Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Một Trăm Gậy

Phiên bản Dịch · 5070 chữ

Chương 41: Đánh Một Trăm Gậy

"Huệ Vương!"

Chẳng ai ngờ rằng, sau khi Viêm Đế tại xử phạt hai vị trọng thần, lại gọi đến tên Vương Duệ.

Không ít người đã hiểu ra.

Hôm nay Huệ Vương, nhiều lần bôi nhọ Thái tử.

Viêm Đế đây là, chuẩn bị trước đánh hắn ta mặt mọi người sao.

Bịch...

Vương Duệ cũng rất khôn ngoan, lường trước được tâm tư của Viêm Đế, không nói hai lời, trực tiếp quỳ dưới đất: "Có, nhi thần."

Viêm Đế ánh mắt hơi trầm xuống: "Tại sao lại quỳ?"

"Nhi thần tin vào lời gièm pha, không có chứng cứ, đã tự ý buộc tội Thái tử, đều do nhi thần không phân tốt xấu, tổn thương tình cảm huynh đệ, làm hại thể diện Hoàng thất.. Nhi thần khó chối tội, xin phụ hoàng trừng phạt!"

Vương Duệ bắt đầu dùng chiêu lùi một bước để tiến hai bước.

Đối với tính cách của Viêm Đế, hắn ta hiểu rất rõ.

Mềm nắn rắn buông.

Nhìn như một hoàng đế vô tình, thực ra, đối với huyết thống tình thân, trước sau vẫn mang trong lòng một chút dịu dàng, nhất là đối xử với con cái, càng tốt hơn nữa.

Chỉ cần thái độ chân thành, thành thật nhận lỗi, có lẽ sẽ không bị trừng phạt quá nghiêm khắc.

Cùng lắm là, bị cấm túc nửa tháng, và phạt chút bổng lộc thôi.

Nhưng, tâm tư của hắn ta, sớm bị Vương An nhìn thấu, giọng nói trêu trọc vang lên: "Ơ kìa, Lục hoàng huynh hà tất phải như vậy, mặc dù ngươi không cần tình cảm huynh đệ, năm lần bảy lượt vu oan cho bản cung, nhưng...”

"Bản cung từ trước đến nay khoan dung độ lượng, nhớ đến tình cảm huynh đệ, yên tâm, chỉ là vu oan, bản cung đã quen rồi, chỉ cần ngươi không hại chết ta, bản cung đều sẽ tha thứ."

Vương Duệ không khỏi run một cái.

Hắn như vậy mà là tha thứ sao, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa!

"Phụ hoàng minh giám, nhi thần thật không có ý nhằm vào Thái tử."

Trong nháy mắt mồ hôi của Vương Duệ tuôn như nước, cắn răng một cái, thiể hiện bộ dạng chính trực, khẳng khái nói: "Nếu Thái tử không tin, cứ để phụ hoàng tăng thêm hình phạt!"

Vẫn còn muốn dùng chiêu lùi một bước để tiến hai bước sao?

Chiêu cũ như vậy mà muốn dùng hai lần với ta, ngươi đang đùa bỡn với ta sao đồ đần?

Khóe miệng Vương An cong lên: "Lời này là thật sao?"

Vương Duệ bất chấp nói: "Bản vương không thẹn với lương tâm, quyết không nuốt lời!"

"Được thôi, là do ngươi nói đó."

Vương An khom mình hành lễ Viêm Đế nói: "Phụ hoàng, nhi thần không tin Huệ Vương, cho nên, xin người thỏa mãn yêu cầu của hắn ta, trừng phạt gấp đôi... Cũng không nên quá nặng, dù sao cũng huynh trưởng trong nhà, tùy tiện đánh một trăm gậy là được rồi.

"Trời, đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên bản cung thấy có người yêu cầu đặc sắc như thế... Chẳng lẽ trong đầu Huệ Vương ngươi thiếu não, trời sinh thích được ngược đãi sao?"

Vương An giễu cợt, Vương Duệ đã không còn quan tâm.

Cơ mặt hắn ta điên cuồng co giật, mồ hôi lạnh ướt nhẹp sống lưng, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Đánh một trăm gậy, cái này là muốn nhịp nhàng đánh chết hắn ta sao.

