừa rồi ống kính có quay được không, Ngụy Nhiễm nháy mắt với ta kìa!”

Hắn nhìn Lạc Mặc, nói:

"Từ lúc bắt đầu chương trình tới giờ cũng lâu mà vẫn chưa có cấp A xuất hiện, đúng là có hơi chán à nha.”

“Ta cũng cho hắn cấp A!”

Lê Qua nhíu mày, làm bộ diễn cho đạt.

Nói xong những thứ này, hắn và Ngụy Nhiễm cũng nhìn nhau cười một tiếng, sau đó, hai người nghiêm nghị hơn, nhìn Lạc Mặc, nói:

"Chúng ta cho ngươi A là mang tính khích lệ, ca khúc Dịu Dàng đủ xuất sắc nhưng vẫn chưa phải thành phẩm. Nghiêm túc mà nói thì không nên cho ngươi cấp A, ngươi vẫn cần cố gắng nhiều hơn.”

Ngụy Nhiễm nói.

Hắn đã nổi lên lòng yêu tài, vì thế mới nói tới những chuyện này.

Lúc này, Lê Qua như nhớ ra gì đó, cười đểu nói:

"Ngụy ca cho A thì ta hiểu, nhưng hai giám khảo là thành viên của nhóm nhạc nữ Cực Quang Thiếu Nữ cũng cho A là sao, người ta đâu có nhảy nhót gì đâu mà cho a, vô lý nha!”

Lê Qua cố tình nói tới chuyện này chủ yếu là để chọc ghẹo thôi.

bên trong vũ đạo đảm đương, ở nhân gia không có khiêu vũ dưới tình huống rối rít dẫn đầu cho A, là ý gì nha!"

Hắn đảo không phải cố ý chuyện thêu dệt nhi, hắn lại là đang trêu ghẹo thôi, cũng không có ý gì.

Đây là tính cách của Lê Qua, chỉ sợ náo nhiệt không đủ, lửa cháy không lướn.

Mà Hứa Sơ Tĩnh ngồi ở giữa cũng gật đầu, nhìn về phía Trầm Nhất Nặc và Khương Ninh Hi.

Ai nhờ hai nữ nhân này vốn cũng có tâm tư riêng, Trầm Nhất Nặc thì muốn lôi kéo Lạc Mặc về công ty nhà mình, mà Khương Ninh Hi thì là ‘ngầm hiểu ý nhau’.

Mà cả hai nguyên nhân này đều không cái nào nói thẳng ra được.

Thật chính chính bản thân Lạc Mặc cũng rất tò mò a.

Hứa Sơ Tĩnh thấy hai người muốn nói lại thôi thì cười khoát tay nói:

"Được rồi, sao ngươi biết hắn không biết khiêu vũ? Trong tư liệu có viết hắn từng học múa cổ đại nhiều năm, hình như từng đoạt được giải thưởng nữa, đúng không?”

Trầm Nhất Nặc nghe vậy, hai mắt không khỏi sáng lên, nói:

"Nếu không. . . . thêm một tiết mục nữa đi! ?"

Mà tiết mục thêm này là kêu Lạc Mặc nhảy múa một đoạn!

Hứa Sơ Tĩnh nghe xong lắc đầu, cười đùa:

“Để từ từ đi, bốn người các ngươi đã nhận xét xong, bây giờ tới lượt ta chứ?”

Hứa Sơ Tĩnh nhìn Lạc Mặc đứng trên sân khấu, trong lòng vẫn có chút khó chịu như cũ. Giấc mộng hôm qua vẫn còn nguyên trong trí nhớ.

Nàng đường đường là Thiên Hậu chẳng hiểu sao lại thấy xấu hổ khó hiểu.

Chỉ là một giấc mộng lại quấy rầy nàng như thế?

Cứ như nàng từng thật sự là mèo vậy.

Việc này hẳn có liên quan tới Lạc Mặc trên sân khấu kia, vẫn nên kết thúc cho nhanh thì hơn.

"Như vậy, năm giám khảo chúng ta thảo luận một chút để đưa ra cấp bậc cuối cùng nhé.”

