Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khóc

Tiểu thuyết gốc · 2361 chữ

Chú út và Hồ Điệp ngẫn người nhìn Hoài lan, người vừa thừa nhận mình là hồn ma. Giọng nói của cô đầy chua chát và khổ sở. Có thể nhận thấy rõ ràng người con gái đang đứng trước mặt họ buồn khổ thể nào vì cái chết của mình.

Chú út thông cảm nhìn Hoài Lan. Cô còn quá trẻ, một cô gái ở dộ tuổi như cô dĩ nhiên còn nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Vì thế cô mới trở thành hồn ma, lưu lạc khắp nơi, giống như chú út – người vẫn còn lưu luyến thế gian, lưu luyến tâm nguyện mà mình ấp ủ từ thuở còn sống. Chú cũng vừa nhận ra mình cũng ra hồn ma. Thế là có đến hai hồn ma buồn rười rượi trước mặt Hồ Điệp.

Chú út không thể chịu đựng thêm nỗi buồn nữa đành lẳng lặng biến mất giữa màn đêm khiến Hoài Lan nhảy dựng lên, theo phản xạ ôm lấy cánh tay của Hồ Điệp. Suýt chút nữa cô đã la làng la xóm vì hoảng sợ, rồi chợt nhận ra mình cũng là ma, nên xấu hổ cúi đầu, buồn bả tự dưng biến mất. Cô ngước đầu lén nhìn Hồ Điệp, xem thử nó đang cười cô vì bộ dạng lúc nảy của cô hay không, cô chỉ thấy nó đang sửng sốt nhìn cô.

Hồ Điệp nói:

“Sao bà có thể chạm vào người tui được? Mặc dù tui thấy chúng, nhưng không hồn ma nào chạm được vào tui.”

Hoài Lan ngơ ngác trả lời:

“Tui có biết gì đâu? Tui mới chết mà, nhớ không?”

Hồ Điệp cúi đầu nói xin lỗi với Hoài Lan rồi bối rối bỏ đi trước. Rõ ràng nó cũng biết lời nói vừa rồi của mình đụng chạm lòng tự ái của Hoài Lan. Cách tốt nhất là nó nên im lặng và cùng cô đi đến nhà dì Năm thì hơn. Thế là hai người lặng lẽ đi bên cạnh nhau, không ai nói với ai câu nào cả.

Đi được năm phút, cả hai bắt đầu chán cái sự im lặng đáng sợ này. Hoài Lan rất muốn mở miệng nói gì đó, lại sợ Hồ Điệp không vừa ý. Nếu nó thích sự tĩnh lặng giống như tính cách của nó, mà cô lại tự dưng mở lời trước thì coi bộ kỳ cục. Vì thế cô đành chờ cho đến khi nào nó chủ động trước.

Chỉ vài phút sau, Hồ Điệp mở miệng trước:

"Bà còn nhớ ngày bị sát hại chứ?"

Hoài Lan khựng lại, đôi mắt trở nên đượm buồn. Câu hỏi của Điệp khiến cô nhớ lại cái chết của mình. Cách đây hai ngày, cô đã nộp đơn thôi việc, cùng ngày hôm đó cô nhận được cuộc gọi của Nguyệt báo rằng dì Năm bệnh nặng, rất muốn gặp cô một lần.

Hoài Lan vội vã thu dọn hành lý, quyết định về quê sinh sống, cùng dì Năm bán bánh xèo, hoặc xin vào làm công ty trên huyện. Cô không thích cuộc sống quá xô bồ, nó không hợp với cô gì cả. Cô ngồi cả buổi trời trên bến xe, chỉ đợi xe rời bến.

Hoài Lan ngồi trên xe, vì hơi chán nên cô bắt đầu đếm số người trên xe. Có tất cả bốn người phụ nữ, trong đó có một bác trung niên và cô con dâu, một dì gái ngang bằng tuổi của dì Năm và cô. Mười một người còn lại đều là nam, tính luôn bác tài xế và hai nam thanh niên lơ xe. Cô còn nhớ luôn cả khuôn mặt và màu áo mà họ mặc nữa cơ.

Hai lơ xe phát cho mọi người một chai nước uống đi đường. Duy chỉ có Hoài Lan không uống vì cô chưa thấy khát. Chỉ hơn mười phút sau, mọi hành khách đã chìm vào giấc ngủ sâu, ngoại trừ cô. Xe đi được năm phút nữa thì ngừng lại.

Chú tài xé lúc này mới nói:

“Ai muốn đi vệ sinh gì thì đi nhé. Chút nữa tôi không ngừng xe nữa đâu đấy.”

Hoài Lan nghe vậy thì sợ mình không còn cơ hội đi “giải quyết nỗi buồn” nữa, nên vội vàng đi xuống. Cô đọc lên bảng tên của trạm dừng chân: Thiên Phúc. Rồi cô đi vào phía phòng về sinh bên kia.

Hoài Lan đang ngồi bên trong phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần với buồng vệ sinh của mình. Có người gõ cửa lên trên đó và cô cất tiếng nói:

“Có người rồi.” Hy vọng người ta sẽ nghe được mà rời đi.

