Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Tỏ Tình 2

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Chương 24: Đêm Tỏ Tình 2

"Đêm Tỏ Tình?"

Rất nhiều người khi nghe tên bài hát thì có phần khó hiểu.

Mà ở chỗ ngồi của giám khảo, Ngụy Nhiễm và Khương Ninh Hi cũng vô cùng bối rõi.

Ngụy Nhiễm là ca sĩ biết sáng tác, năng lực sáng tác của hắn rất tốt, thành tựu âm nhạc cũng không thấp, là người từng tốt nghiệp học viện âm nhạc hàng thật giá thật.

Thế nhưng hắn nghĩ mãi cũng chẳng không nhớ ra có khúc violon nào tên này.

Đương nhiên, cũng có thể vì bài hát không nổi tiếng và ít người biết.

Khương Ninh Hi là một người rất thích nghe nhạc, nàng cũng như đa số người trẻ tuổi, buổi tối dễ mất ngủ.

Đại đa số tình huống, nàng sẽ chọn cách dùng hai viên thuốc ngủ loại nhẹ rồi nghe nhạc chừng mười phút.

Trong trí nhớ của nàng, dường như chưa từng nghe qua khúc nhạc nào có tên này.

Đồng thời, nàng còn nhớ khi bé Lạc Mặc từng luyện tập guitar chứ không phải đàn violon.

Bất quá hai người không liên lạc với hai người nhiều năm, Lạc Mặc học thêm loại nhạc cụ mới cũng rất bình thường thôi

Nói thật, với sự am hiểu của nàng về Lạc Mặc, thiếu niên có thiên phú đáng sợ trong âm nhạc, có thể gọi là. . . . cảm âm tuyệt đối!

Cảm âm tuyệt đối không chỉ nói về âm nhạc tiêu chủ mà chỉ về âm nhạc nâng cao.

Loại năng lực này hiếm có vô cùng, có thể nói là phượng mao lân giác.

Trên địa cầu cũ, người có được cảm âm tuyệt đối chỉ có một ít nhân vật đại biểu mà thôi. Trong đó có thể nhắc tới Beethoven, Châu Kiệt Luân các loại.

Khương Ninh Hi hiểu rõ, nếu Lạc Mặc dụng tâm học một loại nhạc cụ nào đó, chỉ bằng vào phần thiên phú này của hắn có thể nói là làm ít công to.

Dưới cái nhìn của nàng, trình độ của Mạnh Dương Quang còn chẳng bằng Lạc Mặc lúc còn đi học.

Giờ phút này, nàng nhìn Lạc Mặc trên sân khấu, nhìn bộ dáng đánh đàn cùng nụ cười nhàn nhạc của hắn thì thầm nghĩ:

"Phạm quy quá rồi."

Mà đại tiểu thư Trầm Nhất Nặc ngồi bên cạnh Khương Ninh Hi hiện tại cũng nhìn ra được mị lực khi đánh đàn của Lạc Mặc.

Không nói về phần nghe, chỉ mỗi phần nhìn cũng quá đẹp mắt, quá ưu nhã rồi.

Ở hậu trường, Tổng Đạo Diễn Ninh Đan lên tiếng:

"Điều tra một chút về tư liệu cơ bản của khúc Đêm Tỏ Tình này rồi báo cho năm vị giám khảo thông qua tai nghe.”

Nhân viên làm việc rất nhanh, không qua mấy giây đã có câu trả lời.

"Ninh tỷ, nếu Lạc Mặc không nói sai tên. . . . . thì hình như. . . . . không có khúc violon nào có tên là Đêm Tỏ Tình cả!"

"Hử?"

Ninh Đan mấp máy môi đỏ, cảm thấy miệng có chút khô.

“Không lẽ. . . . . bài này là do tiểu tử này tự sáng tác ư?”

. . . . .

Màn trên sân khấu, từ khi Lạc Mặc bắt đầu trình diễn, rất nhiều người nhìn hắn không khỏi có chút tiếc nuối.

Nếu thiếu niên này mặc lên một bộ lễ phục, trước đàn dương cầm, giờ đàn violon thì sẽ tỏa sáng bậc nào chứ?

Thanh âm của đàn violon vang vọng khắp đại sảng.

Thanh âm vô cùng thư giãn, khiến người ta thoáng cái bình tâm lại.

Nhưng chẳng hiểu tại sao dưới âm thanh thư giãn này như đang chôn giấu thứ gì đó.

Một bài nhạc hay thường sẽ truyền đạt được cảm xúc cho người nghe, cũng truyền tải được ý nghĩa bài hát, thậm chí khiến cảm xúc người nghe sao động.

Đây là nguyên nhân khiến rất nhiều người thích nghe hòa nhạc.

Bây giờ mọi người nghe khúc đàn của Lạc Mặc, theo nhịp điệu dần lên xuống, xúc cảm của họ cũng được khúc nhạc dẫn dắt.

Trong vòng một phút ngắn ngủi, mọi người đã cảm nhận được rõ ràng xúc cảm mà bài hát muốn truyền cho họ.

Trên thực tế, ban đầu khi Lạc Mặc nghe bài hát này cũng cảm xúc cũng sao động như thế.

Nhưng sau đó do sự khác biệt về văn hóa cùng bối cảnh sáng tác bài hát này, hắn đoán được ý nghĩ của nó thay vì nói là tỏ tình thì không bằng nói là tạm biệt.

Nhưng như thế lại càng khiến người ta say mê. . . . sau khi tỏ tình là tạm biệt.

Dưới sân khấu, các Thực tập sinh trố mắt nhìn nhau, bọn họ nhìn người xung quanh như muốn hỏi:

"Người anh em, ngươi từng nghe qua bài hát này chưa?”

Dĩ nhiên, câu trả lời đều là chưa.

Trong tai nghe của năm vị giám khảo là tiếng nhắc nhở của nhân viên công tác, nội dung là khả năng cao bài hát này là do Lạc Mặc sáng tác, vì họ không tìm được gì từ tên bài hát trên mạng cả!

Việc này khiến năm vị giám khảo biến sắc chỉ trong nháy mắt, cả năm dần nghiêm túc hơn.

Nếu nói lúc trước họ chỉ đánh giá phần trình diễn của Lạc Mặc thì hiện tại còn phải đánh giá khả năng sáng tác của thiếu niên này.

Tiếng nhạc violon du dương cứ thế kéo dài, dần đi tới cao trào.

Sau một phút, mọi người cũng dần cảm giác được sự đặc sắc của khúc nhạc.

Trên sân khấu, Lạc Mặc kéo đàn violon, thân thể tự nhiên đong đưa theo.

Hắn biết rõ sự lợi hại của bài hát này bắt đầu từ một phút bốn mươi!

Từ đây, bài hát gần như thay đổi hoàn toàn.

Mà đây cũng là khoảnh khắc khiến rất nhiều fan bàn tán.

Đồng thời, cũng có rất nhiều chương trình, video dùng khúc nhạc ngắn ở đoạn này là nhạc nền.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.