Phụ hoàng, sẽ thật sự cam lòng đồng ý sao?

"Phụ hoàng..."

Vương Duệ vội vàng ngẩng đầu, muốn cầu xin, chợt đối diện với hai mắt lạnh lẽo và uy phong của Viêm Đế, không khỏi rùng mình.

Trong lòng hồi hộp... Xong rồi!

Ba giây sau.

"Huệ Vương tiếp chỉ, vu oan Thái tử, bêu riếu dòng tộc, nghe lệnh, phạt hai mươi trượng, phạt cắt bổng lộc nửa năm, lập tức thi hành."

Cho dù không có những lời của Vương An, hôm nay Viêm Đế, cũng không có ý định dễ dàng tha thứ cho Vương Duệ.

Hoàng đế quan tâm nhất cái gì?

Danh dự!

Một lần thì không tính, nhưng Vương Duệ hết lần này đến lần khác, ngay trước mặt quần thần, vu oan cho Thái tử, trình diễn huynh đệ bất hòa, rốt cuộc là làm xấu mặt ai?

Còn không phải mặt của hoàng gia!

Ông không cần mặt mũi sao?

Tất nhiên, dù sao cũng là con trai mình, vả lại tội không đáng chết, không thể thật sự đánh một trăm gậy được.

Nhưng mà, hai mươi gậy này đánh xuống, cũng đủ để lại cho Vương Duệ khắc sâu bài học kinh nghiệm.

Một lát sau.

Ngoài cửa Chính Dương môn, vang lên tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Vương Duệ.

Vương An sợ hết hồn hết vía, ở trước mặt Viêm Đế và quần thần, hai tên thị vệ cũng không dám nương tay.

Hai mươi gậy đánh xuống, da tróc thịt bong, máu tươi bắn tung tóe.

Cho dù không chết, cũng tuyệt không dễ chịu.

"Đáng thương quá."

Vương An xem hứng thú, thỉnh thoảng lắc đầu thở dài.

Ít nhất cũng một tháng, buổi tối đi ngủ, Vương Duệ không thể nào được hưởng thụ cảm giác đặt mông xuống giường nữa.

Lúc này, Viêm Đế ngay tại chỗ tuyên bố bãi triều, quần thần không dám ở lại, nhao nhao cáo từ.

Vương An thừa cơ đi lên, xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt nhìn vào số bạc, cười hì hì mở miệng: "Ha ha... Phụ hoàng."

Chương 42: Lợi Hại Hơn Lăng Mặc Vân

"Có chuyện gì?"

Viêm Đế rất bình tĩnh, giả vờ không phát hiện ánh mắt như lửa đốt của Vương An.

"Vậy, phụ hoàng, nhi thần trải qua trăm nghìn cay đắng, mới kiếm được chút tiền này, có thể chia..."

Lúc này, Vương An giống như trở về thời thơ ấu, trong tình cảnh phải hỏi xin người lớn tiền tiêu vặt mua que kem.

"Không được."

Viêm Đế kiên quyết từ chối.

"Nhưng mà, bạc là do nhi thần kiếm được."

"Ai nói là do ngươi kiếm được... thanh kiếm kia của trẫm đâu?"

"..."

Vương An khóc không ra nước mắt.

Ông già, ta là con ruột của người đó, người cũng không thể qua cầu rút ván như vậy.

"Nếu đây là tiền bán kiếm, vậy tiền này là tiền của trẫm, có điều... "

Câu "có điều" này khiến Vương An lập tức vui vẻ, xem ra phụ hoàng vẫn còn yêu thương hắn, cuối cùng nỗ lực của hắn cũng không hề uổng phí.

Hai nén vàng, tổng cộng là một trăm lượng, đưa tới trước mặt Vương An.

"Khụ khụ, phụ thân phải chèo chống cả triều đình lớn như thế, cũng không dễ dàng, thế nhưng, cho dù khó khăn hơn nữa, cũng không thể để con trai của trẫm thiệt thòi."

Viêm Đế khí thế hào phóng: "Một trăm lượng này, thái tử cứ cầm lấy, tiêu xài tiết kiệm một chút, nếu không đủ..."

"Không đủ thì sao?" trong mắt Vương An hiện dấy lên hi vọng.