Hứa Sơ Tĩnh nói xong thì tỏ ý kêu tổ đạo diễn tắt mic.

Nàng là host của chương trình*, việc đánh giá cấp bậc cho tuyển thủ vẫn có quyền phủ quyết.

*Một chương trình truyền hình thực tế thành công xuất sắc đều gồm phần đóng góp không nhỏ của Host (người chủ trì chương trình). Host đó là người kết nối giữa những giám khảo và thí sinh, giải quyết các mâu thuẫn tranh chấp trong chương trình.

Dù bốn giám khảo đã cho cấp A nhưng chỉ cần nàng lắc đầu thì một lá phiếu phủ quyết này có thể đánh bại bốn lá phiếu khác.

Mà đặc quyền này là để nhằm vào cấp A.

Trải qua khoảng thời gian thảo luận ngắn ngủi của năm người, Hứa Sơ Tĩnh gật đầu một cái.

Sau đó tổ đạo diễn liền mở mic lên cho Hứa Sơ Tĩnh, nàng cầm Microphone, nói:

"Từ góc độ cá nhân, ta chỉ cho ngươi cấp B. Một nửa bài Dịu Dàng xác thực rất tốt nhưng nó chưa hoàn chỉnh. Hẳn mọi người từng nghe qua vài bài hát chỉ cần một hai câu đã thấy nó êm tai, thậm chí là rất bắt tai. . . . Cho nên cấp bậc cuối cùng của Lạc Mặc là. . . .”

Nói tới đây nàng dựa theo yêu cầu của tổ đạo diễn trong tai nghe mà dừng lại vài giây để khán giả mong đợi hơn và chương trình được thú vị hơn.

Ống kính trực tiếp lia về phía Lạc Mặc, muốn nắm bắt từng biểu tình trên gương mặt của hắn.

Nhưng khiến người ta khó hiểu là người này lại quá bình tĩnh, quá thản nhiên cũng quá thoải mái a!

Chút biểu tình thấp thỏm cũng chẳng có!

Ngược lại, ống kính kia về Thực tập sinh dưới đài thì mọi người đều đang hồi hộp nín thở.

Hứa Sơ Tĩnh ngước mắt nhìn Lạc Mặc rồi nói:

"Chúc mừng ngươi, đã được cấp A!"

Nàng tùy ý nói:

"Ta không ngờ bốn vị giám khảo lại đồng tâm hiệp lực thuyết phục ta suốt ba phút đồng hồ như vậy.”

Tới đây, tiếng vỗ tay vang lên toàn trường, có người là thật tâm cũng có người chỉ là lễ phép.

Lạc Mặc có chút cúi người, trên mặt cuối cùng cũng có chút tươi cười.

"Rốt cuộc cũng không cần chen chúc trong một gian phòng với những người khác rồi.”

Hắn thầm nghĩ.

Từng là nhân viên của tổ tiết mục, hắn biết rõ cách an bày phòng ngủ của chương trình. Cấp A một người một phòng, cấp B hai người một phòng, còn lại thì ở chung với nhau.

Nhiều nam như vậy, sau này mà luyện hát luyện múa tuyệt đối hỗn loạn vô cùng.

Hơn nữa sau một ngày mệt mỏi, chắc chắn sẽ có người ngáy, không chừng ngay cả đi vệ sinh và tắm nước nóng cũng phải tranh đoạt với người khác!

Lại còn phải đối mặt với máy quay 24/7, khó chịu lại càng khó chịu hơn.

Đối với Lạc Mặc mà nói, cấp A có cám dỗ rất lớn, được cơm bưng nước rót, hơn nữa còn một người một gian.

Hơn nữa việc lấy được cấp A với Lạc Mặc tuy bất ngờ nhưng cũng rất hợp lý.

Dù sao hắn chỉ hát có nửa bài, là bài hát không hoàn chỉnh. Dĩ nhiên, đây cũng là vì thời gian cấp bách, bằng không hắn hoàn toàn có thể chuẩn bị phần nhạc đệm trước để trình diễn.