Nhưng khi cô đang rửa tay ở bồn nước và soi gương, cô bị hai tên xa lạ còng hai tay ra đằng sau. Chúng lôi cô vào buồng vệ sinh, một tên đâm một nhát dao vào bụng cô khiến cô ngã xuống bồn cầu. Sự việc diễn ra quá nhanh, khiến đầu óc cô lú lẫn, đến tiếng kêu cứu cũng chưa kịp bật ra khỏi miệng.

Hoài Lan không nhớ chuyện xảy ra sau đó nữa, chỉ nhớ bàn tay của mình chạm vào phần bụng và cảm nhận máu của mình đang chảy ra không ngừng. Tiếng cười man rợ của ba người kia vẫn còn vang vọng trong tai của cô.

Hoài Lan hoảng loạn, vò lấy đầu của mình, nó đang đau như búa bổ khi cố nhớ ra sự việc tiếp theo đó. Cô hét lên, ánh mắt giận dữ, khuôn mặt trở nên điên dại. Hồ Điệp thấy cái áo của Hoài Lan (tại vùng bụng) trở nên nhuốm máu.

Đây rõ ràng là biểu hiện của một hồn ma đang phát dại và chuyện này rất nguy hiểm cho Hồ Điệp. Nó từng nhìn thấy một hồn ma biến dạng thành một quỷ dữ và giết hại mạng người vô tội. Nó sợ Hoài Lan cũng như thế. Nó nhanh chóng chụp lấy tay cô, ép cô nhìn vào đôi mắt của nó và gọi tên của cô:

“Lan... Bình tĩnh lại. Lan...”

Hoài Lan bị Hồ Điệp ôm lấy. Nó siết chặt linh hồn cô trong vòng tay mình, lại còn vỗ vỗ nhè nhẹ trên lưng của cô khiến cô từ từ bình tĩnh trở lại lại. Cô đẩy Hồ Điệp ra, rồi hít mạnh một hơi rồi mới hạ giọng trả lời Điệp:

"Tui bị người ta đâm một nhát vào bụng, nhốt lại trong phòng vệ sinh công cộng. Sau đó, không nhớ gì cả. Linh hồn của tui trở về đây thăm dì Năm. Lúc đầu tui còn tưởng mình còn sống cho đến khi về thấy mọi người đang làm đám tang của mình."

Hoài Lan chỉ tay vào bụng mình. Linh hồn của cô lúc này trông hơi ghê, vết máu trên áo vẫn còn đậm. Mặt vẫn còn trắng bệch khi nhớ lại cảnh mình bị giết hại. Sau đó, cô khóc. Không hiểu tại sao cô lại khóc trước mặt Điệp, khóc tức tưởi, khóc thảm thiết, cũng chẳng còn để ý đến chuyện cả hai không thân gì nhau. Có lẽ do Điệp nhìn thấy cô, có lẽ cô cảm thấy khóc trước mặt ai đó cũng giúp mình vơi đi một chút buồn phiền, bớt tủi thân.

Hồ Điệp vươn tay muốn chạm vào người cô lần nữa, muốn tìm cách an ủi người con gái đang đi bên cạnh mình. Đột nhiên biết mình đã chết, đột nhiên nhận ra bản thân chỉ là một hồn ma, chắc cô đã hoảng sợ và hoang mang lắm. Cậu ta ngạc nhiên khi thấy cô đã dần chấp nhận sự thật nhanh như thế. Những hồn ma khác có khi còn phản ứng mạnh hơn cả cô, có khi chúng nổi điên và hại người vô tội. Nếu là cậu, cậu không biết mình chịu đựng nổi cú sốc đó không.

Đến nước này, Hồ Điệp cũng tự đoán ra lý do Hoài Lan tới tìm mình. Xem ra cô muốn nhờ nó giúp đỡ tìm hung thủ gây án đây mà. Cho dù cô không đến đây gặp mình, Hồ Điệp cũng quyết định điều tra vụ này.

Hồ Điệp từ khi còn nhỏ, sau lần chết hụt vì trượt chân té xuống mương cạnh nhà, đã nhìn thấy ma. Ban đầu nó đã rất hoảng sợ khi nhìn thấy họ, đã nói cho người nhà biết chuyện này.

Họ không tin nó đã đành, còn cho rằng nó bị rối loạn thần kinh. Ba mẹ của nó đã đưa nó tìm bác sĩ nhiều lần, nhưng vẫn không ai chữa được cho nó khỏi nhìn thấy ma cả. Cả làng thì đồn đại nó bị ma dưới nước ám đến mức bị điên, một số bạn bè còn không thèm chơi chung với nó nữa, sợ sẽ bị ma ám giống nó. Nó vẫn không thấy phiền gì, dù sao nó vẫn luôn thích một mình hơn.

Sau này, cho dù thấy ma quỷ, Hồ Điệp không nói cho ai biết nữa, chỉ giữ riêng cho mình. Nó thu hẹp mình lại, ít tiếp xúc với người khác hơn, ngay cả người trong gia đình nó cũng khó mà thân cận như lúc còn bé. Từ đó mọi người luôn luôn nói nó là một kẻ kì lạ, lập dị.