"Vậy thì đi tìm mẫu hậu của ngươi... Theo trầm biết, mấy năm nay hình như nàng tích trữ chút quỹ đen."

Viêm Đế nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi về phía nội cung, bước chân vội vàng khác thường.

Vương An cầm bạc, khóe mắt từ từ ngấn nước mắt.

Một trăm vạn lượng, trong chốc lát, chỉ dùng một trăm lượng để đuổi đi.

"Điện hạ, mắt người... Điện hạ sao người lại khóc?!"

Đúng lúc Trịnh Thuần đi tới, nhìn thấy cảnh này, cực kì hoảng sợ, vội vàng giơ tay áo lên muốn lau nước mắt cho hắn.

Vương An đưa tay ngăn cản, hơi tức giận lườm tiểu thái giám một cái: "Ngươi thì biết cái gì? Ai nói bổn cung khóc, đây là nước mắt cảm động, minh chứng cho tình thương của cha ta!"

Không phải nói tình cha như núi sao.

Hai nén bạc này là thế nào, đang kinh thường ta sao?

Trở về Đông cung, Vương An vẫn buồn bực, cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó.

Đúng rồi, bổn cung ném đi chín mươi chín ngàn chín trăm lượng bạc!

Ngực Vương An vô cùng đau đớn.

Tiền ơi, tiền ơi.

Lúc tâm trạng không tốt thì nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

"Sao vắng vẻ vậy… tiểu Thuần Thuần, người trong Đông cung đâu hết rồi? Chẳng lẽ đều trốn việc đi làm biếng rồi?

Trịnh Thuần tiến sát tới nịnh bợ: "Điện hạ, trước đây người nói, người trong Đông cung không đáng tin, cho nên nô tài thông báo cho cục nội vụ, phần lớn đều bị chuyển đi rồi."

"Thảo nào, suýt nữa quên mất chuyện này."

Vương An vỗ trán, nhớ đến chuyện mình gặp phải, thuận miệng hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra như thế nào rồi?"

"Ý điện hạ là, chuyện bảo nô tài điều tra những tên cao thủ võ lâm kia sao?”

"Phí lời."

"Bẩm báo điện hạ, người ra vào kinh thành rất nhiều, hơn nữa tốt xấu lẫn lộn, tạm thời chưa có manh mối gì.”

Vương An gật đầu, Trịnh Thuần nói như vậy cũng có thể hiểu được.

Dù sao hắn ta cũng chỉ là tiểu thái giám, khả năng có hạn, có thể điều tra được bao nhiêu chứ.

"Nhưng mà, nô tài nghe ngóng được một tin khá thú vị." Trịnh Thuần cười đắc ý.

"Tin thú vị?" Vương An sốc lên chút tinh thần.

"Đúng vậy, nghe bảo nửa tháng sau, có hai vị đại cao thủ vô song gần đạt tới Đại tông sư muốn tới kinh thành quyết đấu!"

"Gần đạt tới đại tông sư, là rất lợi hại đúng không, so với Lăng Mặc Vân thì sao?" Vương An hơi tò mò.

"Đây chính là hiện thân đỉnh cao của chín tầng trời đất, lợi hại hơn thống lĩnh Lăng nhiều."

"Thế mà vẫn còn người mạnh hơn Lăng Mặc Vân!"

Cho đến tận bây giờ, Vương An vẫn nhớ đến phong thái vung đao của Lăng Mặc Vân hôm nay.

Trong lòng không nhịn được suy nghĩ:

Nếu như hắn học võ thì có thể trở nên lợi hại như vậy không?

Càng nghĩ càng hưng phấn, kiếp trước mấy tên nhân vật chính xuyên không, không phải tên nào tên nấy đều là yêu nghiệt vô song sao?

"Mau! Kêu Lăng Mặc Vân tới đây cho cô gia! Nói là cô gia có chuyện quan trọng muốn nói với hắn!"

Vương An vội vã ra lệnh.

Tâm trạng phiền muộn đều bay sạch, hắn muốn tìm Lăng Mặc Vân hòa thuận nói chuyện một chút.

Để xem hắn ta có đúng là người có căn cốt đáng ngạc nhiên trong truyền thuyết, là kỳ tài luyện võ ngàn năm có một hay không!

