Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 - 4

Phiên bản Dịch · 3038 chữ

Chap 1 : Ơ! Không tệ lắm?

Nguyễn Miên Miên kéo thân thể mệt mỏi vào thang máy trở về nhà trọ,lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa,răng rắc…mở ra….nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị,nhiều âm thanh ái muội và mùi vị kì lạ kia chui vào tai và mũi của Nguyễn Miên Miên.

Tim nàng trùng xuống,thần kinh bị kích thích nên khẩn trương.

“Ư, a…… a…… Kiến Trữ, tiếp tục thêm dùng lực…… thêm chút nữa…… A, mạnh quá……”Cô ta thở gấp âm thanh xuyên qua không khí truyền đến màng nhĩ của nàng.

Một loại không khí sức kéo trong lòng nàng dần mở rộng.

Nguyễn Miên Miên run rẩy đi mãi về phía phòng ngủ, sắc mặt biến thành trắng bệch đẩy cửa ra, cô kia còn kêu lớn hơn nữa, Nguyễn Miên Miên vẫn xông vào thần kinh căng thẳng.

Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, cười quái lạ một tiếng, hình ảnh không tệ rất rõ ràng chỉ là….Cô ta kêu rất lớn tiếng còn hắn ra sức lấy lòng ……

Không tệ, rất tốt….

Phản bội hai chữ này thật là châm chọc.

Nhưng Dương Kiến Trữ và nàng cũng chưa từng có…..

Cô bình tĩnh rất nhanh, lấy điện thoại di động ra mở camera hướng về phía hai người,để bọn họ ra sức chiến đấu nàng lưu lại sau đó thu hồi điện thoại đi động,cô mới từ từ mở miệng, “Ơ! không tệ lắm…..’

“A…….”Cô nàng đó không ngờ còn người khác trong phòng, lập tức sợ hãi nhảy ra, vẻ mặt nhếch nhát nhìn nàng, cảm xúc trong lúc kích tình đều không còn, tiếp theo đẩy Dương Kiến Trữ ra, làm bộ bất đắc dĩ ngượng ngùng nói: “Trong nhà anh….tại sao có thêm người khác…..”

Nàng không kịp phản ứng nhất thời sững sờ, đè nén tức giận trong lòng.

Dương Kiến Trữ cũng giật mình, không ngờ nàng trở về lúc này.

Ánh mắt hiện lên tia hoang mang bất quá nhanh chóng che dấu đi.

Hắn không thể tránh né, liền thoải mái dùng sức với cô nàng bên cạnh.

“A….”Nàng đó hoảng sợ kêu lên thành tiếng,ngượng ngùng nói: “Dương Kiến Trữ, mau ngừng lại…không thấy có người đứng đó nhìn sao?”

“Bảo bối, mặc kệ nàng……”Dương Kiến Trữ một chút cũng không dừng lại, càng đánh càng hăng.

Loại dũng khí này không thể không khiến Nguyễn Miên Miên bội phục vạn phần, cô giơ ngón tay lên khoa trương nói: “Không ngờ Dương Kiến Trữ lực chiến đấu của anh lại mạnh mẽ như thế, thật không ngờ nha, không lẽ do ăn vi cá sao?”

Cô cố tình nói giọng châm chọc để cô nàng dưới thân hắn không thuận theo buông ra,cô ta căm giận đẩy Dương Kiến Trữ ra: “Kiến Trữ, cô ta là ai?”

Cô ta dùng giọng chất vấn để Nguyễn Miên Miên cũng giật mình, hai người không phải đang trộm tình sao? Còn dám hỏi cô là ai? Cô không phải đang là bạn gái Dương Kiến Trữ sao….

“Chỉ là một người không liên quan, ta chỉ thuê phòng ở đây……..”Dương Kiến Trữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía cô ta dụ dỗ nói: “Bảo bối, đừng để cô ấy làm ảnh hưởng việc của chúng ta……….”

Nguyễn Miên Miên khóe miệng co quắp, cô không thể không bội phục người họ Dương này, loại lý do như vậy cũng có thể thêu dệt ra, còn có vẻ mặt như là đương nhiên…Thật làm cho nàng hết chỗ nói.

