Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trùng Sinh

Tiểu thuyết gốc · 3759 chữ

Thái Sơ Đại Lục

Trên một thảo nguyên rộng lớn bát ngát, gió thổi phập phùng, cỏ cây theo đó mà đung đưa, chiếu xuống đó là những tia nắng vàng dịu.

Toạ hạ trên đó, một cái cung điện to lớn như một toà thành, nguy nga sừng sững mang theo khí chất uy nghiêm mà cũng mang đậm tính chất xa hoa. Trên có nhật quang loá mắt chiếu rọi, dưới có vạn quân đứng hầu.

Nhân gian kiếm đâu ra bực này quang cảnh?

Nhưng lúc này đây, lại có kẻ dám thách thức chủ nhân toà cung điện này. Chỉ thấy phía trước xa hoa cung điện, cách chừng mấy trăm dặm, một đội quân nghìn nghịt đông như kiến với khí thế hùng hổ tiến về nơi này.

Mỗi người trong đó hợp lại thành một cỗ sát khí rung chuyển trời đất, vẻ mặt của ai cũng đều lạnh băng. Trên tay mỗi người đều cầm một cây đại đao to dài, giống như là hành quyết giả đi chém đầu phạm nhân vậy.

Dẫn đầu đội quân là bốn người, ai nấy đều mặc giáp bạc sáng loá, tay cầm Long Mâu, khí tức cường đại khác biệt, giống như là hạc trong bầy gà.

Đối mặt với họ, một đội quân ít ỏi chỉ vài nghìn người mặc bộ chiến giáp màu vàng tay cầm trường thương, toàn đội quân đều toát ra vẻ cao quý, kiêu ngạo nhưng hiện giờ trên mặt mỗi người đều mang theo một loại ý chí kiên cường mãnh liệt, đang chuẩn bị ngăn chặn đại quân.

Từ trong đội ngũ quân vàng, chạy ra một nam tử trung niên dáng người cường tráng cầm trên tay một cây đại đao dài 2m, ở dưới cưỡi một con ngựa đen to lớn. Trên mặt hắn có một vết sẹo dài ngang mặt, khiến cho khí thế người nam tử trung niên này càng hung lệ. Nam tử đó tên là Mặc Thiên, đệ nhất võ tướng dưới trướng Thánh Thượng Thánh Quốc.

"Tứ đại Thiên Vương các ngươi định tạo phản hay sao, các ngươi không sợ thánh thượng tức giận à? Trên nói nếu các ngươi không lui quân, thánh thượng sẽ chém đầu các ngươi!" Mặc Thiên nhìn về phía về bốn người mặc bộ cự giáp đi đầu mà gầm lên, tiếng gầm như tiếng sấm oanh minh, vang khắp giang sơn bốn bể làm ra một trận rung động không nhỏ.

Nghe thấy tiếng gầm kinh thiên động địa đó, cả hai đại quân đang đi lũ lượt ngừng lại, bốn người đi đầu nhìn Mặc Thiên với khuôn mặt chế giễu:

"Mặc Thiên, ngươi còn nói đỡ cho hắn làm gì, hắn quá độc tài, ép tứ đại gia tộc chún ta đến không thở nổi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại mà lão già đó cũng già rồi, hắn đã nắm quyền hơn 30 vạn năm, đến lúc để cho thế hệ trẻ hơn lên. Ngươi yên tâm, sau khi giết hắn, chúng ta sẽ làm cho Thánh Quốc càng tốt đẹp, phồn hoa hơn khi hắn thống trị, quét sạch nam sơn tứ hải, thống nhất tiên giới này. " Một người trong tứ đại thiên vương nhìn nam tử trung niên kia cười nói.

"Đúng vậy, hắn chính là rất quá đáng. Ba năm trước,hắn giết ba người tộc nhân của chúng ta, mặc cho chúng ta có như thế nào cầu xin hắn. Hắn chính là không coi tứ đại gia tộc ra gì rồi." Một nam tử ở bên cạnh tỏ vẻ đồng tình, trên khuôn mặt già dặn nổi lên một cỗ giận giữ nhớ lại.

