Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu giác quan (2)

Phiên bản Dịch · 1629 chữ

Đột nhiên, không khí trong rừng lại trở nên yên tĩnh, hắn nhìn thấy mấy bóng người kia vác thi thể của tay súng đã ngã xuống, rồi nhanh chóng phân tán rút lui, động tác vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát.

Vương Huyên lập tức lao vọt lên như một con báo, hắn phóng đến trạm phát điện trong rừng và tìm thấy một thanh sắt dài hơn nửa mét, hiện giờ cũng không có món nào thuận tay hơn vật này.

Hắn di chuyển trong rừng rất nhẹ nhàng, phát huy trạng thái siêu giác quan đến mức tối đa. Một lúc sau, hắn chợt vung mạnh cánh tay cầm thanh sắt, khiến không khí phát ra âm thanh như sấm nổ đùng đoàng.

Ở nơi xa, trong đám người đang rút lui, chợt có một người bị ném trúng, nhào đầu về phía trước ngã cái bịch. Sau khi ngã xuống, gã trợn trừng hai mắt, miệng phát ra tiếng kêu gào đau đớn, ngực của gã đã xuất hiện một lỗ máu xuyên qua người, trái tim đã bị xé nát!

Sau khi xuyên thấu người gã, thanh sắt phóng thẳng rồi rơi xuống mặt đất cách đó khoảng hai mươi mấy mét, phát ra âm thanh kim loại leng keng.

Những kẻ khác cũng trở nên khó coi ra mặt, rốt cuộc thì người này mạnh đến mức nào? Khoảng cách xa đến thế, người này chỉ ném một thanh sắt bằng tay không, vậy mà lại có thể xuyên thủng một thành viên lão luyện và có tính cảnh giác vô cùng cao, chuyện này khiến những kẻ còn lại phải run rẩy.

"Nhanh, mau chóng rút lui!" Có kẻ nói khẽ, bọn chúng vác tên mới vừa ngã xuống lên rồi nhanh chóng chạy đi, không dừng lại chút nào.

Trên đường rút lui, có người vừa chạy vừa phun lên những vết máu kia thứ gì đó, xem ra đây đều là dân chuyên nghiệp.

Tuy hừng hực sát khí nhưng cuối cùng Vương Huyên cũng không đuổi theo ra ngoài mà vẫn ở lại trong rừng, đổi một vị trí khác. Hắn cảm giác rằng họng súng đen ngòm ở phía xa vẫn đang nhắm vào rừng cây như cũ, chỉ cần hắn vừa lú đầu ra ngoài là sẽ bị bắn ngay tắp lự.

Vả lại, hắn đoán rằng nhóm người Thanh Mộc đã đến nơi rồi. Cũng bởi vì điều này, đám sát thủ kia, hoặc có nguồn tin nội bộ, hoặc là có kẻ có giác quan cực đáng sợ, cảm nhận được mối nguy từ phía xa, nên mới mau chóng rút đi.

Vương Huyên kiềm chế sự kích động của bản thân, không tiếp tục truy sát nữa mà yên lặng chờ đợi trong rừng cây.

Không bao lâu sau, quả nhiên nhóm người Thanh Mộc đã tới. Vương Huyên mới liên hệ bọn họ chưa được bao lâu mà bây giờ bọn họ đã đến nơi, hiệu suất hành động cực cao.

Nhưng cũng chẳng làm gì được, đám người kia hết sức cảnh giác, đã sớm rút đi rồi.

"Các cậu đuổi theo, điều tra thật kỹ cho tôi. Thật coi trời bằng vung mà, dám ra tay giết người trong thành phố, mà lại còn ngay trong khu dân cư nữa chứ! Tôi muốn biết, là kẻ tài cao gan lớn nào dám xem thường pháp luật!”

Thanh Mộc đích thân đến đây với một nhóm người, ông yêu cầu bọn họ tiếp tục đuổi theo.

Còn ông thì liên hệ với Vương Huyên, tiến vào trong rừng một mình.

Những trang bị ông ta mang đến đều là hàng cao cấp nhất.

Vương Huyên lập tức đổi sang một bộ quần áo bảo hộ, rất nặng nề, có chừng ba lớp chống đạn. Hắn mặc cả bộ trên người, cộng với một chiếc áo khoác cũng là hàng đặc chế, có hiệu quả phòng ngự nhất định.

Ngoài ra, còn có một chiếc mũ lưỡi trai trông không khác gì mũ thông thường, nhưng lại rất nặng.

Thường ngày, Vương Huyên không thích những loại trang phục này, nhưng bây giờ, hắn trang bị đến tận răng, từ áo trong, áo ngoài, cho đến mũ lưỡi trai, sau đó, hắn lại cầm lấy một cây súng rồi xách lên, tính xông ra khỏi khu rừng.

Chuyện phát sinh hôm nay khiến lửa giận ngùn ngụt sinh ra trong lồng ngực của hắn, bị người ta phách lối chặn giết đến cửa, hắn sao có thể nhịn cho được.

"Chờ chút, tôi cũng thay một bộ để đi với cậu.”

Nói xong, Thanh Mộc gỡ chiếc mặt nạ màu xanh xuống rồi đổi áo khoác, muốn hành động cùng một chỗ với Vương Huyên.