“A…………”Cô nàng ấy kịp phản ứng, không nghe theo cho hắn một cái tát, tức giận nói: “Ngươi là đàn ông hư, nói đi mướn phòng anh lại không chịu, để loại người ấy nhìn bộ dáng chúng ta bộ rất vui vẻ sao? Mau mặc quần áo tử tế vào, ta đi trước.”

Cô nàng đó tức giận mặc quần áo, cằm túi xách lên vỗ vai hắn hai cái sau đó quay đầu đi, khi đi đến bên cạnh Nguyễn Miên Miên chanh chua nói: “Hừ! Dương Kiến Trữ, cô ta thật là không có vẻ thùy mị……”

Dương Kiến Trữ vội vàng nói: “Bảo bối,nàng xinh đẹp hơn cô ta! Hơn nửa, ta và cô ta nửa điểm quan hệ cũng không có……….”

Cô nàng hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.

Nguyễn Miên Miên cũng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Dương Kiến Trữ.

Hắn cũng đem quan hệ phát tiết không chừa một mống, Nguyễn Miên Miên cười lạnh, không chừng hắn muốn lấy lòng cô nàng giàu có đó,quả nhiên đàn ông trên đời đều không thể tin tưởng được.

Chương 2:Nhặt được một con mèo

edit:Tieumanulk

Kiến Trữ, quả nhiên là người đàn ông bỉ ổi!Không Trách được gọi là Dương Kiến Trữ!

Ánh mắt của Nguyễn Miên Miên không khỏi lộ vẻ khinh bỉ giọng nói có chút mỉa mai,một người đàn ông bị bắt trong tình huốngđó lại có thể bình tĩnh đối xử với dịu dàng tình nhân như thế ….

Cuối cùng hắn muốn lấy lòng cô ta đến tình trạng nào,nàng cười lạnh lùng, trong trường hợp này,cô quả thực đối với hắn không còn gì để nói……

Thường ngày là người đàn ông yếu đuối,mà cũng có một mặt như vậy sao?! Thật sự là buồn cười……

Ánh mắt Dương Kiến Trữ bình tĩnh,đặc biệt tỉnh táo.

Nguyễn Miên Miên lạnh lùng cười“Xem ra cô ta không biết chúng ta là người yêu?!” Cô nhíu lông mày, lạnh lùng nói:“A, phải nói sau này chúng ta không còn……… Về sau chỉ là người xa lạ……”

“Nguyễn Miên Miên……” Dương Kiến Trữ bối rối gọi tên cô,ánh mắt lại có chút lưu luyến nói:“Cô nên biết, nữ nhân quá rụt rè,đối với đàn ông mà nói……”

Cô lạnh lùng cuời cắt đứt câu chuyện của hắn:“Anh không cần phải nói ……”

Không phải là chưa lên giường cùng hắn sao ? May là không có,nếu không Nguyễn Miên Miên này sẽ rất thiệt thòi nha !

“Miên Miên……” Dương Kiến Trữ cũng không tính toán dáng vẻ giận dỗi của cô“Cô có biết ta chỉ vì dục vọng mới ở chung một chỗ với cô ấy……”

“Vậy sao?” Nguyễn Miên Miên nhíu mày,cười lạnh “Cho nên ở nhà của ta cùng người khác lên giường sao?!”

Dương Kiến Trữ tuy cứng họng nhưng vẫn muốn vãn hồi,Nguyễn Miên Miên thật sự không thể nhịn được nữa hét lên,“Mẹ nó, ngươi có chơi hay không có chơi? Muốn chơi thì ra chỗ khác mà chơi,đừng xem ta trở thành kẻ ngốc để lừa gạt,chúng ta hôn cũng đã hôn xong rồi,cũng không cần kết hôn,ta sẽ nói chuyện với mẹ, ngươi lập tức, lập tức…… thu dọn đồ của ngươi cút khỏi nhà ta,mặc quần áo đi,nhìn thật buồn nôn………..”

“Miên Miên……”Vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút khó khăn.

Nguyễn Miên Miên nổi giận“Anh có đi hay không?! Nếu không đi sau này không có mặt mũi gặp mặt……”

“Được,tôi đi là được……” Dương Kiến Trữ bất đắc dĩ nói:“Vậy cô…… nếu cô ở nhà một mình thấy sợ thì có thể tìm ta……”

“Hừ……” Nguyễn Miên Miên lạnh lùng nói:“Cái đó thì không cần,ta sẽ đem đổi chìa khóa……”

Đỡ phải thấy người chán ghét đó nữa.