Đặc sắc đấy, thực chờ mong…

Chương 43: Thiên Phú Luyện Võ

"Ti chức, tham kiến điện hạ.”

Rất nhanh, Lăng Mặc Vân dưới sự dẫn dắt của Trịnh Thuần, đi tới Đông cung.

"Tới rồi sao?"

Vương An vội vàng tiến lên, đích thân đỡ Lăng Mặc Vân dậy, vô cùng nhiệt tình nói: "Thống lĩnh Lăng đã ăn cơm chưa?"

"Đa tạ Điện hạ quan tâm, tại hạ đã dùng bữa tối ở trong cung."

Lăng Mặc Vân rất đúng mực nói: "Đã trễ như vậy, không biết điện hạ triệu ti chức đến đây, vì chuyện gì vậy?"

"Cái đó. . . Cũng không phải chuyện đại sự gì."

Vương An xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng nói: "Là muốn cho thống lĩnh Lăng nhìn xem, bản cung có thiên phú luyện võ hay không..."

Thiên phú luyện võ?

Đêm hôm khuya khoắt, thái tử sai người lôi hắn ta từ trên giường dậy, chính là vì cho hắn ta xem thử, có thiên phú hay không?

Lăng Mặc Vân trong lòng chửi bậy, khóe miệng nhịn không được co giật.

Thiên phú luyện võ, không biết có hay không.

Nhưng thiên phú ăn chơi trác táng, hắn ta có thừa, hắn ta nhận thứ hai, tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.

"Vẻ mặt của ngươi là có ý gì vậy?"

Vương An liếc hắn ta một cái, đưa một tay chỉ lên trời: "Có thể vượt nóc băng tường, mười bước giết một người, đi ngàn dặm không để lại dấu vết, mấy trò này có thể nhìn ra không?"

Lăng Mặc Vân bất đắc dĩ gật đầu: "Có thể nhìn ra, nhưng mà..."

"Thật sự có thể nhìn ra sao?" Ánh mắt Vương An sáng lên, nắm lấy cánh tay Lăng Mặc Vân: "Nhanh, giúp ta nhìn nhìn xem, có phải là thiên phú bản cung muốn tràn bùng nổ rồi không?"

Lăng Mặc Vân im lặng, hắn ta muốn nói, nhưng sợ điện hạ sẽ không chịu được đả kích này.

Chẳng qua, thấy Thái tử nóng lòng như vậy, hắn ta cũng đã tới rồi, giúp hắn xem qua một chút cũng không thể chỉ trích nặng.

Rất nhanh, Lăng Mặc Vân thi triển phương pháp, hắn ta gọi là "Dò xương xét mạch" bí pháp, kiểm tra kỹ càng xương cốt khắp người.

Sau một nén nhang.

"Thế nào rồi?" Vương An hai mắt sáng lên, không thôi chờ mong.

"Điện hạ, thứ tội cho ti chức nói thẳng, thiên phú của ngươi rất bình thường."

Lăng Mặc Vân biểu lộ vẻ mặt đáng tiếc, lắc đầu thở dài.

"Cái gì? Không thể nào."

Ánh mắt Vương An mang theo nghi ngờ, chỉ vào gương mặt mình: "Chẳng lẽ là bản cung quá đẹp trai, ngay cả trời cao cũng đố kỵ, hay là. . . Ngươi khám sai rồi?"

"Ti chức khám hết lần này đến lần khác tận bốn lần, tuyệt đối sẽ không sai được." Lăng Mặc Vân, trực tiếp tạt cho Vương An một chậu nước lạnh.

"Ha ha. . . Làm sao có thể, biết đâu bản cung thể chất đặc biệt? Không thì đổi phương pháp kiểm tra khác?"

Vương An vẫn không thể nào chấp nhận: "Sao bản cung cảm thấy, bản cung là hỗn độn chi thể, nếu không phải là bẩm sinh Thánh thể đạo thai, chí ít cũng là Thái cổ thánh thể, Thương Thiên Phách Thể cũng được..."

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ dần, ngượng ngùng nói: "Bản cung... Sẽ không thật sự là một phế vật chứ?"

