Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Giao 2

Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

Trần Minh ăn hết phần mỳ của mình, đoạn đưa tay áo lên lau miệng. Sau đó móc từ trong thắt lưng ra một nén bạc, đặt xuống bàn. Đoạn kêu.

•Tính tiền...

Không chờ chủ quán ra tới Trần Minh đã đứng dậy bỏ đi.

•Khách quan, tiền thối...

Chủ quán khi ra đến thì hắn đã đi được một đoạn. Gã vội cầm lấy nén bạc la lớn.

•Tính vào phần của cô nương ấy...

Trần Minh khe khẽ quay đầu. Chỉ tay về phía Chu Giao bảo.

•Hử....

Chu Giao đang cặm cụi ăn mỳ. Nghe nhắc đến mình thì ngẩn đầu lên. Hai mắt tròn xoe nhìn vào bóng lưng Trần Minh.

Một lúc sau nàng cũng ăn xong. Sau này vỗ bụng mấy cái liền vui vẻ gọi chủ quán tính tiền.

•Khách quan. Vị công tử khi nãy đã thanh toán tay cô rồi...

Sau khi chủ quán ra tới, thấy người tính tiền là nàng liền nói.

•Cái gì....

Chu Giao trợn mắt khi nghe. Giống như không tin nổi chuyện chủ quán vừa nói. Đoạn nàng ngoái đầu nhìn vào phía dòng người. Muốn tìm kiếm thân ảnh của ai đó. Chỉ là đã không còn bóng dáng. Nàng bất đắc dĩ cắn môi, trong lòng hậm hực.

Trần Minh sau khi ra khỏi quán mỳ lại tiếp tục rong ruổi trên đường. Đã lâu lắm rồi hắn không có được bình yên như vậy. Yên bình đến nỗi hắn muốn quên đi quá khứ, bình bình đạm đạm sống đến cuối đời. Chỉ là suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi mất. Thậm chí chẳng thể tạo ra một chút gợn sóng trong lòng hắn.

Trời chiều. Mặt Trời đã sắp xuống núi. Trên đường đôi ba ngôi nhà đã thắp đèn lồng. Người đi lại giảm nhiều.

Trần Minh nhẹ nhàng lê bước chân trở lại Trần gia. Dọc đường vừa đi vừa huýt sáo vi vu.

Chợt, từ trong đoàn người có một que thịt bay ra. Đánh thẳng vào mặt Trần Minh. Trần Minh phản ứng tự nhiên, vung tay bắt lấy cánh tay đang cầm que thịt kia.

•Úy...

Tiếng kêu giật mình vang lên.

•Là cô...

Trần Minh ngạc nhiên bật thốt. Người cầm que thịt kia lại chính là nữ hài Chu Giao.

•Ừa ! Là ta thì sao...

Chu Giao giãy giụa thoát khỏi tay của hắn. Lùi lại một bước, trừng mắt nói.

•Cô theo ta làm gì...

Trần Minh nheo mắt nghi hoặc hỏi.

•Tặng cho ngươi...

Chu Giao nghe hỏi liền đem que thịt vừa rồi đưa tới cho Trần Minh.

•Cho ta...

Trần Minh hơi ngạc nhiên, không hiểu ý tứ của nàng.

•Ừ! Ngươi trả tiền mỳ cho ta, ta lại không muốn thiếu nợ người khác. Ngươi Mời ta ăn mỳ ta mời ăn thịt nướng, chúng ta không ai nợ ai.

Chu Giao hồn nhiên nói. Lúc nói còn di dí xâu thịt đến trước mặt Trần Minh.

Trần Minh nghe vậy mỉm cười. Thản nhiên nhận lấy xâu thịt, đưa lên miệng ăn lấy một viên. Mùi vị thịt nướng lan tỏa trong khoang miệng.

•Hử ! Thịt yêu thú sao....

Trần Minh chợt ngẩn ra. Cảm giác linh khí ẩn chứa bên trong từng tế bào truyền đến khiến cho tu vi trong người hắn chậm rãi tăng lên.

•Oa ! Ngươi cũng nhận ra được sao...

Chu Giao thấy Trần Minh nhận ra được thịt yêu thú thì kinh ngạc kêu lên.

•Trong thịt ẩn chứa linh khí, tuy không nhiều nhưng chắc chắn là thịt yêu thú...

Trần Minh mỉm cười giải thích.

•Ngươi hiểu biết thật nhiều a !

Chu Giao tỏ ngưỡng mộ.

•Hiện tại ta đi được chưa...

Trần Minh không để ý đến nàng. Sau khi nói một câu liền bỏ qua nàng bước đi.

•Nè nè nè.. Con người ngươi sao mà đáng ghét như vậy chứ. Không thèm cảm ơn ta một tiếng sao...

Chu Giao nhìn thấy hắn bỏ đi thi thì hớt hải chạy theo. Tuy nhiên mặc cho nàng gọi hắn vẫn không có dừng lại.

•Nè, sao ngươi cứ đi như vậy chứ. Dừng lại nói chuyện với ta một chút không được sao.

