Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thay đổi bất ngờ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

Dần dần người phụ nữ ấy tiến lại càng lúc càng gần hơn đến chỗ Bắc Trần đang ngồi đờ đẫn khuôn mặt chưa hết vẻ bàng hoàng, bất ngờ tột độ. Từ từ, đôi tay của người phụ nữ ấy đưa lên ngày càng sát lên khuôn mặt của Bắc Trần, chạm vào khuôn mặt của anh, lại một lần nữa từng giọt từng giọt nước mắt trên khuôn mặt tiều tụy ấy rơi xuống. Cùng với đôi tay ấy, một giọng người thỏ thẻ từng lời trong nghẹn ngào không kiềm được nước mắt phát ra:

Bắc.... Bắc Trần con.... con tỉnh rồi, tốt quá rồi, thật tốt quá !

Đến giờ, Bắc Trần vẫn chưa định thần lại hết những việc đang xảy ra trước mắt mình, hàng vạn câu hỏi vì sao đang hiển hiện trong đầu của anh. Bỗng từ cửa phát ra những tiếng bước chân gấp gáp đi vào, xuất hiện thêm ba người nam nhân và một ông lão râu và tóc của ông đã bạc trắng. Từ ngoài cửa ông lão ấy cùng với ba người nam nhân cũng hệt người phụ nữ đang trước mắt mình, cũng không kiềm được mà vỡ òa nước mắt. Một giọng nói trầm ngâm kèm theo những cái ho phát ra từ ông lão làm cho Bắc Trần đột nhiên giật mình và đặt tâm trí của bản thân lên người ông lão:

Cháu ngoan, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, ta cứ nghĩ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật may mắn quá tổ tiên phù hộ cho con cháu của Đông Phương gia ta.

Ba người nam nhân còn lại chẳng nói chẳng rằng gì, lao thẳng vào ôm lấy Bắc Trần cùng với nụ cười đầy hạnh phúc và mãn nguyện. Trong lòng Bắc Trần sau khi đoạt xá của tiểu thiếu gia nhà Đông Phương gia, cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm anh cảm nhận lại được hơi ấm, sự bao bọc, lo lắng từ người khác. Nhưng Bắc Trần của hiện tại hoàn toàn không biết những người xung quanh đây là ai và là gì của bản thân anh trước đó. Mọi người trong và ngoài căn phòng nhỏ nhìn anh một cách trìu mến, không gian trong căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường cùng với khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì đang xảy ra của anh. Có tiếng nói cất lên phá vỡ đi bầu không khí trầm lặng trong căn phòng, tiếng nói ấy xuất phát từ một người có lẻ tuổi tác chỉ lớn hơn Bắc Trần một đến hai tuổi, là một trong ba người nam nhân vừa vào phòng đã chẳng nói chẳng rằng lao đến ôm lấy Bắc Trần.

Ông ngoại, phụ thân, di nương, hình như đệ đệ không nhận ra chúng ta.

Lúc này, cả năm người cùng nhìn vào Bắc Trần lộ rõ vẻ lo lắng, từ trong ấy một người nam nhân có lẻ tuổi tác khá lớn đã cất giọng rất trịnh trọng hỏi Bắc Trần

Con trai ... con có nhớ mình tên gì không ? Có biết những người đang ở trong căn phòng này là ai không ?

Đáp lại câu hỏi trịnh trọng ấy là một khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác không biết gì hết. Lúc này người phụ nữ ấy nước mắt chảy ròng ròng khóc lóc nói một cách nghẹn ngào

Ta....ta....ta là di nương của con, con không nhớ ta sao ?

Vẫn như cũ, khuôn mặt không thay đổi của Bắc Trần làm người phụ nữ ấy vỡ òa trong nước mắt, ba người nam nhân dần dần tiến lại giang vòng tay ra ôm lấy Bắc Trần cùng với từng hàng nước mắt chảy xuống vai. Nội tâm của Bắc Trần bây giờ lại xuất hiện thêm nghi vấn về nam nhân của thời đại phong kiến, cứ ngỡ họ là những người không bao giờ rơi lệ nhưng hiện giờ cái anh thấy được là cả ba người nam nhân đang ôm anh mà nước mắt chảy dài. Bên ngoài cũng không kém cạnh, nào là nam thanh nữ tú đang đứng nhìn cũng đều vỡ òa khóc lóc. Ấn tượng nhất là người nam nhân anh gặp đầu tiên khi đến với thế giới này. Hắn vừa khóc vừa thốt lên

Thiếu... thiếu gia mất trí nhớ rồi, quên hết rồi, là lỗi của nô tài không chăm sóc thiếu gia, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết

Khuôn mặt vừa khóc vừa nói của hắn cùng với hành động tự lấy tay của bản thân đánh vào mặt đã khiến cho Bắc Trần không tài nào nhịn nổi mà bật cười phá lên. Bắc Trần đứng lên tiến đến người nam nhân đang tự vừa đánh vừa khóc ngoài cánh cửa kia, khi vừa bước tới gần cánh cửa phòng bỗng đầu của anh đau lên một cách dữ dội và ngã xuống bất tỉnh. Mọi người trong và ngoài phòng hốt hoảng chạy ra đỡ anh đặt lại giường. Người phụ nữ ấy lại một lần nữa khóc vỡ òa đến ngất xỉu được người đưa về phòng nghĩ ngơi, mọi người dần dần rời đi chỉ còn một người ở lại là tên vừa tự đánh bản thân vừa khóc trước cửa lúc nãy. Lúc này, trong cơn mê man, từng dòng từng dòng kí ức của Đông Phương Bắc Trần dần dần tràn vào trong não bộ của Bắc Trần, các kí ức liên quan đến gia đình, mối quan hệ, tại sao Đông Phương Bắc Trần lại bị hoàng thượng đánh đến mức không qua khỏi, dần dần hiển hiện trong đầu anh một cách rõ ràng.

Bảy ngày sau

Bắc Trần tỉnh dậy dần dần mở mắt ra và ngồi dạy, nhờ vào kí ức trong bảy ngày của Đông Phương Bắc Trần đã giúp anh dần dần hiểu rõ thế giới này cũng như mối thù cần phải trả và giúp Đông Phương Bắc Trần thực hiện nguyện vọng đưa gia tộc Đông Phương một lần nữa quay lại đỉnh cao trong giới y sĩ của Bá Vũ đế quốc. Bắc Trần cất giọng kêu

Có ai ở ngoài không ? Khuyển Nha, Khuyển Nha, ngươi có ở đấy không ?

Vừa nghe thấy giọng gọi từ trong căn phòng của thiếu gia, lại gọi đúng tên của bản thân mình, Khuyển Nha lại y hệt như lần đầu nhìn thấy Bắc Trần tỉnh lại chạy toáng lên kêu người đến.

....... Hết chương 2 .......

Bạn đang đọc Thần Y Thế Giới Khác sáng tác bởi MạcBắcTrần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcBắcTrần
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.