"Điện hạ, ngài còn trẻ, thời gian còn rất dài, hơn nữa thân là thái tử, cao thủ trong thiên hạ mặc cho người sử dụng, cần gì phải cố chấp... Thật ra thì, ngài có thể tự tạo một sự hứng thú khác..."

Lăng Mặc Vân nhìn trái nhìn phải nói hắn, cho Vương An cảm giác, giống như bác sĩ tuyên bố bệnh nhân mắc bệnh nan y không thể chữa khỏi.

“Cơ thể ngài rất tốt, nên ăn thêm một chút, uống thêm một chút, tận hưởng cuộc sống lạc thú trước mắt...”

Hắn ta nên đi luôn đi!

Kiếp trước của Vương An là chiến sĩ, trong xương cốt co phần không an phận, chú trọng đến võ thuật.

Nếu như thế giới này, không có võ công thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác ở thế giới này, có vô số võ đạo cao thủ.

Trong đó vượt nóc băng tường, điều khiểu đồ vật từ xa, đi trên mặt nước, người khống chế các loại độc trùng kỳ lạ, còn có cả ẩn thân .

Sống ở thế giới như vậy, làm sao Vương An có thể an phận ngồi yên được?

Hơn nữa, hắn xuyên không qua đây, là do Thái tử trước đây bị ám sát.

Vị trí Thái tử này, tốt với người khác thế nào, cũng vẫn không thiếu người muốn giết hắn.

Cho dù không vì sự an toàn của bản thân, thì cũng phải học một bản lĩnh thật sự.

Vương An cũng không quen đem tính mạng mình, gửi gắm ở người khác.

Quân nhân.

Trời sinh là bảo vệ người khác, chứ không phải được người khác bảo vệ!

"Chẳng lẽ, thật sự không còn cách nào khác?"

Trời không tuyệt đường người, hắn cũng không tin, không thể tự mình tu luyện võ công được.

"Điện hạ, bây giờ ngài đã mười sáu tuổi, xương cốt đã định hình, kinh mạch cũng tắc nghẽn nghiêm trọng, thêm nữa thiên phú bình thường, căn bản không thích hợp luyện võ, gượng ép tu luyện, cũng là hi vọng xa vời..."

Lăng Mặc Vân không muốn quá vùi dập hắn, suy nghĩ một chút, vẫn nói rõ sự thật.

Vốn là không được, lại phải cho người khác hi vọng, đây mới thật sự là tàn nhẫn.

"Hi vọng xa vời, dù sao cũng tốt hơn không có hi vọng, giai đoạn đầu nên tu luyện như thế nào, ngươi nói trực tiếp cho bản cung là được!"

Vương An khí thế bừng bừng, không thấy nản lòng chút nào.

Cho dù chỉ mạnh hơn kiếp trước một chút, cũng đủ để cho hắn hài lòng.

Lăng Mặc Vân hiếm thấy, có người cố chấp như thế, đây thật sự là tên Thái tử rác rưởi ngày trước sao?

Hắn há to miệng, muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, trầm ngâm nói:

"Thật ra, điện hạ... Còn có cách này có thể cải thiện được thiên phú của ngươi."

"Cách gì?"

Vương An bày ra bộ mặt kiểu ‘ta biết ngay’.

Chương 44: Thần Điện Tây Lương

Thân là nhân vật chính, ông trời mở cho hắn cách cửa nào, thì hắn sẽ mở cánh cửa đó.

Lăng Mặc Vân do dự một chút, dứt khoát nói trắng ra: "Như ti chức đã nói, chẳng qua, cách này rất khó thực hiện."

"Điện hạ hẳn là biết, trước kia ti chức, có quan hệ ngoại giao với Tây Lương ở ranh giới biên cương Tây Vực, đánh nhau rất nhiều trận chiến..."

Vương An gật gật đầu, ra hiệu để hắn ta nói tiếp.

Lăng Mặc Vân bắt đầu hồi ức nói: "Cho nên, cầm quân nhiền trận chiến, khó tránh khỏi sẽ gặp phải đám Thần Côn của nước Tây Lương!"

"Ngươi nói là người của thần điện?"

Liên quan tới thần điện của nước Tây Lương, Vương An ít nhiều có chút hiểu biết.

