Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lá Phiếu Của Hứa Thiên Hậu

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Chương 25: Lá Phiếu Của Hứa Thiên Hậu

Vì vậy, có lẽ rất nhiều người khi đọc tới tên Đêm Tỏ Tình sẽ cảm thấy mình chưa từng nghe qua, nhưng khi nghe tới chỗ này, trong lòng chắc chắn sẽ như bừng tĩnh đại ngộ. . . . . thì ra là nó!

Phải biết, năm đó khi bài hát này được đăng lên tiktok đã đạt được 3 triệu lượt yêu thích!

Dòng trạng thái được đăng kèm là, mong người có thể nghe ra được tâm tình phức tạp trong lời tỏ tình này.

Khi Lạc Mặc trình diễn tới đoạn này, sắc mặt Mạnh Dương Quang cứng đờ, trong nháy mắt lộ ra thần sắc cực kỳ khó coi.

Ngụy Nhiễm nghiêng đầu nhìn về phía người bạn tốt Lê Qua, dùng khẩu hình nói ba chữ.

Lê Qua hiểu Ngụy Nhiễm là đang nói, ta không xứng.

Ly Biệt do Mạnh Dương Quang trình diễn là chính Ngụy Nhiễm tự sáng tác.

Có thể nói Ly Biệt là ca khúc thịnh hành chứ không phải một khúc violon.

Nhưng Ngụy Nhiễm cảm giác được, dù chính hắn tự biên soạn Ly Biệt thành phiên bản đàn violon cũng không tuyệt đối không cùng đẳng cấp được với Đêm Tỏ Tình này!

Lê Qua bối rối nhìn Ngụy Nhiễm, như muốn nói:

"Có cần khoa trương vậy không?"

Hắn chỉ cảm thấy rất êm tai cũng có chút thương cảm mà thôi.

Việc này khiến Ngụy Nhiễm càng thêm ghét bỏ Lê Qua.

“Đúng là không biết gì về violon cả!”

Người trong nghề lần nữa xem thường người ngoài nghề.

Trong một góc, các Thực tập sinh Tỉnh Sư Ngu Nhạc liếc mắt nhìn nhau một cái.

Quý Khang Đông nhẹ nhàng chọc Mạnh Dương Quang, nhẹ giọng hỏi:

"Có nắm chắc không?"

Trong lúc nhất thời Mạnh Dương Quang không biết nên đáp lại thế nào.

Không nói cái khác, từ trên kỹ xảo mà nói, hắn đã thua!

Rốt cục Lạc Mặc này quái vật ekip kiếm từ đâu ra vậy!

Mà rất nhiều Thực tập sinh cũng nghĩ như hắn.

Căn cứ theo tin tức đáng tin, Lạc Mặc này là tới cho đủ số thôi, hắn vốn là nhân viên hiện trường mà!

Cơ mà sau hai màn trình diễn này, ngươi có chắc hắn là nhân viên không vậy?

Có nhân viên hiện trường nào vừa biết đàn dương cầm lại vừa biết đàn violon lợi hại như vậy không?

Đây là Đại Ma Vương tới đây để thao luyện chúng ta đó!

Hơn nữa người ta còn ‘tàn ác’ hơn ngươi, được gấp đôi tiền lương nữa, ngươi nói xem có tức không?

Lúc này không cần biết là người am hiểu về âm nhạc hay thế nào. Hết lần này tới lần khác họ vẫn cảm giác được khúc nhạc này thật sự rất hay, có thể nói vừa cao cấp nhưng cũng đủ bình dân.

Thật sự rất thần kỳ a.

Đánh xong đoạn cuối cùng, Lạc Mặc đứng dưới đèn pha cúi chào mọi người, kết thúc màn trình diễn của mình.

Sân khấu im lặng hoàn toàn, sau hai giây, tiếng vỗ tay như tiếng pháo dâng trào.

Ở chỗ ngồi của giám khảo, Khương Ninh Hi lần nữa hoảng hốt.

Dung nhan của nam nhân trên sân khấu và thiếu niên tự tin năm đó làn nữa trùng vào nhau.

Bên tai cũng là tiếng vỗ tay như sấm.

Chẳng hiểu sao thân thể nàng lại nổi lên phản ứng bản năng y hệt năm ấy.

Việc này khiến nàng thật sự không biết nên buồn hay vui nữa, nhưng may mà khả năng cách âm của con người rất tốt, không ai có thể nghe ra được tiếng tim đập bang bang trong lồng ngực của nàng.

