Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp Xếp

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

Chương 40: Sắp Xếp

Bọn họ đã sớm xem Lạc Mặc như đối thủ cạnh tranh, muốn tìm cơ hội trút giận cho đồng đội Mạnh Dương Quang của mình, nhưng mãi vẫn chưa có!

Trông Lạc Mặc ngang ngược và thờ ơ là thế, nhưng dù có tập mệt tới đâu hắn cũng không tham mệt.

Mà tâm trạng của hắn rất tốt, không để tâm tới mấy chuyện này.

Trầm Minh Lưu và Quý Khang Đông quan sát Lạc Mặc đã lâu, nhưng vẫn chẳng thấy Lạc Mặc có bất kỳ sáng tác nào!

"Hắn đang làm cái gì a?"

Hai người này đều khó hiểu.

Ăn cơm xong, bọn họ kéo cùng thảo luận với Mạnh Dương Quang, cuối cùng kết luận là, rất có thể Lạc Mặc căn bản sẽ không sáng tác mà dùng ‘hàng tích trữ’* cho tiết mục đầu tiên.

*những sáng tác chưa được công bố

Vì đây chỉ là vòng đầu nên ekip không có quá nhiều yêu cầu, Thực tập sinh dùng ‘hàng tích trữ’ vẫn được!

"Cũng không phải chỉ có một mình ngươi có ‘hàng tích trữ’!"

Đây chính là sự tự tin của Quý Khang Đông cùng Mạnh Dương Quang.

Mà sự tự tin này thì tới từ công lớn . . . . Tỉnh Sư Ngu Nhạc phía sau họ!

Từ trước khi show bắt đầu được quay hình, công ty đã chuẩn bị cho họ vài ca khúc rồi.

Những thứ này ca khúc không phải do họ sáng tác mà là của những nhạc sĩ nổi tiếng trong nghề. Công ty chi một khoản kết xù để thu mua cho họ dùng.

Người như Quý Khang Đông và Mạnh Dương Quang mà nói, tuy có thiên phú sáng tác đó nhưng so với những đại lão đã có kinh nghiệm kia thì vẫn kém xa và còn quá non nớt!

Nhưng chỉ cần công ty chịu bỏ tiền ra mua lại thì chẳng phải thuộc về họ rồi sao, họ muốn nói gì chẳng được?

Chỉ cần chi tiền đúng chỗ thì muốn gì chẳng được?

Vì vậy, bọn họ rất tự tin, trong tiết mục đầu tiên này mình nhất định sẽ vùng lên được!

"Lạc Mặc, ngươi đúng là có vài phần tài hoa, nhưng ngươi làm sao có thể mạnh hơn những nhạc sĩ có thâm niên kia? Ngươi chỉ có một thân một mình, mà phía sau chúng ta là cả một công ty lớn, là quái vật khổng lồ mà ngươi không cách nào đối đầu được đâu!”

Thực lực của tư bản vượt xa sự tưởng tượng của ngươi!

Họ thật sự rất mong đợi ngày mà tiết mục của mình được công chiếu.

. . . . . . .

Còn Mặc ca của chúng ta tất nhiên không suy nghĩ như Thực tập sinh của Tỉnh Sư Ngu Nhạc.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, đó là trong đoạn thời gian này, làm cho đám tiểu đệ của mình tập luyện nghiêm túc.

"Quá công nghiệp a!”

Đây chính là đánh giá của Lạc Mặc với bọn họ.

Bởi vì mọi người có cấp bậc khác nhau nên không thể đi học chung.

Thời khóa biểu cũng không giống nhau.

Đôi khi Lạc Mặc sẽ tới tiết học của đám Đồng Thụ, đứng ngoài cửa kính quan sát.

Mà dưới sự quan sát của huấn luyện viên Lạc Mặc, có thể nói đám Đồng Thụ chỉ có thể lấy ra hết sức bình sinh mà khổ luyện, chẳng dám lười biếng chút nào.

Mà ở phía sau, bọn họ đều bí mật gọi Lạc Mặc là huấn luyện viên.

Ekip chi gấp đôi tiền lương nhét Lạc Mặc vào chính là để huấn luyện họ a!

Sau ba ngày, Lạc Mặc mới có thể tập hợp mọi người lại và bắt đầu luyện tập cho tiểu đội của mình.

Mà ca khúc cần luyện tập chính là. . . . Đại Ngư!

"Đồng Thụ, ngươi phải xem thật kỹ, khi người khác hát hãy điều chỉnh để có thể hòa hợp với thanh âm của ngươi, bao gồm cả phần của ta nữa.”

Lạc Mặc nói.

Nghe xong, bốn Thực tập sinh còn lại xanh mặt.

Điều này chứng tỏ họ chỉ hát được vài câu, từ đầu tới đuôi là do Đồng Thụ trình bày.

Họ chỉ có thể làm nền cho Đồng Thụ mà thôi, cách phân phối này thật sự quá bất công.

Tuy ban đầu Lạc Mặc đã biểu hiệu ra tính cách độc tài của mình nhưng này chẳng phải là quá thiên vị rồi.

