Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Dương Luân Hồi Quyết

Tiểu thuyết gốc · 1403 chữ

•Vô sắc... Là vô sắc..

•Ha ha ha... Không ngờ Trần gia lại sinh ra một phế vật...

•Hắn là Trần Minh đúng không... Ta nghe nói hắn là con của tỳ nữ, quả nhiên vừa sinh ra đã là phế vật....

•Mau mau đập đầu vô gối chết cho rồi....

Sau ngạc nhiên là một tràng trầm trồ. Từng lời nói chế giễu không ngừng phát ra. Từng ánh mắt nhìn về phía Trần Minh đều chất chứa khinh rẻ. Ngay cả vị trưởng lão cũng không vui, lắc đầu mấy cái.

Tư chất vô sắc đại biểu cho phàm nhân. Không có khả năng tu luyện. Cuộc đời chỉ định sẽ sống bình thường, không thể bước lên con đường tu đạo.

Trần Minh cúi đầu, vẻ mặt trầm trọng thất lạc. Từng câu nói, ánh mắt bên ngoài giống như từng mũi dao đâm vào tim nó. Ngay cả tộc trưởng phụ thân của nó cũng mất mặt hừ lạnh, trực tiếp không để ý đến nó nữa. Tuyệt vọng, triệt để tuyệt vọng. Tất cả mọi thứ trong lòng nó cũng theo đó sụp đổ hoàn toàn. Nó giống như thất hồn lạc phách, lững thững đi ra khỏi từ đường. Bên tai còn không ngừng truyền ra tiếng cười giễu cợt.

Buổi chiều hôm đó, Trần Minh lặng lẽ ngồi bên một bờ hồ. Sau lưng là cây tùng già. Phía trước là mặt nước. Nó ngồi ôm gối, vẻ mặt vô thần nhìn vào hư không. Trong lòng của nó bây giờ tan nát. Tất cả hi vọng đều đã trở thành tro bụi. Nó bất lực, tuyệt vọng. Tương lai đối với nó trở nên vô cùng mờ mịt.

•Tại sao, tại sao ta lại là tư chất vô sắc...

Trần Minh khẽ thì thào. Nó đã nói câu này rất rất nhiều lần, chỉ là không một ai có thể cho nó câu trả lời. Có lẽ là ông trời thật đối với ghét bỏ. Nên mới trở thành như vậy.

Trần Minh nội tâm đau khổ, dù nó bình thường kiên cường cũng không chịu nổi đả kích này. Nó chợt nghĩ đến cái chết. Chỉ có chết đi mới chấm dứt được những dằn vặt khó chịu trong lòng. Nghĩ đoạn, nó đứng lên, bước về phía hồ nước. Dòng nước lạnh lẽo bắt đầu vây ôm lấy chân nó. Không có lực mà như ôn nhu muốn kéo nó xuống. Muốn nhấn chìm tâm hồn đang tan vỡ kia, khiến cho nó mãi mãi yên bình.

Đúng lúc này, thương khung bỗng nổ ra một tiếng sét. Âm thanh chấn động như gõ vào tâm thần khiến cho Trần Minh đang dại dột chợt bừng tỉnh. Từ sâu bên trong linh hồn dường như có cái gì đó đang trỗi dậy. Trong đầu nổ ong ong một tiếng. Bắt đầu trở nên hỗn loạn.

•Aaaaaa...

Trần Minh ôm đầu hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra bất tỉnh.

Thời gian qua đi. Không biết đã qua bao lâu. Trần Minh vẫn còn hôn mê bên bờ nước. Trời đã tối đen như mực. Nữa người nó chìm dưới nước. Tiếng sóng vỗ rì rào.

Chợt Trần Minh khe khẽ cử động. Dường như nó muốn tỉnh lại. Đôi mắt đang nhắm bỗng mở ra thật to. Nếu có người quen biết Trần Minh lúc này nhìn thấy ánh mắt của nó chắc chắn sẽ kêu lên thất thanh. Bởi vì ánh mắt này không phải của nó. Ánh mắt này vô cùng sâu thẳm, giống như đã từng trải qua rất nhiều năm tháng thương hải tang điền. Một ánh mắt mang theo thâm thúy vô tận, như nhìn thấu tất cả thế gian. Ẩn ẩn chứa bao hàm đại đạo.

Trần Minh khẽ ngồi dậy. Nước trên mình rào rào đổ xuống. Người hắn ướt sũng.

•Quả thật có thể sống lại...

Trần Minh tự nhìn cơ thể mình lẩm bẩm.

•Đây có lẽ là một cơ hội....

•Các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ sớm trở lại....