---

Khương Ninh Hi hít sâu một hơi, cố gắng khiến cảm xúc của mình lắng đọng lại.

“Hẳn là do quá giống năm ấy đi.”

Khương Ninh Hi thầm nghĩ.

Trầm Nhất Nặc ngồi bên cạnh vươn tay ra dưới gầm bàn, nhẹ nhàng xoa bóp đùi trắng nõn mềm mại của Khương Ninh Hi, tận hưởng xúc cảm tuyệt mỹ mà nam nhân nào cũng muốn này.

Vị đại tiểu thư này hoàn toàn không che giấu niềm yêu thích của mình với bài hát này.

Mà hành động này của nàng cũng khiến Khương Ninh Hi lần nữa nhớ năm đó.

Khi ấy là ngày lễ kỷ niệm thành lập trước, sau khi bạn học ngồi cạnh nàng xem Lạc Mặc biểu diễn xong cũng lộ ra dáng vẻ si mê như thế.

Mỗi lần như vậy, nếu trên người có cái đuôi chắc nó sẽ lên lên tới trời luôn quá. . . . . . đó là bạn trai của nàng a!

Bất quá ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, bất động thanh sắc.

Nữ nhân này, trong ngoài không đồng nhất.

Bởi vì ekip chương trình đã đóng mic cho họ nên Trầm Nhất Nặc cũng nói chuyện thoải mái hơn.

Nàng kê đầu tới gần Khương Ninh Hi, nói:

"Khương Khương, ngươi thật lạnh lùng a, ngươi không cảm thấy bài hát này rất lợi hại à?"

Khương Ninh Hi lấy cánh tay đặt trên đùi mình của Trầm Nhất Nặc ra.

“Cũng được.”

Khương Ninh Hi đánh giá là thế nhưng kỳ thật trong lòng lại rất thích.

Nhưng nàng lại không hiểu được bài hát này có ý gì. Tuy nó gọi là Đêm Tỏ Tình, tuy nàng và Lạc Mặc từng có thời gian yêu sớm nhưng đã qua lâu rồi, mà nàng khi ấy người chủ động lại là nàng.

Nghĩ tới đây, Khương Ninh Hi suy nghĩ:

“Động cơ để hắn sáng tác bài này là gì?”

Chẳng lẽ. . . . . bài hát này là dành cho một nữ nhân nào đó? Hay sáng tác vì một mối tình bi thương nào đó?

Dù sao rất nhiều năm rồi hai người không liên lạc với nhau, nàng hoàn toàn không biết mấy năm nay Lạc Mặc đã trải qua chuyện gì, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.

Trầm Nhất Nặc nhìn Khương Ninh Hi có chút thất thần rồi thích thú cười một tiếng:

"Thôi đi, khẩu thị tâm phi."

Nàng hiểu rõ, Khương Ninh Hi chỉ kiêu ngạo ngoài miệng thôi, một câu cũng được của nàng đã đủ chứng tỏ nàng thích rồi!

Nữ nhân này ấy mà, rất keo kiệt lời khen, dù là bạn bè cũng rất ít khi nhận được lời khen của nàng.

Cũng vì thế mà khi Khương Ninh Hi khen ngợi Dịu Dàng, Trầm Nhất Nặc mới muốn ký hợp đồng với Lạc Mặc đó chứ!

Nàng thích nhìn Khương Khương nhăn nhăn nhó nhó khen người khác, càng xem càng thấy sảng khoái.

"Vẫn là ta lòng dạ rộng rãi, không keo kiệt lời khen, hì hì."

Trầm Nhất Nặc thầm tự khen mình.

Chờ tới khi mic của năm vị giám khảo được mở lên thì thời gian phê bình cũng bắt đầu.

Lần này, Hứa Sơ Tĩnh ngồi ở ghế chủ vị, không nói nhảm dù chỉ một câu, nàng trực tiếp cầm Microphone lên:

"Trong lần battle này, ta chọn Lạc Mặc."

Nói xong, nàng bỏ Microphone xuống.

Hứa Sơ Tĩnh bị giấc mơ hôm trước quấn lấy, mệt mỏi vô cùng.

Trong suốt thời gian Lạc Mặc biểu diễn, tai nàng nghe nhưng mắt dán chặt vào bàn tay kéo đàn kia.

Bàn tay có khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài không khác gì trong mơ của nàng.

Vô hình trung, nàng bỗng cảm thấy rất muốn được Lạc Mặc vuốt ve.

