Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân Thế

Phiên bản Dịch · 2127 chữ

Thấy Tần Cẩn Tông nghiêm túc giải thích, Ngụy Thanh Mai cảm thấy mệt mỏi.

Nàng gật đầu, ý mình đã hiểu, vốn muốn nói chuyện với Tần Cẩn Tông thêm mấy câu, nhưng dường như Tần Cẩn Tông đang có việc gấp cũng không tiện ngăn trở, đành làm người hiểu lòng người "Nếu vậy thì Tần thị vệ đi giải quyết việc của mình đi."

Nói xong, liền mang theo thị nữ rời đi.

Khi nàng xoay người rời đi, làm rơi một túi hương tinh xảo, là vật tùy thân của Ngụy Thanh Mai.

Tần Cẩn Tông xoay người nhặt túi hương kia lên "Công chúa, đồ của ngươi rơi rồi!"

Ngụy Thanh Mai lại cố ý làm bộ như không phát hiện, xoay người đi vào đường rẽ bên cạnh, biến mất trong tầm nhìn của Tần Cẩn Tông.

Tần Cẩn Tông nhìn đồ vật trong tay, có chút buồn phiền.

Hắn hiện tại đang có việc phải làm, chỉ có thể đợi đến lúc rảnh mang đồ trả lại Ngụy Thanh Mai.

=

Cuối thu, không khí mát lạnh thấm vào làn da

Sắc trời dần tối, giữa trời và đất phủ lên một lớp màu u ám.

Ngụy Thanh Hoài chạy loạn như điên trong cung, gió lạnh như lưỡi dao xẹt qua mặt, hàn ý như bị hút vào phổi, lạnh như dao cắt.

Xung quanh có nhiều âm thanh hỗn độn, có tiếng như đồ vật bị đổ phát ra âm thanh rơi xuống đất, có người ở bên cạnh kêu lên một tiếng sắc bén, mà Ngụy Thanh Hoài lại chỉ nghe thấy tiếng gió đang gào thét và âm thanh thở hổn hển của mình.

Còn có một thanh âm lặp đi lặp lại, đó chính là những lời của Hiền phi vừa nói, không ngừng mà vang vọng trong tai hắn.

Vào mùa thu, bóng tối thường đến sớm hơn ngày hè.

Hắn chạy một mạch, nhìn bầu trời dần dần chìm trong bóng tối, giống như tâm của hắn đang chìm dần.

Trên đùi tựa hồ truyền đến cảm giác đau nhức, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại truyền đến cảm giác hơi nhức nhối, nhưng tâm hắn càng đau hơn, nên cảm giác đau ở đùi lại không quá quan trọng.

Ngụy Thanh Hoài chạy loạn không có mục đích, như dùng hết khí lực toàn thân để chạy như điên.

Ngụy Thanh Hoài lần này chạy thật sự quá nhanh, nên tiểu thái giám hầu hạ hắn cũng không đuổi kịp.

Khí lực trên người dần dần tiêu tán nhưng hắn dường như không có ý đồ dừng lại.

Giống như chỉ có làm như vậy mới có thể giũ bỏ khỏi sự bối rối, u uất trong lòng, mới có thể xóa đi cảnh tượng trong tâm trí.

Ngụy Thanh Hoài bất tri bất giác chạy đến bên hồ.

Hắn không chú ý dưới chân, liền bị vấp phải cục đá trên mặt đất và ngã xuống.

Sau khi lăn trên mặt đất vài vòng, lăn thẳng xuống sườn dốc đầy hoa cỏ.

Dục vọng muốn sống làm cho Ngụy Thanh Hoài bám chặt lấy vài nhánh cỏ trên mặt mới miễn cưỡng không bị rơi vào trong hồ lạnh như băng.

Ngụy Thanh Hoài chật vật túm lấy bụi cỏ, gió lạnh điên cuồng đập vào mặt hắn, trong đôi mắt đen trắng của hắn đã mất đi sự vui vẻ của ngày xưa, chỉ còn lại vô vàn hoang mang và nghi ngờ.

Hiện tại yên tĩnh lại. Một màn vừa rồi mới lại hiện ra ——

Hắn rón rén đi đến tẩm điện Hiền phi, cũng đưa tay ra hiệu yên lặng cho những cung nhân hầu hạ xung quanh.

Nghĩ đến lời khen của phu tử vào buổi sáng, Ngụy Thanh Hoài không tự giác nở nụ cười ngây ngô, kích động muốn xông vào.

Hôm nay thật khó khăn phu tử khen hắn, hắn nhất định phải đem chuyện này nói cho phụ hoàng cùng mẫu phi biết rằng hắn cũng là một đứa trẻ ngoan, hắn cũng được phu tử khen.

Hiền phi và Ngụy hoàng không cần lúc nào cũng lấy Thái tử Ngụy Thanh Cảnh ra so sánh nữa.