Dương Kiến Trữ vẻ mặt có chút cứng ngắc,bất đắc dĩ mặc quần áo và thu thập vật dụng thật chậm.

Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được nữa“Ta đi ra cửa trước,chờ ngươi đi rồi ta rồi trở về, cho ngươi 20 phút…… Ta đỡ phải buồn nôn!”

Cô một phút cũng không muốn nhìn người đàn ông này .

“A……” Nàng buồn bực đóng mạnh cửa lại,tên Dương Kiến Trữ thật sự là làm người ta chán ghét!

Loại đàn ông muốn ăn chùa,cô sớm không thể nhịn được nữa,trong lòng cô lúc này cực không tốt, thế nhưng cô đi đến đây một mình,coi như là cho chính mình một công đạo, không cần buộc chính mình cùng hắn đi xuống.

Mẹ ơi! Làm sao khai báo đây?

Nguyễn Miên Miên lấy điện thoại di động ra, nhìn bên trong màn ảnh, lạnh lùng hừ nói:“Có cái này còn sợ mẹ nói gì nữa sao……”

Cô còn có chút oan ức nha,lại để đàn ông lòng lang dạ sói ở trong nhà còn nuôi không hắn mười ngày qua,thật sự là ngu ngốc mà…… Nhưng may mắn là chỉ mới thử hôn chứ nhất định không có lên giường…Đây là chuyện duy nhất mà Nguyễn Miên Miên thấy may mắn……tuy có chút khó chịu.

“A…… Mẹ ơi, lão nương lại thành người dư thừa,có phải cả đời lão nương này nhất định không có ai thèm lấy a?!” Nguyễn Miên Miên nhìn về phía bầu trời hét to,cả người đau nhức!

Nguyễn Miên Miên buồn bực hét lên hai tiếng, cũng không thèm chú ý đến hình tượng nữa, mông ngồi bệch xuống mặt đất,buồn bực thở dài.

3-Lão nương muốn gả đi ra ngoài a!!

Trên đường nhiều xe chạy qua lại,không có ai chú ý đến cô.

Miên Miên ngồi ngơ ngác đếm thời gian, chán đến chết a,chẳng qua là thất tình thôi mà cô sớm thành thói quen .

Hơn hai mươi năm nay cô chỉ dựa vào bản thân,tuyệt đối không vì gã đàn ông đáng ghét ấy mà khóc,đó là chuyện thường gặp ở những cô gái khác mà cô tuyệt đối không như vậy!!

Chẳng qua cô chỉ thầm than“Lão thiên gia a,lão nương thật sự rất muốn gả ra ngoài , vì sao…… Lão nương lại không có giá ?! Thật là không có thiên lý ……”

Dương Kiến Trữ chết tiệt kia lại có cô nàng giàu có coi trọng hắn? Rất không có thiên lý,vì sao cô lại không có người để ý?!

“Ô……” Đột nhiên có một con mèo toàn thân màu trắng đi đến trước mặt cô,cô ngẩn người ngơ ngác nhìn vào cặp mắt xanh biếc có chút ngu ngơ kia.

Chồn bạc hừ lạnh một tiếng,đúng là cô nàng ngu ngốc !! con ngươi Xanh biếc hàm chứa châm chọc.

“Con mèo xinh đẹp như vậy……” Nguyễn Miên Miên móng vuốt có chút ngứa,nhìn xung quanh phát hiện không chừng có chủ nhân của nó,thấy không có ai nàng duỗi hai tay ôm con mèo vào trong ngực,cười gian xảo như kẻ trộm: “ Bán được,bán được,mất một gã đàn ông xấu lại nhặt được một con mèo tốt…”

Cô nhìn theo thứ tự từ trên đến sống lưng, cười tủm tỉm nói,“Mèo con! nói cho chị biết, ngươi giá trị bao nhiêu tiền a? Đem ngươi bán đi ta kếm được một mớ lại có thể khỏi phải đi công tác, ha ha……”

Trên trán Miêu miêu chảy xuống một gọt hắc tuyến……

Cô nàng ngốc này…. hắn là chồn bạc tôn quý, chứ không phải là mèo ngốc đâu nha!!