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi này thật sự rất có tài hoa.

Mà đám Ngụy Nhiễm cũng không ngờ Hứa Sơ Tĩnh lại tỏ thái độ dứt khoát như thế.

Hắn và Lê Qua hai mắt nhìn nhau một cái, cũng cầm Microphone:

"Mạnh Dương Quang, ngươi biểu diễn rất tốt, soạn nhạc cũng rất hay.”

Mạnh Dương Quang cúi người cám ơn:

"Cám ơn Ngụy lão sư."

Ngụy Nhiễm khen Mạnh Dương Quang xong thì quay sang nhìn Lạc Mặc:

"Khúc Đêm Tỏ Tình này không phải ngươi cover lại đúng không?”

Lạc Mặc gật đầu một cái.

Toàn trường hít một hơi khí lạnh.

"Sáng tác a, lại là sáng tác!"

Ngụy Nhiễm buông Microphone xuống, không tính nói nữa, tỏ ý để cho các giám khảo còn lại quyết định trước.

Lê Qua sao có thể không hiểu ý bạn tốt, họ như lão phu thê chỉ cần nhìn hành động đối phương là biết người kia muốn gì rồi. Vì vậy Lê Qua nói tiếp:

“Tuy quan hệ của ta và Ngụy ca rất tốt mà Mạnh Dương Quang ngươi cũng trình diễn bài hát của Ngụy ca, nhưng một phiếu này ta nhất định phải bỏ cho Lạc Mặc rồi!"

Ngụy Nhiễm cười, hắn biết ‘người ngoài nghề’ đã lĩnh hội được thâm ý của mình.

Mà hai thành viên nhóm nhạc nữ cũng liếc nhau một cái, Trầm Nhất Nặc mở miệng nói:

"Bài hát gọi là Đêm Tỏ Tình nhưng ta lại nghe ra sự thương cảm từ trong đó. Ta muốn hỏi một chút, có phải ta cảm nhận sai rồi không?”

Khương Ninh Hi gật đầu một cái nhưng không nói nhiều, cũng không bổ sung thêm gì.

Là bạn gái cũ, nàng không nên hỏi tới chuyện này.

Cái gì mà bối cảnh sáng tác, tình cảm đã qua chứ, nàng không qua tâm! Không muốn biết a!

Lạc Mặc trả đàn viôlông trong tay lại cho nhân viên làm việc, sau đó nhận lấy Microphone nhân viên đưa tới.

Miệng hắn còn chưa đến gần Microphone thì Khương Ninh Hi đã thay đổi tư thế ngồi, dựng thẳng lỗ tai lên.

"Bài hát này có ý là: Tỏ tình cũng là cáo biệt."

Lạc Mặc nói ra nguyên câu này.

Dứt lời, mọi người đều có thần sắc, quả nhiên là vậy.

Nhìn đi, khúc nhạc hay chính là thế này, giúp người ta vừa nghe đã cảm nhận được tâm tư trong đó.

Hơn nữa nghe mà hiểu được ý trong đó sẽ cảm thấy mình rất lợi hại, sau đó càng thêm đắc ý và yêu thích bài hát này hơn.

Nàng không nhịn được hỏi thêm:

"Ý nghĩa phía sau bài hát này là gì?”

Nói xong, nàng có chút hối hận.

Đây là một show tuyển tú của nam thần tượng, đối với thần tượng mà nói, yêu đương chính là địa kỵ!

Nàng làm giám khảo, vốn không nên hỏi câu này mới đúng.

Huống chi nàng còn có tâm tư riêng, muốn ký hợp đồng với Lạc Mặc kia mà.

"Điên à, Trầm Nhất Nặc, ngươi là heo sao? Ngươi là đang tru diệt người nhà đó!”

Nghĩ đến đây, nàng vội vàng cười ha hả, nói:

"Ha ha, thực ra vấn đề này cũng không quá quan trọng đúng không, ha ha, ha ha ha ha ha!"

Tuy Khương Ninh Hi cũng thầm mắng Trầm Nhất Nặc, trong lòng cũng rất thắc mắt, muốn nghe câu trả lời của Lạc Mặc nhưng nàng vẫn biết nặng nhẹ, lập tức giải vây cho bạn tốt:

"Bỏ qua vấn đề này đi, chúng ta tập trung vào bỏ phiếu trước đã, mọi người còn đang chờ kết quả đây. Phiếu của ta là dành cho Lạc Mặc."

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.