Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rửa Chén

Phiên bản Dịch · 1133 chữ

Chương 35: Rửa Chén

Phải biết, ngay cả giám khảo âm nhạc Ngụy Nhiễm cũng không nhìn ra được. Sau khi Đồng Thụ biển diễn xong chỉ khen thanh tuyến hắn rất tốt, thanh âm rất êm tai.

Hắn không biết làm sao mà Lạc Mặc phát hiện ra được.

Chẳng lẽ ở phương diện này hắn còn nhạy cảm hơn cả Ngụy Nhiễm lão sư? !

"Về vấn đề này thì đợi một hồi ăn cơm xong sẽ trò chuyện tiếp."

Lạc Mặc không nói tiếp tục về đề tài này:

"Trước tiên chúng ta báo danh sách này lên đi.”

Nửa giờ sau, chín tiểu đội lần lượt nộp danh sách của mình lên.

Sở dĩ phải chờ lâu như vậy là vì có những tiểu đội có khá nhiều Thực tập sinh có năng lực muốn ngồi vào C vị, cho nên có tranh chấp, đối chiến và chờ bỏ phiếu nữa.

Mà trong chín tiểu đội, Thực tập sinh ngồi vào C vị của các đội khác có ai mà không phải cấp A hay B đâu, chỉ có mỗi Đồng Thụ là cấp C thôi.

Điều này khiến thời điểm tuyên bố danh sách, ánh mắt mọi người lẫn máy quay đều tập trung về phía Đồng Thụ.

Việc này khiến Thực tập sinh cấp C như hắn của thấy có hơi áp lực.

Lạc Mặc lần nữa chộp vào bả vai Đồng Thụ thật mạnh khiến lão tiểu đệ của mình tỉnh táo lại rồi nói:

“Đừng sợ thua kém, cũng đừng khẩn trương, muốn tỏa sáng phải chịu được áp lực.”

“Muốn tỏa sáng phải chịu được áp lực.”

Đồng Thụ lặp đi lặp lại thật kỹ câu danh ngôn không tồn tại ở thế giới này.

Ngược lại Ngụy Nhiễm lặng lẽ đứng trong đám người, cười nói:

"Việc này chứng tỏ Lạc Mặc thật sự rất thông minh, trong tiểu đội một mình hắn độc quyền, giúp tiểu đội đoàn kết và có lợi cho nhóm hơn.”

Trên thực tế, Lạc Mặc không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn chỉ muốn giúp vị thiếu niên hay xấu hổ này đổi đồng phục, chỉ vậy mà thôi.

. . . . .

. . . . .

Thời gian trôi đi rất nhanh, giờ cơm làm người ta vui vẻ lại đến.

Các Thực tập sinh vẫn còn trẻ, đang ở độ tuổi nhiệt huyết, có người còn chưa dậy thì xong nhưng đã cao trên 1m7 rồi.

Lúc dùng cơm, Lạc Mặc và Đồng Thụ chọn một cái bàn nhỏ chỉ có hai người ngồi.

Lạc Mặc vừa cắn một miếng thịt lớn vừa tùy ý liếc nhìn Đồng Thụ và nói:

"Tại sao phải cố gắng đè thấp thanh tuyến, ngươi cảm thấy như vậy rất mê người à?"

"Không. . . . Không phải."

Đồng Thụ dùng sức nuốt cơm trong miệng xuống, hắn biết Mặc ca xác thực đã phát hiện ra vấn đề trên người mình.

"Vậy thì vì cái gì?"

Lạc Mặc hỏi.

"Bởi vì. . . . . Bởi vì lúc trước từng có rất nhiều nói ta hát như con gái.”

Đồng Thụ cúi đầu xuống, dùng đũa trong tay khuấy đều thức ăn, tựa hồ đang nhớ lại gì đó.

Thật ra Lạc Mặc dựa vào quan hệ tốt của mình với các nhân viên đã hỏi thăm tin tức về Đồng Thụ.