Ở phía tây Đại Viêm, có nước Tây Lương, một nửa lãnh thổ giáp Đại Viêm, vô cùng hùng mạnh.

Ở trong ngọn núi cao nhất của họ, một tòa thần điện to lớn đứng sừng sững.

Thần điện này, thờ phụng người sáng thế và thần Quang Minh, từ trên xuống dưới, vô cùng tín nhiệm, gần như tất cả dân chúng Tây Lương, đều là tín đồ thần điện.

Cũng bởi vậy, Giáo hoàng thần điện, ở trong nước Tây Lương, thậm chí quyền uy còn cáo hơn so với quốc chủ Tây Lương.

Nhưng mà, thần điện cao cấp như thế dường như vẫn còn chưa đủ, họ vẫn muốn đưa giáo nghĩa truyền ra các nước ngoài Tây Lương.

Vì vậy, Đại Viêm ở phía đông đế quốc Tây Lương, không thể tránh khỏi nảy sinh xung đột.

Chuyện này cũng rất bình thường.

Bất luận một đế vương thế tục của quốc gia nào, cũng sẽ không khoan nhượng chia sẻ quyền lực cho thần quyền.

Thậm chí, khuất phục ở phía dưới thần quyền.

Đương nhiên Viêm Đế cũng không ngoại lệ.

Cho nên, những năm nay, giữa Đại Viêm và Tây Lương đánh nhau không ít trận.

Hai năm gần đây, nghe đồn nội bộ thần điện xảy ra chút vấn đề, hai bên mới tạm thời chấm rứt chiến tranh.

Nhưng mà, Vương An không hiểu, cải thiện thiên phú của hắn, thì liên quan gì với thần điện của Tây Lương.

"Mẹ nó, đám Thần Côn kia, là một đám bệnh tâm thần, đầu óc không bình thường!"

Nhắc đến người của thần điện, Lăng Mặc Vân không nhịn được mắng chửi, nhưng mà, Vương An nhìn thấy rõ ràng từ trong ánh mắt hắn ta một sự kiêng kị ẩn sâu.

Xem ra, người của thần điện Tây Lương, để lại cho hắn ta ấn tượng rất sâu đậm.

Vương An suy tư.

"Mặc dù bọn họ đầu óc không bình thường, nhưng mà không thể không nói, vẫn còn có chút môn đạo..."

Lăng Mặc Vân liếm môi một cái: "Ti chức đã từng, từ trong miệng một tù binh thần điện, biết được một bí mật cao cấp của bọn họ, liên quan tới người truyền thừa của thần điện."

"Truyền thừa?" Vương An bén nhạy nắm bắt vấn đề.

"Đúng vậy, ở trong thần điện, có một đám người đặc biệt ở tầng trên, tuổi còn trẻ, võ công lại cao minh đến đáng sợ... chuyện rất không bình thường, cho nên, ti chức đã nghĩ bắt người đến hỏi."

"Chuyện này có gì đâu, có lẽ tất cả bọn họ đều là thiên tài." Vương An xem thường.

"Có lẽ, nhưng một hai người thì có thể là bình thường, nhưng rất nhiều người như thế, tuyệt đối không bình thường!"

Lăng Mặc Vân chắc như đinh đóng cột nói: "Điện hạ không phải người trong giới võ đạo, không biết sự gian khổ của tu luyện, đối với người bình thường, người có thể tập võ, trăm người thì có một người, còn đối với võ giả, người có thể đạt trên ba cảnh giới, lại là trăm người không có một ai, ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, làm sao có thể dễ dàng tìm ra được nhiều thiên tài như vậy?"

"Sau này, ti chức mới biết được, hóa ra thần điện Tây Lương có một loại thần đảo thuật, tương tự như Quán đỉnh bí pháp trong truyền thuyết, chỉ cần những người cao cấp trong thần điện đồng ý, có thể trong thời gian ngắn đào tạo ra một nhóm cao thủ!"

"Hơn nữa, càng là những nhân vật lợi hại, ví dụ như các Thần tọa Đại điện, đào tạo cao thủ lại càng lợi hại hơn, thậm chí. . . sức mạnh còn có thể gần bằng người truyền công."