“Ha ha, kiếm được rồi …… tên Lam Dạ Hiên ấy, con bà nó,lão nương đem con mèo này bán xong liền đi từ chức,sau này không bao giờ bị anh áp bức nữa ……” Nguyễn Miên Miên tâm tình đột nhiên thoải mái cực kỳ,ngắm trái rồi lại ngắm phải,sau đó ẳm mèo con chạy như điên về nhà,vẻ mặt y như kẻ trộm…….

Cô chạy một hơi về nhà, thở hổn hển, mệt giống cún con,bạch miêu lại an nhàn nhìn nàng ,dáng vẻ tự nhiên khuôn mặt còn có chút tự đắc.

Con mắt xanh biếc kia nhưng lại hàm chứa một tia châm chọc.

Nguyễn Miên Miên giật mình, cũng không biết có phải hay không chính mình cảm thấy thân thiết với con mèo này?

Vỗ móng vuốt mập mạp trên người con mèo, nói:“Được lắm mèo con nhỏ,hãy ở bên cạnh chị thật tốt,chờ ngày mai chị hỏi kỹ giá rồi bán sau, ha ha……”

Bạch miêu một giọt hắc tuyến rơi xuống,cô nàng này……

Nguyễn Miên Miên cười đắc ý giống như có mỹ nam ở bên mình,bộ dáng như khí thế lên hẳn nhưng mà sự thật lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô ,Dương Kiến Trữ theo kéo thùng đồ đi ra cửa thang máy quay sang nhìn nàng đang ôm mèo con ngẩn người“Nguyễn Miên Miên……”

Hắn nghĩ mình còn có chút hy vọng trong con ngươi có ngọn lửa nhỏ từ từ bốc cháy, nghĩ đến Nguyễn Miên Miên còn nhớ đến hắn.

Nguyễn Miên Miên ôm chặt con mèo đi vào thang máy,hít một hơi định thần rồi tung một cước đá hắn ra, hừ lạnh nói:“Đồ xấu xa, về sau đừng xuất hiện trước mắt ta nữa……”

Cửa thang máy nháy mắt đóng lại,cô thấy vẻ mặt Dương Kiến Trữ có chút bối rối đối mặt với mình đột nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Về đến nhà,Nguyễn Miên Miên đem mèo con thả xuống mặt đất,đem tất cả chăn trên giường với gối giật ra hung hăng ném mạnh vào thùng rác.Hận không thể đem giường nệm ném xuống luôn,bạch miêu đứng xem đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cô nàng này…… không phải là người quyết đoán!!

“Đồ xấu xa,dám ở trong nhà lão nương quen người khác, mẹ ơi……” Nguyễn Miên Miên oán hận cắn răng không thể tránh khỏi có chút đau thương.

Nàng buồn bực bắt đầu dọn dẹp vệ sinh trong phòng,sẳng đem bàn chải đánh răng của hắn ném xuống,ở ban công còn có quần trong của hắn quên lấy đi nàng giựt lấy…ném xuống……

Cho đến khi dọn sạch sẽ trong nhà,Nguyễn Miên Miên giống như chú cún con nằm co lại trên mặt đất.

Bạch miêu biết điều thoải mái đi đến bên nàng, nói là biết điều nhưng thật ra là tò mò.

Nguyễn Miên Miên đem bạch miêu ôm chặt trong tay,tàn bạo chà đạp một phen, thở dài nói:“Ây ya, trên đời này sao không còn đàn ông tốt? Vì sao lão nương sống đến tuổi này một người cũng chưa gặp được? Mẹ a…… thật là không công bằng ……”

4.Cô nàng lõa thân

Hừ……

Bạch miêu lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng nhìn nàng cười nhạo, thầm mắng một tiếng cô ngốc!

Nguyễn Miên Miên nhớ tới cả ngày nay mình không có ăn cái gì,bất đắc dĩ đứng lên chạy đến tại phòng bếp thật lâu, mới mang ra một chén mỳ tôm không để ý liền ăn.