"Năm đó chính tứ đại gia tộc các ngươi không coi ai ra gì, những người trẻ tuổi đó không biết đã gây hoạ cho bao nhiêu nữ nhân, giết bao nhiêu mạng người. Thánh thượng đã nhiều lần có ý tốt muốn nhắc nhở các ngươi nhưng các ngươi hậu nhân vẫn như cũ không kiêng nể gì trêu chọc dân nữ, hiếp đát người dân .Đấy hoàn toàn chính là gieo gió gặt bão, thánh thượng chỉ theo quy củ mà làm thôi."

Nghe được lời nói quá mức thật thà của hắn,cả bốn người mặt mo đỏ ửng. Dù chính họ rất bao che những hậu nhân kia, nhưng khi bị vạch trần thì có chút á khẩu vì những chuyện kia thật không có tốt đẹp gì.

Thế nhưng bốn người rất nhanh gạt bỏ tâm tình của mình sang một bên rồi đáp trả:

"Còn lắm miệng, mạng của mấy cái phàm phu tục tử kia có mất nhiều thì đã sao, có bằng được mạng của những hậu nhân thế gia chúng ta không, với cả đó chính là hậu nhân chúng ta chết, cùng ngươi có mao điểm liên quan đâu? Bây giờ sự việc cũng đã là nước chảy thành sông, không thể vãn hồi được. Nếu ngươi thức thời, tốt nhất điểm vẫn là tránh ra cho chúng ta."

Mặc Thiên cũng không kém khí thế:

“Hay cho bọn phản tặc, dám lộng hành như thế, thật không coi Thánh Thượng ra gì, làm điểm thương thiên hại lí. Các ngươi có rốt cuộc muốn đánh thì lão tử đây phùng bồi, còn nếu sợ thì cút sang chỗ khác chơi.”

Tứ Đại Thiên Vương đương nhiên biết trước được việc này, thế nhưng bọn hắn vẫn cố gắng cắn răng thêm một lần nữa buông lời dụ hoặc:

"Ngươi biết không, vì hôm nay, chúng ta đã hơn trăm năm để lập ra kế hoạch này, rồi tốn thêm năm trăm năm nữa để chuẩn bị. Giờ ngươi nhìn đi, xung quanh ta có 50 vạn quân, ngươi định lấy cái gì đỡ đây? Bằng vào đống cấm vệ quân và đống Hoàng bào quân rách nát kia ư?

Mặc Thiên, việc gì phải vì hắn mà làm như vậy,ngươi đã đi theo hắn 10 vạn năm rồi, bao nhiêu thứ cùng hắn trải qua rồi, ân cứu mạng của hắn cũng đã qua rồi, rồi hắn đã cho ngươi được cái gì? Thống lãnh cấm quân? Ngươi có binh phù sao? Hắn vốn dĩ không tin tưởng ngươi. Dù ngươi với hắn có nghĩa nặng đến mấy. Bậc quân vương từ xưa đến nay vốn không có tình cảm. Bỏ vũ khí xuống rồi cùng chúng ta lên đỉnh cao thế giới, chúng ta sẽ cho ngươi một phần giang sơn này, ngươi muốn tiền tài hay mỹ nữ đều thoả mãn ngươi hết.”

"Phi, lão tử khinh thường các ngươi, lời nói gian tặc như thế cũng nói lẽ thẳng khí hùng như vậy. Các ngươi quên xưa các ngươi còn bé là ai đã cứu các ngươi sao, ai đã nuôi nấng các ngươi sao? Nếu không có thánh thượng thì các ngươi có thể lập ra tứ đại gia tộc không, có cho các ngươi quyền hạn,cho các ngươi thanh danh, cho các ngươi làm chúa tể một phương không? Vậy mà hôm nay,nhân lúc hắn đang bị trọng thương, đám lòng lang dạ sói các ngươi lại đi tạo phản, lương tâm các ngươi có bị chó gặm không?" Mặc Thiên giận dữ nhìn 4 người quát.

Nghe Mặc Thiên quát, làm cho bốn người run rẩy một hồi, nhân tình của hắn đương nhiên họ vẫn nhớ, bất quá để được cái ghế thánh thượng đầy quyền lực kia thì chút sự tình đó có là gì. Một nam tử râu dài thân hình thấp bé trong đó quát lên:

“Ngươi đã nghĩ kĩ chăng? Nếu chúng ta đánh lên thì vạn binh uổng mạng, mà ngươi cũng sống chẳng qua hôm nay.”