Hắn nhịn không được kích động, không chút cản trở đi đến bên ngoài tẩm cung, đang định rón ra rón rén đi vào, lại nghe thấy bọn họ nhắc đến Thượng Quan tướng quân, hắn liền có hứng thú, muốn nghe trộm một chút về vị tướng quân thần bí này.

Hắn lén na lén lút đến gần, làm một tư thế khó coi bắt đầu nghe bọn họ nói.

"Chuyện này tất nhiên là tốt." Hắn nghe thấy Hiền phi nói như vậy, tựa hồ đang chúc mừng cái gì đó.

Mặc dù Hiền phi nói như vậy nhưng mà ngữ khí lại không có chút nào vui mừng, thậm chí lại có chút sầu lo "... Lời bệ hạ cực kỳ đúng, nhưng nếu Thượng Quan tướng quân đã sửa lại án sai, bệ hạ còn chuẩn bị để Thanh Hoài ở lại trong cung không?"

Hiền phi nói xong, lại cảm thấy lời của mình không đúng, nhanh chóng bồi thêm câu "Thần thiếp nuôi nấng hắn nhiều năm, sớm đã coi hắn như con đẻ, tự nhiên cũng luyến tiếc hắn, chỉ là huyết mạch hoàng tộc không thể lẫn lộn, Thanh Hoài lại là nam hài..."

Nghe thấy câu trước, Ngụy Thanh Hoài đã cảm thấy chân tay lạnh như băng, đáy lòng chấn động, sau khi nghe câu sau, trên mặt đã không còn huyết sắc, tay cũng bắt đầu run run.

Đến lúc này, đáy lòng hắn vẫn còn ôm một chút hy vọng, đến khi thanh âm Ngụy hoàng vang lên "Nàng đã nuôi dưỡng hắn vài năm, nếu tiếp tục nuôi dưỡng vài năm thì có làm sao, Thanh Hoài tuổi còn nhỏ, nếu đột nhiên biết thân thế của mình, sợ là không tiếp thụ được."

Huống chi Ngụy Thanh Hoài tuy rằng là hoàng tử, lại không có ít huynh đệ, hiện giờ Ngụy Thanh Cảnh lại ngồi yên ổn vị trí Thái tử, Thái tử phi cũng đã mang thai, chỉ cần trong tương lai Ngụy Thanh Hoài không trở thành hoàng đế Ngụy quốc, kỳ thật cũng không tồn tại chuyện huyết mạch hoàng gia lẫn lộn.

Sau đó, Hiền phi còn nói chuyện gì đó, nhưng Ngụy Thanh Hoài đã không nghe thấy gi nữa.

Ngụy Thanh Hoài cả người đau nhức quỳ rạp trên mặt đất, cả quãng đường này những chuyện mà hắn cố ý muốn quên đều dần dần hiện lên trong đầu.

Đây cũng có thể giải thích tại sao Hiền phi đối với Ngụy Thanh Nguyệt tốt hơn so với mình.

Dù sao Ngụy Thanh Nguyệt mới là nữ nhi thân sinh của nàng...

Sinh hoạt ở đây gần mười năm, lại trong giây lát biết được, huynh đệ không phải huynh đệ, tỷ muội cũng không phải tỷ muội.

"Điện hạ!" Phía sau truyền thanh âm lo lắng.

Tiểu thái giám bên người Ngụy Thanh Hoài cùng với người do Ngụy hoàng phái tới cuối cùng cũng đuổi tới nơi, nhìn thấy hắn té ngã trên đất, vội vàng tiến lên nâng dậy.

"Đừng kéo ta!" Ngụy Thanh Hoài khẽ quát lên, theo bản năng muốn bỏ hai người kia ra, nhưng vừa mới chạy như điên đã hao phí hết sức lực toàn thân, hiện giờ lại ngã cả người đau nhức, cự tuyệt vài lần liền bị hai thái giám nâng lên.

Ngụy Thanh Hoài giãy dụa không thoát được, dứt khoát không giãy giụa nữa, hắn nhìn hồ Ngàn Nguyện, bỗng nhiên cười khổ một tiếng.

"Hóa ra ta không phải hoàng tử..."

Thanh âm này cũng không thấp, chỉ cần người ở xung quanh, đều có thể nghe thấy.

Hai thái giám đang nâng hắn dậy sắc mặt biến đổi, người Ngụy hoàng phái tới khiển trách một câu "Bát điện hạ, chú ý lời nói và việc làm của người, lời này không thể nói bậy!"

Tiểu thái giám kia nhìn xung phát hiện không có ai, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầu xin nói "Bát điện hạ, người về sau không cần lại nói lời mê sảng như vậy, đây chính là muốn chết nha!"

