Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Tần Cẩn Tông hôm nay cũng đi qua đường này như mọi lần.

"Đến rồi đến rồi!" Ngụy Thanh Mai ngồi hơi lệch so với hướng Tần Cẩn Tông đi đến, không nhìn rõ, cung nữ nhìn thấy người mà chủ tử nhà mình ngày đêm thương nhớ đang đi đến, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Ngụy Thanh Mai.

Ngụy Thanh Mai không nghĩ Tần Cẩn Tông lại xuất hiện sớm như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống, nhưng nàng thân là công chúa, có lễ nghi hoàng gia tốt, dáng vẻ cùng tư thế ngồi tất nhiên không thể bắt bẻ, mặc dù là như thế, nàng vẫn lo lắng nhỏ giọng hỏi cung nữ kia "Trên người ta có chỗ nào không ổn không?"

Ngụy Thanh Mai lúc đầu kỳ thật là vô cảm đối với Tần Cẩn Tông, chỉ là cảm thấy Tần gia là ngoại tổ gia của Thái tử, lại được bệ hạ coi trọng, hơn nữa gia phong Tần gia nghiêm khắc, nếu có thể gả đến Tần gia, nửa đời sau sẽ không gặp phải chuyện phiền lòng.

Vì có thể được Ngụy hoàng tứ hôn, nàng chú ý Tần Cẩn Tông nhiều hơn, thời gian dài, cũng có chút tình cảm với hắn.

"Không có, công chúa yên tâm." Thị nữ kia cũng khẩn trương nhìn lại nàng ta, phát hiện nàng ta không có gì không ổn, vội vàng trấn an.

Ngụy Thanh Mai hít một hơi thật sâu, nghĩ đến hành động xấu hổ mà mình cần làm, đột nhiên muốn bỏ cuộc giữa chừng.

Nhưng vì muốn thay đổi vận của mình, Ngụy Thanh Mai vẫn kiên trì tiến lên.

Nàng ngồi ở ghế trên, nhìn cảnh trí xung quanh, cảm thán một câu "Hoa ở đây nở thật đẹp."

Dứt lời, liền bắt đầu ngâm thơ.

Nàng bởi vì không có dị năng, cho nên tốn rất nhiều công sức ở các mặt khác, học tập khắc khổ có thể ngang với Thái tử Ngụy Thanh Cảnh.

Làm một bài thơ tại chỗ cũng không phải vấn đề.

Ngụy Thanh Mai vừa ngâm thơ xong, tràn đầy tự tin.

Nghe nói nam tử đều thích nữ tử có tài, nàng xem qua không ít sách vở, bên trong có rất nhiều chuyện của các tài tử giai nhân, trong đó nhiều nhất là nam tử vừa nhìn thấy nữ tử mỹ mạo lộ ra tài năng, liền vừa gặp đã thương.

Huống chi thơ của nàng cũng rất tinh diệu, trên thượng thư phòng phu tử cũng thường xuyên khen nàng có thiên phú làm thơ.

Tiếng nói của Ngụy Thanh Mai không lớn không nhỏ, vừa đúng lúc Tần Cẩn Tông đi qua nghe thấy.

Tần Cẩn Tông cho dù không có ái mộ Ngụy Thanh Mai, ít nhất cũng sẽ quay đầu nhìn một chút.

Nghe thấy tiếng quay đầu nhìn là phản ứng của người bình thường.

Ai ngờ...

Tần Cẩn Tông trực tiếp đi sang con đường bên cạnh.

Hoàn toàn không nhìn Ngụy Thanh Mai.

Nụ cười trên mặt Ngụy Thanh Mai cứng lại, đưa tay tức giận với cung nữ của mình.

"Vị thị vệ này," cung nữ kia thấy chủ tử mình ra hiệu, vội vàng mở miệng, ra vẻ tức giận lớn tiếng nói "Sao lại không có lễ phép như vậy, nhìn thấy công chúa nhà chúng ta mà lại không hành lễ"

Tần Cẩn Tông lúc này lại thật sự nghe thấy, nhìn thấy Ngụy Thanh Mai ở đó, giật mình, nhanh chóng hành lễ "Gặp qua công chúa."

Trên thực tế, hắn là đang suy nghĩ, nếu không với năng lực của hắn, cho dù Ngụy Thanh Mai không nói chuyện, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, hắn cũng có thể cảm thấy có người ở đó.

Đây là một trong những rèn luyện cơ bản của thị vệ.

Tần Cẩn Tông nhớ lại sự thất thần lúc nãy của mình, chỉ cảm thấy hoảng sợ.

Nếu là hôm nay ngồi ở đó không phải Ngụy Thanh Mai, mà là thích khách, vậy chẳng phải là gây ra họa lớn?

Tần Cẩn Tông hoảng sợ, trong lòng lại quyết không để sai lầm này tái diễn.

"Tiểu Hoa, không được vô lễ." Ngụy Thanh Mai giả mù sa mưa khoát tay áo, trong lòng lại tán thưởng với cung nữ nhà mình.

Cung nữ khó xử nhìn Ngụy Thanh Mai, thầm nghĩ công chúa có bao nhiêu khẩn trương, đến cả tên của mình cũng nhớ lầm...

Ngụy Thanh Mai nhìn Tần Cẩn Tông, lập tức giả bộ muốn đứng dậy, dùng ngữ khí đến chính mình cũng cảm thấy cổ quái "Tần thị vệ tâm tính hôm nay hình như không được yên lòng, đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi dùng ngữ khí ôn nhu dị thường, da đầu Ngụy Thanh Mai run lên. Thật sự là tự mình làm mình buồn nôn.

Tần Cẩn Tông là một nam thẳng, cảm thấy Ngụy Thanh Mai có chút mạc danh kỳ diệu.

Bọn họ cũng không thân thiết như bề ngoài, tâm tình hắn không tốt vì sao lại cần nàng ra an ủi, hơn nữa tâm tính hắn cũng không có gì là không tốt.

"Đã để cho công chúa phí tâm, tâm tính tại hạ không có gì là không tốt." Tần Cẩn Tông thành thành thật thật trả lời, nói xong còn muốn chạy. Hắn còn có chuyện phải làm a.

"Nhưng ta thấy sắc mặt chàng không tốt lắm, nếu có tâm sự, nói ra chút cũng không vấn đề gì a." Ngụy Thanh Mai có chút thất vọng đối với phản ứng của Tần Cẩn Tông, kiên trì tiếp tục nói.

Tần Cẩn Tông "..."

Hắn là thị vệ trong cung, ngày thường tất nhiên không thể hi hi ha ha, khuôn mặt phải nghiêm, như vậy nhìn mới có vẻ thành thục, có vẻ nghiêm túc, vì vậy hậu quả là, có lúc tâm tình hắn rõ ràng không tệ nhưng lại thường bị hiểu lầm là đang tức giận.

Tần Cẩn Tông đành phải kiên trì tiếp tục giải thích cho Ngụy Thanh Mai.

Lăn lộn ở trong cung, không thể đắc tội với công chúa

Hơn nữa lại là công chúa rất được sủng ái.

Bạn đang đọc Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá của Lệ Huyễn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi miucon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.