"Đừng nói nhiều với hắn, chúng ta có bốn người, hắn có một, chẳng lẽ chúng ta lại sợ hắn không thành? Đừng quên là song quyền khó địch tứ tay!" Một người trung niên khác nóng tính hô lên, phi người lên trước lên đón. Thấy có người tiên phong, những người đằng sau cũng theo phi lên.

"Haizz, cũng vì thánh thượng hắn quá mềm lòng, thôi thì hôm nay ta giúp hắn thanh lí môn hộ vậy." Mặc Thiên thở dài rồi cũng xông lên rồi hô:

"Thất Đao Phá Thiên Pháp-Thất Đao Trảm Thương Khung!"

Mặc Thiên giơ cao đại đao từ trên cao bổ xuống, một tia đao khí màu đen mang theo mãnh liệt khí tức huỷ thiên diệt địa che phủ bầu trời rơi về phía 4 người. So với đao khí, 4 người như là con kiến lúc nào cũng có thể bị đập nát.

Thấy thế, bốn người sắc mặt đại biến, quát lên:

“Đao pháp sắc béng, không còn đường lui, tất cả mọi người cẩn thận.”

Nói xong cả bốn người cắn răng, giơ cao trường mâu chuẩn bị đón lấy một kích này.

Nhưng Thất Đao Trảm Thương Khung của Mặc Thiên chính là phỏng theo chòm sao Bắc Đẩu mà chế thành. Mang theo khí tức cũng như uy lực đều rất khủng khiếp.

Bắc đẩu có bảy ngôi:Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc, Phá Quân.

Chiêu đao này chính là phỏng theo cuối cùng cái Phá Quân Tinh, mang theo lực lượng của trăm ngàn vì sao mà hợp thành.Uy lực cỡ này thì sao bốn người chống cự được?

Răng rắc!

Thanh mâu như không thể phá nổi ấy vậy mà giống như một que tăm bị một con voi đè ép qua gãy thành nhiều mảnh. Tứ đại Thiên Vương bị đao khí xâm nhập cơ thể văng ra xa trăm ngàn dặm, xuyên qua nhiều ngọn núi, mỗi người sắc mặt tái nhợt,không nhịn nổi phun ra một ngụm máu.

"Ngươi...ngươi đột phá nửa bước tiên vương rồi! Không thể nào, vì sao ngươi có thể đột phá nhanh như vậy, cả hắn đã đành rồi đến ngươi. Một người trong đó kêu lên, vẻ mặt chua sót.”

"Hừ, loại lòng lang dạ sói như các ngươi sao biết được sự lợi hại của ta. Quay đầu đã muộn rồi, giờ các ngươi có thể đi chết." Mặc Thiên từng bước đi đến vẻ mặt khinh thường nhìn bốn người nói.

"Hahah...hhahaha! ghĩ là ngươi thắng chắc rồi sNgươi nao, ngươi nghĩ chỗ dựa của bọn ta chỉ là 50 vạn quân lính này thôi ư.Mặc Thiên, ngươi sẽ nhận được bài học vì đã khinh thường bọn ta, hôm nay cho dù là thiên vương lão tử đến đây ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết! Thu lão, xem kịch thế đủ chưa, giúp chúng ta diệt hắn đi, bọn ta quyết định đồng ý với điều kiện của ngươi! Cả 4 người kêu to lên rồi nhìn Mặc Thiên với ánh mắt cười cợt, trào phúng như xem người chết.g bốn người, cười lạnh. Nhưng Mặc Thiên cũng không định đợi, hắn cũng là một người thông minh, biết bốn người kia chắc ch

"Hừ,trang,lại cho lão tử trang đi, lão tử đứng đây xem ai cứu được các ngươi."Mặc Thiên từ trên cao nhìn xuống bốn người, cười lạnh. Nhưng Mặc Thiên cũng không định đợi thêm, làm một tướng quân lâu năm cũng là một người có trí thông minh hơn người, biết bốn người kia chắc chắn là có chỗ dựa, xuân dài lắm mộng, Mặc Thiên giơ cao thanh đao định chém xuống để kết thúc.

Viu,Viu!

Bất chợt Mặc Thiên cảm thấy từng trận nguy hiểm phía sau lưng vọt tới, hắn cảm thấy nếu như không tránh thì chắc chắn hắn sẽ phải chết. Mặc Thiên bình tĩnh lại vội vàng né ra xa nhưng vẫn không kịp. Cảm giác mát lạnh cùng với cảm giác sợ hãi chợt sượt qua bả vai hắn.