Lăng Mặc Vân nói đến đây, im bặt nhìn Vương An.

Vương An rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn ta, sờ sờ cánh mũi: "Cho nên, ngươi là muốn bản cung bái nhập Thần điện Tây Lương, để cho bọn họ dạy cho bản cung Quán đỉnh?"

"Bọn sẽ bắt Điện hạ làm con tin, uy hiếp Bệ hạ cho phép bọn họ truyền giáo." Lăng Mặc Vân nói sự thật.

"Nói hồi lâu, cũng là lời vô dụng, chuyện này đừng đùa." Vương An mở ra hai tay.

"Ti chức nói rồi, việc này rất khó, hay là Điện hạ đổi sở thích khác đi."

"Sở thích của bản cung, chính là học võ công... Không nói nữa, bản cung đi ngủ một giấc, hôm khác suy nghĩ thêm cách khác."

Vương An đột nhiên mất hết cả hứng thú, phất phất tay, đuổi Lăng Mặc Vân đi.

"Điện hạ, chọn ngày không bằng đúng ngày, ti chức vẫn còn một chuyện." Lăng Mặc Vân đứng tại chỗ bất động.

"Ừ?"

Vương An hai tay ôm gáy, ngồi nghiêng dựa vào giường, yên lặng chờ câu sau.

"Mấy ngày trước Điện hạ có từng nói, muốn huấn luyện một nhóm binh sĩ, sẽ cùng so tài với ti chức một lần nữa..."

Ai gia, đây là thua không phục, muốn lấy lại danh dự sao?

Vương An vui vẻ, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng là bản cung nói."

"Đã như vậy, sao bây giờ Điện hạ chưa bắt đầu huấn luyện? Ngài nên biết, kỳ hạn một tháng thực sự rất ngắn."

"Hai ngày nay ta không rảnh hôm nào" Vương An lại muốn đuổi người đi.

"Hành động lần này của Điện hạ không phải là đang vì sau này thua kiếm cớ... Ví dụ như thời gian huấn luyện không đủ?"

"Ha ha."

Còn dám khiêu khích sao?

Vương An ngồi dậy, cười như không cười nói: "Thôi được... tối nay, bản cung sẽ bộc lộ một chút tài năng, để ngươi mở mang tầm mắt!"

Lăng Mặc Vân sinh lòng cảnh giác.

Thái tử tự tin như vậy, chẳng lẽ thật sự có cách huấn luyện đặc biệt nào?

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, rất nhanh bị hắn ta dập tắt.

Lần trước Thái tử thắng được hắn ta, chẳng qua là dùng chút thủ đoạn.

Lần này, mặc cho bên kia có sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì, cũng nhất định không có khả năng chỉ sau một tháng có thể thắng được hắn ta!

Chương 45: Thái Tử Vệ

Trong doanh phòng đội Thái tử vệ.

"Mở to mắt của các ngươi xem, cái này, là bài học đầu tiên bản cung dành cho các ngươi."

"Nhớ kỹ, nhất định phải nhanh nhẹn, nghiêm ngặt, sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ!"

Hơn nửa đêm, Vương An sai người kêu tất cả mọi người đến.

Ngay trước mặt mọi người, Vương An huấn luyện đâu ra đấy.

Về phần huấn luyện binh sĩ...

Lão Hoàng vẫn là kẻ xui xẻo nhất trong đám bọn họ.

Lần trước bất đắc dĩ tổn thương đồng liêu, dẫm vào vết xe đổ, lúc đầu đám người lão Hoàng trong lòng vạn lần không tình nguyện.

Kết quả, Vương An ngay tại chỗ tuyên bố.

Nếu ai dám cự tuyệt, hứa hẹn khen thưởng trăm lượng lần trước, một đồng cũng đừng hòng có.

Mọi người vẫn không để ý hắn.

Tính cách của Thái tử, bọn họ đã sớm rõ ràng.

Không cho là không cho, lời hứa xuông, thật sự ai mà thèm.

Bọn họ là Thái tử vệ, là những người đàn ông thẳng thắn cương nghị, nghèo nhưng không thể hèn, không khuất phục uy quyền.

Thứ không thiếu nhất, chính là khí phách!

