Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự thay đổi bất ngờ (2)

Tiểu thuyết gốc · 1110 chữ

Không đợi người khác đến trạch viện, Bắc Trần dần dần đứng dậy và rời khỏi giường tiến đến nơi đang treo bộ y phục màu trắng kia. Cậu tự thay y phục, cởi bỏ lớp y phục củ xuống, thân hình dần dần hiện ra, là một chàng trai chạc tuổi 18, trong vô cùng ốm yếu. Trên cơ thể ấy, chằng chịt những vết thương có lẽ đến từ chiếc roi da bức cung phạm nhân trong nhà lao như bao bộ phim truyền hình mà cậu hay xem. Lúc này cậu vẫn chưa nhận ra được sự biến đổi của cơ thể này.

Một lúc sau

Bắc Trần tiến ra phía trước đến đại sảnh của gia đình để gặp mọi người trong gia đình một lần nữa. Trên đường đến đại sảnh, các hạ nhân trong phủ nhìn Bắc Trần với vẻ mặt vô cùng kì lạ, hiện rõ lên vẻ sợ sệt, đồng thời xen lẫn trong đấy là nước mắt. Bắc Trần bước đến trước cửa của đại sảnh, vừa đặt một chân vào, mọi người bên trong nhìn cậu với vẻ mặt giống hệt nhưng hạ nhân trên đường cậu đến đây đã gặp, vô cùng bàng hoàng.

Lúc này, người phụ nữ lúc nãy vừa xưng di nương với cậu bỗng khóc òa lên và ngất lịm đi khiến cho mọi người vô cùng lo lắng, chưa đến một khắc sau, người phụ nữ ấy tỉnh lại nhìn Bắc Trần với vẻ đau xót lòng của một người mẫu thân. Bắc Trần vẫn chưa hiểu chuyện gì đã khiến cho mẫu thân phải khóc đến mức ngất lịm đi, những người khác thì nhìn anh với vẻ bàng hoàng lo lắng. Bắc Trần cất giọng hỏi

Hài nhi có gì lạ sao, tại sao nãy giờ mọi người lại nhìn con lạ lùng như vậy, đến cả trên đường đến đây các hạ nhân trong phủ nhìn con cũng tỏ vẻ sợ sệt con ?

Trong không gian im lặng, dựa vào kí ức của cậu đã nhận rõ ra hết mọi người trong gia đình của mình hiện tại, đại ca rưng rưng nước mắt nói đã khiến cho bầu không khí tỉnh lặng đến khó xử này bị phá vỡ đi.

Người đâu, mau đi lấy một chiếc gương đến đây, nhanh lên!

Giọng nói dứt khoát thể hiện rõ ràng tính cách của một người lính chinh chiến. Hạ nhân vội vả chạy đi lấy một chiếc gương đem đến đại sảnh theo lời của đại ca.

Lát sau, chiếc gương được đem đến trước mặt của Bắc Trần, nhìn vào trong gương, Bắc Trần lộ rõ vẻ hốt hoảng, chạy ra khỏi đại sảnh nhìn lên trời hét toáng lên trong vô vọng.

Tại... tại sao, tóc của ta, tóc của ta tại sao lại bạc rồi ? Tại sao ?

Tiếng hét thấu tận trời xanh, bất chợt cả tóc biến thành màu trắng xóa khiến cho tinh thần của Bắc Trần không thể chấp nhận được, bởi rõ ràng lần đầu anh tỉnh lại thì tóc vẫn một màu đen óng. Những người trong đại sảnh lần lượt chạy ra ngoài an ủi Bắc Trần chấp nhận sự thật này. Phụ mẫu của Bắc Trần dang đôi tay ra ôm lấy anh và cất giọng an ủi.

Con trai, không sao, không sao, đây chỉ là một loại bệnh, kinh thành có rất nhiều danh y tài giỏi, chúng ta sẽ tìm kiếm chữa trị cho con, rồi tóc sẽ trở lại màu đen thôi.

Sau khi nghe lời an ủi từ phụ mẫu, lòng Bắc Trần cũng trở nên an tâm hơn, dẫu rằng anh biết đây là gia tộc danh y lâu đời tuy đã suy tàn đến mức phải biến bản thân mình thành võ tướng để đổi lại sự bình an cho gia tộc nhưng ít gì trong thư phòng cũng sẽ có rất nhiều sách liên quan đến y thuật, thêm đó cùng với y thuật của anh chắc chắn có thể tự chữa trị cho bản thân khỏi bệnh. Không nói không rằng, Bắc Trần đứng dậy và đi đến thư phòng ở một mạch mấy ngày.

Mấy ngày sau

Ở thư phòng mấy ngày liền, người trong phủ cứ ngỡ Bắc Trần không vực dậy được tinh thần nên lo lắng sốt sắng túc trực bên ngoài cửa, nhưng thực chất từ lâu Bắc Trần đã không còn muộn phiền đến vấn đề tóc của anh bị bạc. Bắc Trần vừa đến thế giới này, tuy nói là có kí ức của người bạn mới gặp một lần nhưng vẫn không đủ bởi người bạn ấy là một tiểu thiếu gia sức khỏe ốm yếu từ nhỏ nên rất ít khi ra khỏi phủ cũng chẳng màng thế sự chỉ là một tên thư sinh mọt sách. Mấy ngày này trong thư phòng xem sách đã khiến cho Bắc Trần hiểu rõ hơn về thế giới này. Có đầy đủ thông tin cần thiết về thế giới này, Bắc Trần cuối cùng cũng đã bước ra khỏi cửa của thư phòng tiến về phòng thay y phục và ra đại sảnh để gặp ông nội, phụ mẫu và huynh trưởng. Bước vào đại sảnh, Bắc Trần chấp tay gập mình cuối đầu thỉnh an.

Bắc Trần xin thỉnh an ông, cha mẹ và huynh trưởng.

Vừa thấy hình bóng của Bắc Trần mọi người trong nhà vô cùng mừng rỡ, ai ai cũng nở nụ cười. Huynh trưởng của Bắc Trần tiến đến đỡ cậu dậy, ông nội của cậu cất giọng nghẹn ngào.

Tốt... tốt lắm, tổ tiên Đông Phương gia luôn phù hộ cho con cháu ta.

Lúc này, Bắc Trần mở lời xin phép

Ông, cha mẹ, con vừa trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh, con muốn rời nhà đi vân du một thời gian, điểm đến đầu tiên của con là thành An Trinh.

Vừa nghe yêu cầu của Bắc Trần, mẫu thân nghẹn ngào nói.

Con vừa tỉnh lại, sức khỏe của con vốn ốm yếu hay là đừng đi có được không, ta thật sự không thể chịu nổi cảnh nhìn con trai mình rời vào nguy hiểm.

Cùng với lời nói của mẫu thân, giọng của cha và huynh trưởng cũng xen lẫn trong đấy.

Đúng, đúng đấy đệ đệ, thành An Trinh hiện nay đang gần với ổ sơn tặc trại Bạch Hoành nhất, chúng nổi tiếng hung hăng tàn ác hiện đang nhe nanh với thành An Trinh, đệ đến đây rất nguy hiểm, hãy suy nghĩ lại.

Bạn đang đọc Thần Y Thế Giới Khác sáng tác bởi MạcBắcTrần

Truyện Thần Y Thế Giới Khác tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcBắcTrần
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.