Lạc Mặc nhìn mọi người xung quanh, cứ như không thấy thần sắc phức tạp của họ, hoặc nói đúng hơn là không quan tâm.

Đồng Thụ cũng không ngờ ủy thác mà Mặc ca nói lại là nặng nề tới mức này.

Không đợi mọi người mở miệng, Lạc Mặc một mình đứng dậy, sau đó ngồi vào trước đàn dương cầm.

"Ta trước hát mấy câu rồi các ngươi nói lên cảm nhận và quan điểm của các ngươi về bìa hát này, cảm nhạc một chút.”

Nói xong, mười ngón tay thon dài của hắn đánh lên phím đàn.

Giọng hát vừa cất lên, mọi người như quên cả suy nghĩ.

“Đại ngư bay giữa mây trời

Hải đường đứng đợi một đời gió sương.”

Bài hát này, thật tuyệt!

Chỉ mới nghe câu đầu là đã thấy bắt tai rồi!

Lạc Mặc chỉ hát bốn câu thì ngừng lại, nói:

"Bây giờ, tất cả mọi người thay phiên nhau hát bốn câu này đi. Đồng Thụ, ngươi là người hát cuối cùng."

Lúc này Lạc Mặc bỗng cảm thấy khá áp lực.

So với các lão sư đầu ngành thì những Thực tập sinh ở tuổi này càng đáng sợ hơn.

Mọi người lập tức làm theo, sau khi bốn người hát xong đều cúi đầu bối rối.

Họ cảm nhận được sự cách biệt trong kỹ năng hát của mình và Lạc Mặc.

Nói cách khác, họ không biết cách hát bài này.

"Đồng Thụ, đến ngươi."

Lạc Mặc lên tiếng.

Đồng Thụ hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại.

Hắn nhớ tới ánh mắt Mặc ca khi hắn hát ban nãy, cũng nhớ kỹ Mặc ca đã bảo hắn phô bày hết giọng hát của mình.

Đồng Thụ hắng giọng một cái, hát theo tiếng đàn.

“Đại ngư bay giữa mây trời

Hải đường đứng đợi một đời gió sương.”

Trong nháy mắt, đồng tử bốn Thực tập sinh chợt phóng đại.

"Này, này!"

"Bắt tai, quá bắt tai rồi!"

Bài hát này cứ như được tạo ra vì Đồng Thụ vậy.

Giúp Đồng Thụ thể hiện toàn bộ ưu thế của mình một cách vô cùng tinh tế!

Linh hoạt kỳ ảo! Lại trong veo!

So sánh với Đồng Thụ, Đồng Thụ như cá lớn dạo trong biển trời mà họ chẳng qua chỉ là mấy con lương lội bùn thôi.

Lạc Mặc bất ngờ, nhíu mày nói.

"Quá kém, hát lại.”

"Vậy mà vẫn kém! ?"

Bốn người kinh ngạc. . . vậy họ thì tính là cái gì?

Đồng Thụ bị dọa giật mình, hắn hít thở sâu vài rồi bắt đầu hát lại.

"Kém hơn, hát lại!"

"Vẫn không được! Hát lại!"

"Có chút cảm giác nhưng còn chưa đủ!"

Đồng Thụ một lần lại một lần hát lại, cũng dần đắm chìm trong đó.

Mà bốn Thực tập sinh còn lại đứng bên cạnh thì khá sốc!

Lạc Mặc dừng đánh đàn, nhìn Đồng Thụ một cái, sắc mặt cũng dần hòa hoãn hơn.

"Tiếp đó, bốn người các ngươi hát, Đồng Thụ sẽ hướng dẫn cho các ngươi."

Hắn mở miệng nói.

Có Đồng Thụ trợ giúp, bốn người bọn họ hát qua một lần xong đều cảm thấy nổi da gà khắp người!

"Hiệu quả này. . . . . . Ta còn có thể hát được như vậy sao? !”

Lý Khắc Cần từng đánh giá Châu Thâm, khi phối hợp với những người khác, thanh âm và chất giọng của Châu Thâm như hòa nhập và xóa đi khuyết điểm của mọi người, hơn nữa còn giúp bài hát như tăng thêm một tầng sắc thái!

Bây giờ, tuy Đồng Thụ vẫn còn chênh lệch nhưng vẫn khá ổn.

Lạc Mặc đứng dậy, nói:

"Ta đã biết các ngươi thích hợp với đoạn nào rồi, bây giờ ta sẽ phân đoạn cho các ngươi.”

Thật ra nếu được, Lạc Mặc cảm thấy bốn người này thích hợp để múa hơn là hát, đáng tiếc nội quy không cho phép.

"Chờ show kết thúc, nhất định phải biên soạn một bản song ca cho Đại Ngư.”

Lạc Mặc lần nữa thầm nghĩ.

Sau khi phân đoạn xong, hắn hỏi:

"Có ai dị nghị gì không?"

Thế nhưng chẳng ai nói gì.

Bạn đang đọc Tên Minh Tinh Này Rất Muốn Về Hưu (Bản dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.