Hắn ngẩn đầu nhìn vào phương xa, ánh mắt xuất hiện tia mong chờ.

Sau đó Trần Minh chậm chạp đi lên bờ. Hắn đến bên gốc cây tùng già tựa lưng ngồi xuống. Lặng lẽ suy tư.

Một lúc sau hắn lại nỡ nụ cười khẽ. Đối với thân phận hiện tại của bản thân cũng có chút giễu cợt. Kiếp trước kiếp này hòa quyện vào nhau lại tạo ra một cảm giác đặc biệt không nói nên lời.

•Tư chất vô sắc sao... Người đời luôn cho rằng tư chất như vậy trước sau đều không thể tu luyện, chẳng khác nào phế vật. Chỉ là với ta lại không phải như vậy.

•Kiếp trước trong lúc lịch lãm trong một mộ địa ta đã vô tình nhặt được một bộ công pháp. Nó không thuộc bất cứ bí tịch, công pháp nào của Càn Nguyên Giới. Có lẽ nó đến từ thiên ngoại...

•Bộ công pháp này gọi là Âm Dương Luân Hồi quyết. Là một bộ thiên phẩm công pháp. Đáng lẽ ra lúc còn sống thiên phẩm công pháp đối với ta không hề khó khăn, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại không thể tu luyện. Bởi vì lúc đó ta không phải vô sắc đạo thể.

•Có lẽ đây là cơ duyên của chính ta. Chết đi một lần, trải qua Luân Hồi lại giúp ta có thể tu luyện bộ công pháp này, nhờ đó đột phá cánh cửa cuối cùng.

Trần Minh tự nói một mình. Giống như đang nhớ lại ký ức đã qua. Rồi hắn chợt ngẩn đầu nhìn lên thương khung, ánh mắt dường như muốn xé tan màn đêm, xé tan hết thảy cản ngăn để nhìn ra bên ngoài thế giới.

•Thiên ngoại, rốt cuộc nó như thế nào...

Trần Minh khẽ thì thào. Đối với hắn hai chữ thiên ngoại có ý nghĩa rất quan trọng. Là câu hỏi hắn đang tìm kiếm.

Hồi lâu Trần Minh rốt cuộc từ trong suy tư tỉnh lại. Hắn lắc đầu cười, dẹp bỏ đi những suy nghĩ trong đầu. Cuối cùng là điều chỉnh lại tâm thần. Chuẩn bị tu hành.

•Cũng may là tỉnh lại đúng thời điểm. Nếu trễ đi ít năm có lẻ sẽ khó khăn. Hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để đánh căn cơ.

Trần Minh thì thầm. Vẻ mặt an định. Hơi thở đều đều. Trong đầu bắt đầu xuất hiện pháp môn tu luyện Âm Dương Luân Hồi quyết.

Hắn ngồi sắp bằng. Lưng cổ thẳng đứng. Hai lòng bàn tay úp vào nhau. Hai mắt nhìn thẳng không mục tiêu. Từ trên xuống dưới đều được điều chỉnh vào trạng thái tốt nhất.

Âm Dương Luân Hồi quyết là một môn công pháp tu hành. Chính là mượn nhờ âm dương nhị khí trong thiên địa mà tu luyện. Âm Dương nhị khí hư vô mờ mịt. Người bình thường không thể cảm nhận được. Thậm chí ngay cả những bật cao nhân đối với âm dương nhị khí cũng chỉ am hiểu một chút da lông. Muốn mượn nhờ để tu hành là chuyện kẻ ngốc nói mơ. Vậy mà bộ công pháp Âm Dương Luân Hồi quyết này lại diễn giải ra cách để mượn nhờ hai loại năng lượng này để tu hành. Chẳng khác nào đoạt lấy tạo hóa. Nếu vào đại đạo.

Âm dương nhị khí mênh mông bàng bạt. Không đâu không có, chỉ là lại như hư vô mỏng manh. Không thể bắt lấy, cũng không thể nhìn thấy. Chỉ có thể dụng tâm cảm nhận.

Nếu là người bình thường, cho dù có dùng cả đời cũng không cảm nhận được. Chỉ có Trần Minh bởi vì từng chết một lần, lại mang theo tri thức kiếp trước khiến cho việc cảm nhận không nói nước chảy thành sông cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ tốn thời gian một nén nhang hắn đã nắm bắt được một tia âm dương nhị khí lưu động. Lập tức hắn liền dựa theo pháp quyết, đem tất cả nguyệt đạo mở ra. Trong thời khắc hấp thụ tia âm dương nhị khí kia.

Bạn đang đọc Thần Đế Luân Hồi sáng tác bởi LãoLạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãoLạc
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.