Thật lâu sau mới nhớ trong nhà còn có một sinh vật khác,nàng thấy bạch miêu rất đáng thương,đúng thật không có lương tâm nàng đành đem tô mì chỉ đành còn lại canh và dín nước bọt của mình đến trước mặt hắn nói:“Trong nhà này chỉ còn lại một chén mì,ngươi húp chút nước canh đi dù sao ngươi cũng nhỏ như vậy……”

Bạch miêu lông mày nhíu chặt lại, lạnh lùng hừ một tiếng, khó chịu xoay cái mông về phía nàng.

Nguyễn Miên Miên có chút ngượng ngùng,con mèo này thông minh giống như người,tính tình cao ngạo,vênh váo tự đắc,cũng khó trách không ăn loại này, tâm tình của nàng giờ tốt lắm đứng lên,quả nhiên là con mèo quý báu, ha ha,có thể giúp người ta phát đạt ……

Nàng không để ý tới nó chính mình húp hết nước canh,sau đó cong người cởi quần áo đi tắm,từ đầu đã không lo lắng có người trong nhà dù có cũng chỉ là một sinh vật,nàng căn bản không để ý đến con mèo ấy…….

Bạch miêu trong lòng căm giận,cô nàng này thật sự là không tim không phổi,nó cũng không thèm nhìn tới bát canh mỳ ăn liền buồn chán nhảy lên trên giường, nhìn bụi phấn trên tay có chút kinh ngạc, móng vuốt có chút ngứa,thật muốn gọi điện thoại nhưng mà nó lập tức nghĩ đến hình dáng mèo trắng của mình thì ủ rũ.

Nó nhàm chán đi bấm di động của nàng ra coi,nhìn các ảnh chụp bên trong nó toát mồ hôi lạnh,cô nàng này…thật là không ngờ,nàng lại dấu nhiều hình mỹ nam như vậy….

Trung Quốc , ngoại quốc …… loại nào cũng có ……đủ các nước luôn…

Bạch miêu lạnh lùng hừ một tiếng, khó chịu vỗ vỗ móng vuốt.

Tiếp tục bấm xem……

Tiếng ngân nga bên trong máy vang ra ngoài……

“Ư…… A a……” Âm thanh ở trong máy vang lên, nó định thần nhìn lại,kinh ngạc nhảy dựng,cô nàng này…… Thật sự là không nghĩ tới,hắn cảm thấy buồn bực nơi đây lại sao lại có âm thanh này…..

Nhưng mà…… trong tình huống có nhiều âm trêu chọc, nó bắt đầu cong tai,máu trong ngườisôi sục……

Nó nhìn chăm chú vào màn ảnh không dời tầm mắt…… Nó đột nhiên nhíu nhíu mày nhìn người đàn ông trong màn hình, nhìn quen mắt quá……

A?

Nó không kịp phản ứng liền thấy Nguyễn Miên Miên thân thể trần truồng từ trong phòng tắm đi ra, nàng đã quên lấy khăn tắm,vừa rồi nàng đem tất cả đồ trong phòng tắm ra ngoài rửa sạch,chắc để quên khăn tắm ở đó .

Bạch miêu thẩn thờ ngẩn gương mặt mình lên,ánh mắt kinh ngạc nhìn thân thể trơn bóng của nàng. [⊙o⊙] a!

Dáng người rất bốc lửa nha, không nghĩ tới cô nàng chổ cần lồi thì lồi,chổ cần lõm thì lõm….hắn cảm thấy thực xinh đẹp…….

Miên Miên giật mình có chút ngây ngốc nghe được âm thanh quen thuộc, nàng nhất thời nổi trận lôi đình chạy đến bên giường, vỗ một cái lên đầu bạch miêu,giọng nói đầy mùi thuốc súng:“Không ngờ mèo ngốc cũng rất thông minh nghen,lại có thể mở ra cái này…… Sắc miêu!”

Nàng mở lướt qua rồi tức giận đặt sang một bên.

Rồi hung hăng trừng mắt nhìn bạch miêu,sau đó chậm rãi đi tìm áo ngủ mặc vào.

Đợi nàng mặc xong áo ngủ lại quay đầu lại,phát hiện nàng đẹp lộng lẫy, dưới mũi bạch miêu chảy hai hàng máu xinh đẹp…… Nàng giật mình một cái.

Bạn đang đọc Thặng nữ PK Tổng tài lưu manh của Ánh Mưa Phiêu Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.