Đồng nghiệp trong ekip chương trình nói cho hắn biết, Đồng Thụ là một hài tử nhà quê, cha mẹ đã mất, là nãi nãi nuôi hắn lớn, sau đó vì một video ngắn mà nổi tiếng ngoài ý, có một chút nhân khí, thành một tiểu võng hồng.

Nhưng vì hắn không có công ty nên rất khó phát triển, không biết cách nhận quảng cáo cũng không biết cách kiếm tiền.

Hai bộ trang phục biểu diễn mà hắn đem theo là bà nội hắn không biết tìm đâu ra một cuốn tạp chí thời trang, nhờ các tỷ muội trong thôn may cho hắn theo kiểu trên đó.

Mấy bà lão 70 tuổi đầu dùng từng đường kim mũi chỉ may cho hắn.

"Y phục này ta mượn không nổi a."

Khi đó Lạc Mặc thấp giọng nói:

"Cũng may lúc hắn hỏi ta đã không đồng ý.”

Vào giờ phút này, hắn nghe Đồng Thụ nói thế, đại khái cũng hiểu được.

Đối phương chỉ là một thiếu niên vừa tròn 18, muốn thay đổi giọng hát hẳn đã cố gắng một thời gian.

Nam hài đang trong độ tuổi trưởng thành bị nói hát như con gái có ai mà chịu cho được?

Dù vậy thì giọng hát hiện tại của Đồng Thụ cũng có hơi nữ tính rồi, nếu hắn hát hết mình thì chẳng phải sẽ thành. . . . . nam nữ bất phân sao.

Chỉ nghe mỗi âm thanh tuyệt đối không biết người hát là nam hay nữ.

Việc này khiến Lạc Mặc nhớ tới một người.

Lạc Mặc có thể nhận ra sự ngụy trang của Đồng Thụ đều vì hắn cảm thấy giọng của con hàng này khá giống với giọng của một ca sĩ trên địa cầu, chỉ là Đồng Thụ thì đè nén hơn mà thôi

"Quay về hát cho ta nghe một đoạn đi."

Lạc Mặc ăn như gió cuốn mây nay.

Sau đó, hắn đẩy mâm cơm tới trước mặt Đồng Thụ như một đại lão chờ tiểu đệ phục vụ vậy.

Đồng Thụ vội vàng tăng nhanh tốc độ ăn cơm, mơ hồ không rõ:

"Ta, ta ăn xong ngay đây. Ăn xong ta sẽ đi rửa chén."

Lạc Mặc cười vui sướng, cảm thấy tiểu tử này thật CMN thú vị.

"Ôi, sau này làm việc chịu khó một chút, như vậy ta mới đặc biệt chiếu cố ngươi hơn, biết không?"

Lạc Mặc dùng hai tay ôm ngực, nhướng mày nói.

Đồng Thụ gật đầu như giã tỏi, hoàn toàn đã bị Lạc Mặc dạy ra hình ra đáng.

Sau khi ăn xong, không ít Thực tập sinh nhịn không được nhìn về phía Đồng Thụ một mình rửa hai phần chén dĩa cùng Lạc Mặc đứng bên cạnh ngậm ống hút, ăn hai phần sữa chua.

"Sao người này có thể như vậy được chứ a!"

Có người không nhịn được nói thầm.

Nhưng Đồng Thụ là người trong cuộc lại chẳng chút kháng cự gì, hắn thấy Lạc Mặc tiêu sái ném hai bình sữa chua vào thùng rác, xoay người rời đi thì chậm bước đuổi theo, chẳng khác nào một cái bóng cả.

. . . . .

. . . . .

Ở một nơi khác, Cự tinh Hứa Sơ Tĩnh mặc thường phục đi vào một gian phòng.

Trong đó có một nữ tử mặc áo sơ mi trắng cùng váy bó, đeo gọng kính vàng chờ sẵn.

Người này chính là bác sĩ tâm lý của Hứa Sơ Tĩnh.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.