Ngụy Thanh Hoài không có phản bác, vẻ mặt suy sụp, giống như cá chết bị người mang đi.

Sau khi mấy người đi khỏi, có một người từ bên cạnh đi ra, có chút đăm chiêu nhìn về phía bọn họ rời đi.

Người này lúc nãy vẫn luôn tránh một bên, từ góc độ của nàng vừa nãy, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy mấy người bọn họ, mà mấy người Ngụy Thanh Hoài lại không nhìn thấy nàng.

Người này quần áo mộc mạc, không khác gì với cung nữ bình thường, nhưng vẻ mặt lại so với cung nữ cao ngạo hơn vài phần.

Đây chính là Âu thị mới vài ngày trước mới sinh ra thập nhị Hoàng tử, bị biến thành Thải nữ.

=

Tần Cẩn Du lén lút nhô đầu ra từ trong bụi cỏ, tìm Tô Hoành trong đám nam hài không cùng độ tuổi.

Ở sân các hoàng tử và thư đồng đều đã lên ngựa bắt đầu luyện tập, Tô Hoành vẫn còn đang luyện tập các bước cơ bản.

Trời lạnh như vậy mà cả người Tô Hoành lại đầy mồ hôi.

Nhìn hắn có vẻ đang rất mệt mỏi, không có chút nào thả lỏng.

Mỗi một động tác, đều cơ hồ như đang cắn răng hoàn thành.

Mặc dù ý chí Tô Hoành hơn người, nhưng cơ thể lại quá mệt mỏi, động tác của hắn cũng dần dần chậm lại, thoạt nhìn có vẻ như sắp không chống đỡ nổi.

Tống Niệm Trúc chỉ có một mình không thể đồng thời để ý tất cả mọi người, cho dù bình thường hắn có ngầm chiếu cố Tô Hoành nhưng cũng có lúc sơ sẩy.

Ví dụ như hiện tại.

Hắn để cho Tô Hoành vẫn luôn luyện tập không được lười biếng, sau đó lại vội vàng đi dạy các hoàng tử khác, quên mất Tô Hoành.

Mà Tô Hoành lại là đứa nhỏ thành thật, rõ ràng là quá mệt mỏi nhưng lại không đi nghỉ ngơi một chút.

Tần Cẩn Du nhìn không chịu được nữa, lén lút chui ra từ bụi cỏ, nhìn xung quanh một chút thấy không ai phát hiện ra nàng, liền vội vàng chạy tới bên người Tô Hoành, lo lắng hỏi "Tô Hoành, nghỉ ngơi một chút đi!"

Tô Hoành lắc lắc đầu "Không được, Tống tiên sinh không cho ta lười biếng."

Tần Cẩn Du có chút sốt ruột "Huynh đây không phải là đang lười biếng, rõ ràng trên người huynh không còn sức lực nên không tiếp tục luyện tập được chứ không phải là lười biếng! Huynh rõ ràng là mệt mỏi quá rồi, nên nghỉ ngơi một chút, Tống tiên sinh sẽ không trách huynh!"

Tô Hoành lại vẫn cố chấp như trước "Ta vẫn có thể tiếp tục duy trì, ta không mệt"

Tuy nói như vậy nhưng trên mặt đổ mồ hôi như mưa, cả người run rẩy, rõ ràng là rất mệt rồi.

Tô Hoành hiện tại đang tập trung bình tấn, Tần Cẩn Du nhìn hắn run dữ dội như vậy, không khỏi nghi ngờ hắn khi nào sẽ ngã xuống.

Tần Cẩn Du chỉ có thể đi tìm Tống tiên sinh, để hắn đi nói cho Tô Hoành hiện tại có thể nghỉ ngơi.

Nhưng mà Tống Niệm Trúc vẫn đang hướng dẫn người khác, tùy tiện tiến lên quấy rầy tuyệt đối là biểu hiện không tôn trọng và vô phép, Tần Cẩn Du đành lo lắng đứng ở một bên chờ đợi, vừa phải thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Hoành xem hắn.

Tống Niệm Trúc bị Tần Cẩn Du nhìn chằm chằm hồi lâu, cùng dần dần ý thức được có một tiểu bất điểm đang nhìn mình, hắn liếc nhìn Tần Cẩn Du, lập tức nhận là tiểu bất điểm này là ai.

Tống Niệm Trúc là cữu cữu của Tô Hoành, tất nhiên sẽ chú ý đến Tô Hoành, tự nhiên cũng biết Tân Cẩn Du thường đến tìm Tô Hoành chơi.

Tần Cẩn Du thấy Tống Niệm Trúc hình như nhận ra mình, mắt sáng lên, nhất thời có một tia hy vọng, cầu nguyện Tống Niệm Trúc có thể nhanh chóng lại đây giải cứu Tô Hoành.

Bạn đang đọc Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá của Lệ Huyễn Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi miucon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.