Hồ Điệp kéo Lan vào lòng lần nữa, lấy đầu của cô tựa lên vai nó, muốn cô xả hết nỗi buồn bã trên vai nó, hy vọng cô sẽ bớt đau khổ. Nó và cô sẽ cùng nhau điều tra vụ án này, tìm ra hung thủ và rồi cô sẽ siêu thoát mãi mãi, không vướng bận gì cả. Nó tự hứa với lòng như thế.

Hoài Lan khóc một hồi nữa mới ngừng lại. Cô vội vàng lau đi nước mắt, cười hề hề rất giả tạo, coi bộ muốn Hồ Điệp quên đi bộ dạng khóc lóc ban nảy. Cô quyết định hỏi Hồ Điệp câu hỏi lấn cấn trong lòng từ lúc ở nhà cậu đến giờ:

"Mà sao ông không tin là tui tự tử như người khác?" Hoài Lan xua tay thề thốt: "Không phải tui nghe lén ông với dì tư Lành nói chuyện đâu. Tại hai người nói lớn quá, tui nghe được."

Hồ Điệp nhẹ nhàng nói:

"Trực giác của thám tử. Bà cũng không phải hồn ma duy nhất mà tui giúp đỡ tra án đâu. Yên tâm, vụ này tui nhất định theo đến cùng.”

Bây giờ thì Hoài Lan có thể nhận định được một việc: Hồ Điệp không hề biết rõ về tính cách của cô, mà cậu ta chỉ đơn thuần tin vào trực giác của mình. Không biết cô nên buồn hay nên vui khi biết điều đó nữa.

Cả hai lại rơi vào im lặng kéo dài. Hồ Điệp đi vội hơn. Hai người hầu như không ai nói với ai câu nào nữa, họ chỉ lặng lẽ sánh bước bên cạnh nhau. Lâu lâu Hoài Lan lại lén nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Hồ Điệp thầm cảm thán: "Thằng này lạnh lùng quá."

Cái ôm ban nảy của nó khiến cô vơi bớt tủi thân nhiều lắm. Nếu trở thành ma, mà không ai có thể nhìn thấy cô, thì chuyện gì xảy ra? Liệu vụ án của cô sẽ chìm vào quên lãng, mọi người cho rằng cô cướp chồng của người khác nên mới tự tử chăng. Cô thấy biết ơn vì Hồ Điệp có thể nhìn thấy mình, lắng nghe mình, lại còn an ủi mình nữa.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nhà dì Năm. Hoài Lan nhìn bóng lưng cậu ta tiến vào bên trong nhà, còn mình ở bên ngoài, không dám đối diện với đám tang của mình. Cuối cùng đã dùng hết dũng khí còn sót lại trong linh hồn mình, Hoài Lan lầm lũi bước vào bên trong.

Hồ Điệp và Hải Đăng chào nhau. Thằng Đăng kéo Điệp vào bên trong nhà, Hoài Lan đi bên cạnh họ. Lúc này dì Năm nhìn thấy Hồ Điệp càng khóc to hơn ban nảy. Hoài Lan tạm đoán dì đang buồn vì kết cục của cô và Điệp lại giống trong tuồng. Chỉ là dì không quan tâm đến việc thực tế cô và Điệp lại chẳng hề yêu đương gì nhau.

Dì Năm vừa khóc vừa nói:

“Con tới muộn quá, chắc Lan mong gặp con lắm. Hôm bửa dì có tới nói với tư Lành, muốn gả Lan cho con. Dì không còn cơ hội may áo dài cưới cho Lan nữa, không còn cơ hội nhìn Lan và con lấy nhau nữa.”

Dì Năm khóc đến sưng mắt. Hoài Lan cũng đứng bên cạnh khóc theo. Cô biết dì Năm thương cô, lại không ngờ dì còn lo cho chuyện kết hôn của cô như thế. Cô thương dì lắm, cô coi dì như mẹ của mình. Bây giờ cô mới cảm nhận việc thấy người thân của mình khóc vì cái chết của mình đau đớn ra làm sao.

Hoài Lan muốn an ủi dì Năm, có điều là ma thì đâu làm gì khác ngoài việc đứng đây khóc cùng dì. Hồ Điệp thấy vậy liền lên tiếng an ủi dì Năm:

“Lan cũng không hy vọng dì đau buồn như vậy đâu.”

Dì Năm nghe Điệp nói vậy liền cầm lấy tay nó, khóc càng to:

“Lan mệnh khổ, ba mẹ mất sớm, không người thân thích. Dì nuôi nó, thương nó như con ruột. Dì còn không nỡ đánh mắng nó điều gì, chỉ sợ nó tủi thân, sợ nó khóc. Bây giờ dì già rồi, tóc bạc gần cả đầu, vậy mà Lan nó chết trước dì. Sao nó lại dại dột vậy hả Điệp? Sao nó lại đi treo cổ mà chết. Nó còn dì, còn em Nguyệt, còn thằng Đăng yêu thương kia mà.”

Bạn đang đọc Thám Tử Lập Dị sáng tác bởi RubyHuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RubyHuu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.