Lần này Vương An vẻ mặt nóng vội, kêu Trịnh Thuần lên, tìm người đưa tiền tiêu vặt của hắn ta đến.

Rầm rầm...

Hai ngàn lượng bạc đổ trên võ đầi, trắng bóng rơi đầy đất.

Nhờ ánh sáng của bó đuốc, có thể sáng mù mắt chó.

Những khí phách anh hùng ban nãy, tức khắc giống như con ruồi nghe được mùi thịt thối, tranh nhau vây quanh.

Không ít không không có danh sách tuyển chọn, nhao nhao đứng ra, nói vì chính nghĩa cầu xin gia nhập hàng ngữ của Thái tử.

Có thể lĩnh được bạc hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn được huấn luyện thành cường quân, được bảo vệ Thái tử Điện hạ là vinh quang và danh dự.

Đúng vậy.

Thái tử vệ thứ không thiếu nhất chính là khí phách, khí phách!

Nào ngờ, còn không chờ Vương An mở miệng, những người này bị đám người lão Hoàng, hồng hổ đuổi đi hết!

Tất cả cút hết đi!

Vinh dự và danh dự được bảo vệ Điện hạ, dĩ nhiên là công việc của những tinh anh được tuyển chọn như chúng ta.

Bọn cặn bã như các ngươi, lấy tư cách gì.

Hai mươi binh lính, như gà mái bao che cho con, một bên đề phòng, một bên vâ quanh bạc chật như nêm cối.

Giống như nếu để bọn họ nhìn nhiều hơn, thì sẽ ít mấy lượng.

Một người một trăm lượng.

Sơ sơ hai năm bổng lộc!

Đám người Lão Hoàng, kích động đến sắc mặt ửng hồng.

Giờ khắc này, cái gì mà nghèo nhưng không thể hèn, không khuất phục uy quyền...

Có thể bằng đống bạc tươi mát này không?

Lòng hư vinh của Vương An thu hoạch được sự thỏa mãn cực lớn.

Xem ra, định luật Vương Cảnh Trạch không thể sai, bất kể ở thời nào cũng có thể áp dụng được.

Hắn không có ý định lừa gạt những người này tham gia quân ngũ.

Lập tức để Trịnh Thuần, lấy lần phần tiền thưởng thiếu nợ trước đây phân phát.

Đạo lý có công phải thưởng, hắn vẫn hiểu được.

Đội Thái tử vệ này, vốn không phải đồng lòng với hắn.

Trải qua lần đọ sức trước, quan hệ chỉ sợ đã càng thêm tồi tệ.

Muốn bọn họ ngoan ngoãn tiếp nhận huấn luyện của hắn, hay muốn lấy được tín nhiệm và sự trung thành của bọn họ.

Chẳng qua, tín nhiệm và sự trung thành này, giống như con gái lái xe, cần từ từ đào tạo.

Thời gian một tháng, rõ ràng không kịp.

Vương An chỉ có thể áp dụng cách lôi kéo.

Coi như nể mặt mũi của hắn, chẳng lẽ còn có thể không nể mặt mũi thần tài?

Ngày sau đó, tiểu đội đặc chiến đầu tiên trong kế hoạch của Vương An, cứ như vậy ra đời.

Sau đó không lâu, đều bị Vương An gọi đến doanh trại, bắt đầu mục huấn luyện đầu tiên.

Lăng Mặc Vân thấy hắn không hề làm giả, còn tưởng rằng có cách huấn luyện thần kỳ gì, lập tức giữ vững tinh thần, dự định chăm chú quan sát.

Trước đó Vương An đưa ra vài người hào kiệt, muốn huấn luyện một đội ngũ tốt, mười đấu một trăm, phải chiến thắng người huấn luyện của hắn.

Điều này làm cho hắn luôn canh cánh trong lòng.

Việc liên quan đến danh dự, nhất định không thể bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.

Kết quả... Cái này là?

Lăng Mặc Vân nhìn trên giường, một chồng những khối đậu hũ thối vuông vức, đầu tiên cảm giác thất vọng, ngay sau đó là cười nhạo.

Không thể không nói, khối đậu phụ này chồng rất đẹp.

Bạn đang đọc Thái Tử Đến Từ Tương Lai của Vương An Thải Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Moctra12599
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.