Xoẹt!

Một thanh chuỷ thủ vọt qua vai Mặc Thiên làm cánh tay hắn đứt đoạn, rơi xuống đất. Máu tươi theo đó mà phụt ra như suối.

"Khặc, Khặc, Khặc, thế mà tránh được, chậc chậc, có vẻ tài phi đao của mình đi xuống rồi, đáng tiếc đáng tiếc." Một âm thanh khàn khàn vang lên, theo đó là một bóng người mặc trường bào màu đen xé rách không gian đi ra.

Nhìn thấy bóng người đó, Mặc Thiên ánh mắt co rụt lại, các tế bào trên người hắn bắt đầu run rẩy, báo hiệu đối thủ của hắn lần này rất mạnh, có khuynh hướng mạnh đến mức không thể phản kháng.

"Tiên..Vương, ngươi là Tiên Vương! Sao có thể, sao Tiên Vương lại xuất hiện ở đây! Khí tức này, ngươi là Ma Tộc, ngươi Ma Tộc sao lại xuất hiện ở đây. Đám khốn nạn các ngươi, sao lại đi cấu kết với ma tộc. “Mặc Thiên vừa lắp bắp nói vừa ôm cánh tay bị đứt của mình, mặt cắt không còn giọt máu, tay chân run lẩy bẩy vì tức giận. Hắn thật sự không nghĩ bọn chó này giải quyết việc trong nhà lại lôi ngoại nhân vào,thật sự là đủ tâm tính, đủ ngoan độc a.

Ở ngoài thì đang có một mảnh chiến trường đẫm máu, mỗi phút đều có rất nhiều người chết, người đứt tay gãy chân thì vô số kể. Thế nhưng ai cũng đều như nhau điên cuồng phản kháng, một loại ý chí đến chết cũng không sờn.

Sau này có thi nhân từng ngâm thơ rằng:

Thần Thông, phép báu, chúng Tiên Binh.

Theo bước Mặc Thiên, quyết bỏ mình.

Tiên Giới chiến trường nơi chốn ấy.

Ý Thiên khó đặng, hoá âm linh.

(Cửu Long)

——

Trong cung điện, trong một hành lang to lớn, rộng rãi đậm chất xa hoa trên đó một cái ngay vàng tinh xảo ngồi trên đó là một cái thanh niên khoảng 26-27 tuổi mặc trường bào, hình thể khôi ngô, tướng mạo tuấn tú. Mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ của một người thượng vị giả, không giận mà tự uy. Nhưng hiện tại hắn sắc mặt trắng bệch, khí tức uể oải, hiển nhiên là đang bị thương nặng.

Hắn tên thật là La Thái Thiên.Hắn được người đời tôn là Thái Nhất Tiên Vương, là Tiên Vương duy nhất của Thánh Quốc,cũng là Đương kim Thánh Thượng của Thánh Quốc.

Lộc cộc,lộc cộc!

Từng người từng người áo đỏ cầm thương chạy vào trong cung điện, từng vị từng vị đúng thành hàng. Một người mặc trường bào màu đen nhìn trông có vẻ già nua từng bước từng bước đi vào ngay sau đó.

"Haizz nếu như ngươi đã đi được đến đây thì chắc ở ngoài Mặc Thiên đã. Thu Tưởng, ngươi xông vào hoàng cung của ta, nhãn thần hơi biến đổi khi nhìn thấy kình địch, nhưng dù gì cũng là một bậc đế vương lâu đời, có chuyện gì mà chưa trải qua, có đắng cay nào chưa từng nếm. Đè nén cỗ lo lắng trong lòng, khuôn mặt phẫn nộ phóng ra khí tức Tiên Vương cửu trọng đỉnh phong của mình ra làm cho cả hành lang như là lạnh đi mấy độ, những tên lính tu vi kém không chịu nổi áp lực quỳ xuống, phun ra một ngụm máu tươi mà run lẩy bẩy.

"Thái Thiên a Thái Thiên, ngưoi cũng tự đề cao mình quá rồi, nếu như ngươi không bị thương thì chắc chắn ta sẽ không dám đến đây, chậc chậc, nhìn ngươi xem sắc mặt trắng bệch, khí huyết tán loạn, ngươi bây giờ là mười không còn một, thuần tuý chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi." Lão giả nhìn hắn nói theo giọng điệu chế giễu. Hắn đương nhiên là người rất rõ tình huống của La Thái Thiên,dù sao cũng sống quá mấy chục vạn năm, không còn như đám tiểu hài tử không hiểu đối thủ như thế nào mà vẫn tiến.