Đương nhiên, dù gỡ mặt nạ xanh xuống, ông ta vẫn còn đeo mặt nạ da người mô phỏng.

Thanh Mộc cũng không gọi đám thuộc hạ chuyên nghiệp kia theo, ông ta và Vương Huyên cùng đuổi theo hướng khác.

Cả hai người đều cất súng, chạy thẳng về phương hướng mà Vương Huyên dự đoán.

Đáng tiếc, Cựu Thổ chịu nhiều ảnh hưởng từ Tân Tinh, không ít người hô hào kêu gọi bảo vệ quyền riêng tư, khiến cho camera giám sát trên đường cũng giảm mạnh, số lượng góc chết và khu vực có điểm mù rất nhiều.

Bằng không, Thanh Mộc có thể vận dụng quan hệ, trực tiếp chiếm quyền truy cập camera an ninh.

Lúc này, Vương Huyên mới cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của tổ chức thám hiểm, trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà họ đã có thể tập hợp một đội ngũ chuyên nghiệp để truy tìm những tay súng kia.

"Cậu dùng một hòn đá và một thanh sắt giết chết hai tay súng?” Sau khi nghe kể, Thanh Mộc rất kinh ngạc. Trong cái nhìn của ông, Vương Huyên chỉ là một người mới tuổi đôi mươi, thế mà hắn đã có kinh nghiệm dày dặn và phản ứng hơn người như thế, thật sự mạnh hơn chính ông năm đó rất nhiều.

Vương Huyên giữ vững tỉnh táo, ánh mắt sáng quắc như ngọn đuốc. Lúc này, cả hai người đã đi vào khu vực đông người qua lại, quán bar mọc lên san sát hai bên đường, bảng hiệu nhấp nháy báo hiệu cuộc sống về đêm ở nơi đây vừa mới bắt đầu.

Thanh Mộc nhíu mày, nói: "Nơi này rồng rắn lẫn lộn, rất loạn, lại có đủ các loại hình dịch vụ, nhà nào cũng có cửa an toàn cho khách rời khỏi, rất khó tìm được người ở đây.”

Vương Huyên cũng đã sớm nhận ra nhóm người này chuẩn bị rất đầy đủ, ắt hẳn nửa đường sẽ có người tiếp viện bọn chúng rời khỏi đây. E rằng lần truy đuổi này của hai người họ khó thể nào có thu hoạch rồi.

Đúng lúc này, hắn vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp có người quen đang đi về phía một quán bar bên đường.

Cách đó không xa, Chu Vân, Ngô Nhân, Chu Đình và một vài nam nữ khác đang đi tới. Đây đều là nam thanh nữ tú, họ đang định đi vào một quán bar có tiếng ở đây.

Chu Vân nhìn thấy Vương Huyên, lập tức ngoặt về phía hắn. Gã có thân hình cao lớn hơn người bình thường và ánh mắt ngang tàng rất khiếp người, nhưng chúng lại vô dụng với Vương Huyên, bởi vì, gã đánh không lại hắn, không phải chỉ một mà đến hai lần.

“Hôm nay cậu ăn mặc trông khác oách đấy, khác hẳn với phong cách trước đây. Sao, đêm nay đến đây tìm kiếm niềm vui à?” Chu Vân thản nhiên hỏi.

Song, dáng vẻ của gã lúc này trông không khí thế chút nào, băng gạc quấn đầy đầu, cánh tay gãy đang được bó bột, móng tay bị bong tróc được bôi thuốc mỡ, đến cả mũi cũng bị gãy. Có vẻ gã vẫn còn đang trong quá trình chữa trị.

“Cả người anh từ trên xuống dưới đều bị thương, sắp bị quấn thành cái bánh chưng rồi. Sao, anh quyết đấu với ai mà bị giày vò đến độ này?” Câu nói đầy đả kích của Vương Huyên khiến Chu Vân trừng lớn hai mắt.

Vừa nghĩ tới thằng con lai mắt xanh kia, vốn gã cũng không còn hận gì Vương Huyên mà chuyển sang thoá mạ tên con lai kia. Thế nhưng, câu nói này của Vương Huyên quả thực như xát muối vào trái tim của gã.

Vương Huyên tiếp tục mở miệng: "Anh cũng thật là, chỉ mới vài ngày thôi mà đã lại đánh nhau với người khác. Sao tôi có cảm giác rằng anh nếu không đánh nhau thì cũng đang trên đường đến chỗ đánh nhau vậy nè. Đừng nói anh có hẹn ai đó đánh nhau, đang trên đường đến chỗ hẹn đó nha?”

Móa! Chu Vân mém bị tức chết, ngậm một bụm máu, suýt chút nữa phun ra rồi. Gã giơ tay chỉ vào mặt Vương Huyên, nhất thời nói không ra hơi.

Đương nhiên, Vương Huyên đang cố ý chọc giận Chu Vân, hắn muốn nhìn thấy cảm xúc thật của gã.

Đồng thời, hắn cũng nhân cơ hội này để âm thầm tập trung quan sát những người trẻ tuổi phía sau gã. Gặp nhau trùng hợp như thế này, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ sự hoài nghi và cảnh giác nào.

Khó mà đoán chắc, rốt cuộc tối nay ai là kẻ chủ mưu muốn giết hắn.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.