Chu Giao đuổi theo chặn đường Trần Minh lại biểu tình tức giận nói.

•Cô đi theo ta như vậy làm gì...

Trần Minh hơi bực mình, nhíu mày đáp.

•Ngươi làm gì khó chịu như vậy. Bổn tiểu thư chỉ là thấy ngươi đặc biệt, muốn nói chuyện với ngươi vài câu không được sao...

Chu Giao chống nạnh, chu môi nói.

•Không có hứng thú...

Trần Minh lạnh nhạt trả lời một câu rồi lại bước đi.

•Ê ! Ngươi làm người sao mà khó ưa như vậy. Nói cho ngươi biết người muốn nói chuyện với ta xếp hàng dài cả một con đường đó...

•Ê ! Ngươi có nghe ta nói không vậy...

Chu Giao không ngừng ba hoa lanh chanh bên tai Trần Minh, bộ dạng giống như không khiến ngươi nói chuyện với ta quyết không bỏ qua.

Trần Minh bị nàng làm phiền đến nhăn nhúm mặt. Bước chân cũng nhanh hơn vài phần.

•Ê ! Ngươi đừng đi nhanh như... Ngươi.. A ui...

Chu Giao vừa đi vừa kêu, bởi vì không chú ý đường nên cô nàng va phải một đám người.

•Nè, các ngươi có mắt không...

Đang bực bội trong lòng thế nên cô nàng liền quay sang cáu gắt với người ta.

•Ai nha ! Ngươi đụng vào ta mà còn nói giọng đIệu đó. Ngươi muốn chết phải không...

Đám kia là một lũ nam đinh chín mười tuổi. Đi đầu là một thiếu niên tuấn lãng, trên người bận y phục xa hoa vừa nhìn liền biết con nhà phú quý. Thiếu niên thấy Chu Giao như trái ớt nhỏ liền tức giận nói.

•Ta giọng điệu thế nào, các ngươi rõ ràng là đụng vào ta...

Chu Giao không chịu thua, trừng mắt nói.

•Còn rất ngang bướng. Chỉ là bổn thiếu gia rất thích nữ tử ngang bướng.

Thiếu niên từ tức giận chuyển sang trêu chọc. Vẻ mặt bất thiện.

•Ngươi dám động vào ta sao. Ta là tiểu thư Chu gia. Ngươi chỉ cần động vào ta ngươi liền sẽ thê thảm...

Chu Giao giở giọng tiểu hung hăng nói.

•Tiểu thư chu gia thì ngon lắm sao. Mạnh Luân ta từ trước đến nay không sợ qua ai, tiểu thư Chu gia thì như thế nào.

Thiếu niên tên là Mạnh Luân. Là đại thiếu gia đời này. Đối với thân phận như Chu Giao gần như ngang ngửa nên hắn không có ngại nàng.

•Tốt, ta mặc kệ ngươi là Mạnh Luân cái gì. A Châu đánh hắn cho ta....

Chu Giao hóng hách hét lên. Định gọi ả tỳ nữ thiếp thân mà quên mất lúc nãy bản thân cố tình trốn khỏi cô ta. Bây giờ chỉ có một thân một mình.

•Gọi người sao, đáng tiếc A Châu gì đó không có ở đây. Tiểu thư Chu gia, hôm nay bản thiếu gia muốn chơi đùa một chút...

Mạnh Luân cười giễu cợt. Đoạn bắt lấy cánh tay Chu Giao, ý đồ khi dễ nàng.

•Ngươi muốn gì. Mau buông tay.

Chu Giao giận dữ quát. Tay còn lại vận lực đánh qua. Tuy nàng có tu vi Tụ Khí tầng bảy nhưng Mạnh Luân đã là Tụ Khí hậu kỳ nên không thể nào lay động nổi, còn bị hắn bắt lấy tay hung hăng kéo lại gần. Mạnh Luân muốn cưỡng hôn Chu Giao.

Chu Giao làm sao không biết ý đồ của Mạnh Luân. Chỉ là nàng tự thân không đủ, không thể chống cự. Mặc dù cố gắng vùng vẫy vẫn bị kéo đến gần hắn. Mắt thấy mình sắp bị cưỡng hôn, Chu Giao trợn tròn hai mắt đầy hung ác.

Chuyện này xảy ra trong điện quang hỏa thạch. Từ lúc hai người xích mích đến lúc Mạnh Luân hành động chỉ có mấy câu nói. Người bên ngoài không ai kịp phản ứng. Mà dù cho có kịp cũng chẳng ai dám đứng ra. Chỉ làm khách qua đường, xem náo nhiệt. Ấy vậy mà khi Mạnh Luân sắp thành công cưỡng hôn Chu. Trong sát na ấy, một khuôn mặt bỗng dưng chen ngang. Vừa vặn chặn lại miệng của Mạnh Luân khiến cho hắn cưỡng hôn bất thành. Chỉ có thể hôn lên mặt người kia. Mà Chu Giao cũng vô tình hôn lên mặt người đó.

Bạn đang đọc Thần Đế Luân Hồi sáng tác bởi LãoLạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãoLạc
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.