Nhưng từ chất lượng mà nói, từ đầu chương trình tới giờ, Dịu Dàng dám xưng hai không ai dám xưng nhất.

Có lẽ rất nhiều người không biết, đến tận nay vẫn còn rất nhiều người nghe bài hát được ra mắt từ những năm 2000 này. . . .

Mà Ngũ Nguyệt Thiên cũng nhờ vào album này mới nhận được giải thưởng Kim Khúc (Golden Melody)*.

Trên đường về chỗ ngồi, rất nhiều Thực tập sinh chủ động chúc mừng màn biểu diễn của Lạc Mặc, mà Lạc Mặc cũng gật đầu đáp lại.

Khi hắn lần nữa đặt mông ngồi phía sau Đồng Thụ, hắn cảm giác được ánh mắt Đồng Thụ nhìn mình có chút biến hóa, mang theo chút sùng bái.

Đồng Thụ nổi tiếng nhờ cover lại ca khúc hot trên mạng, chưa có bài hát nào tự sáng tác cả.

Hơn nữa gây ấn tượng bằng tiếng hát và gây ấn tượng độc đáo với với giám khảo là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!

Hắn nhìn bảng tên có chữ A to tướng của Lạc Mặc thì ánh mắt mang theo vài phần hâm mộ.

"Muốn hả, cho ngươi mượn dán nè?"

Lạc Mặc nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

"A! Chuyện này. . . . . . Này!"

Đồng Thụ tay chân luống cuống, bất ngờ vô cùng!

Lạc Mặc cười một tiếng, nói:

"Ta nhớ không lầm thì ngươi cũng không có công ty?"

"Ừm, cũng có công ty muốn hợp tác với ta nhưng người nhà ta không đồng ý. . ."

Đồng Thụ nhẹ giọng nói.

"Như vậy à, rất tốt."

Lạc Mặc thầm nghĩ, nhưng sau đó cũng không nói gì nhiều.

Một lát sau, hắn mới nói:

"Chất giọng của ngươi rất tốt, là phần thưởng lão thiên gia ban cho ngươi đó.”

Đột nhiên được khen ngợi khiến Đồng Thụ có phần kinh ngạc.

Vào lúc hắn chuẩn bị đáp lại mấy câu thì phát hiện Lạc Mặc đang nhìn bóng lưng của giám khảo Khương Ninh Hi.

Vóc dáng Khương Ninh Hi rất tốt, hơn nữa tư thế ngồi cực kỳ ngay ngắn, điều này khiến bóng lưng của nàng rất có sức hấp dẫn.

Lạc Mặc không khỏi nhìn mà thất thần.

Vào giờ phút này, những tuyển thủ còn lại cũng bắt đầu lên đài theo thứ tự.

Từ sau khi có tuyển thủ cấp A như Lạc Mặc xuất hiện thì những cấp A còn lại cũng dần được trao cho các tuyển thủ.

Sau đó, vấn đề xuất hiện.

Còn 13 tuyển thủ vẫn chưa trình diễn nhưng 9 vị trí cấp A đã hết.

"Tới." Con mắt của Lạc Mặc khẽ híp một cái, tình thế phát triển như hắn đoán.

Giờ phút này Đồng Thụ ngơ ngác, không nhịn được nói:

"A, cấp A đã đầy rồi, những người còn lại có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại vô duyên với cấp A rồi?"

Thân lo chưa xong còn phải lo cho người khác.

Lạc Mặc thờ ơ nói:

"Cái này có là gì đâu, battle (đối chiến) chứ sao."

Trong số các show tuyển tú, có một ít show underground có vòng battle này, mọi người cũng đã sớm tiếp nhận.

Nếu trình độ của ngươi đủ, giám khảo lại cảm thấy ngươi đáng được cấp A, mà cấp A chỉ có 9 vị trí. . . . . vậy thì battle thôi.

Chọn một người ngươi cảm thấy không xứng ngồi vào cấp A, đối chiến với nhau một trận.

Ai thắng sẽ là người ngồi vào vị trí đó, dùng thực lực để nói chuyện.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 169

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.