"Giết ngưoi là đủ." La Thái Thiên lấy tay điểm ra, một thanh kiếm dài từ trong không gian được lấy ra, lưỡi kiếm mỏng, được khắc hình của một con thanh long màu vàng mờ hư ảo trên đó, ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến con rồng trên kiếm trở nên sống động. Một đạo hư ảnh của một con Thanh long màu bạc từ trong đó đi ra, cho dù là một đạo hư ảnh, nhưng cũng đã mang theo một khí tức diệt thế, mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng được.

Hống!

Một tiếng long ngâm đến long trời lở đất phát ra,rung động cả vùng thảo nguyên. Trong cung điện lại càng là rung lắc dữ dội, dù mờ mờ ảo ảo nhưng hai mắt con rồng vẫn sáng quắc liếc qua từng người ở dưới, trong mắt hiện rõ vẻ khinh miệt. Một đạo uy áp cường đại được phóng ra, những người tu vi yếu trực tiếp khựu xuống đất, thất khiếu chảy máu rồi chết.

"Thập Nhị Huyền Thiên Kiếm Pháp- Thập Nhị Thức, Kiếm Thôn Thiên Địa"La Thái Thiên hét lên một tiếng,cầm kiếm vung ra theo một đạo ảo diệu quỹ tích.

Ức vạn kiếm khí màu vàng óng từ trong miệng Thanh long màu bạc bay ra, từng đạo chen chúc như những hạt mưa rơi xuống theo một vận tốc kinh khủng. Lít nha lít nhít từng đạo kiếm khí chen chúc nhau mà đến, rơi xuống trận địa của Thu Tưởng.

Rầm! Rầm!

Theo một tiếng đinh tai nhức óc của các đạo kiếm khí rơi xuống thì cung điện đâu còn vẻ xa hoa như trước,bây giờ chỉ còn là những bãi đất chống cùng với máu thịt của các binh lính rơi ra. Trên đó,một bóng người mặc hoàng bào chật vật không chịu nổi đang cầm kiếm mà thở hổn hển.

"Phốc"La Thái Thiên rốt cuộc cũng tới cực hạn, sắc mặt càng tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi,nếu trước đó hắn ở thời kì đỉnh phong dù phóng ra một kích như thế sẽ không như thế chật vật. Hắn hiện tại đúng là dùng hết tính mạng già của mình để ra một kích đó. Hiện tại toàn thân hắn không thể động đậy,trong đôi mắt có chút bất lực cũng có chút chờ mong nhìn vào trong bụi mù.

"Hắc hắc, nhìn xem ngươi kìa, đúng là phượng hoàng rơi xuống nước không bằng gà a! Ngươi đánh đi, đánh tiếp đi, ta đứng đây cho ngươi đánh a. Ôi ta quên mất, ngươi bây giờ căn bản không động đậy được."Thu Tưởng đi ra từ bụi mù nhìn La Thái Thiên cười xấu xa, cuối cùng cũng có một ngày hắn có thể giết người này, trong lòng không khỏi kích động.

"Hahahahah, ta cả một đời được người đời ca tụng là quang minh lỗi lạc nhưng thật không ngờ rằng lòng người hiểm ác, nhân sinh bất công. Thật sự không cam lòng a! Rốt cuộc sống cả một đời, trải qua bao nhiêu đắng cay chua ngọt cùng bọn họ, buồn thì cùng nhau chia sẻ, vui thì cùng nhau tươi cười. Cuối cùng ta cũng quá là tin tưởng bọn họ, nhân từ thật không nghĩ sẽ có ngày hôm nay, vì đồng tiền,quyên lực mà đi đến bước này,ta thật không cam tâm a! "La Thái Thiên cuòi lên với một vẻ mặt chua sót,với một ánh mắt có đôi chút thất vọng,buồn bã cũng có chút không cam lòng,tuyệt vọng vì nhân sinh biến đổi.

"Hừ, thắng làm vua đạo lí đó ngươi cũng không hiểu. La Thái Thiên,ngươi thua rồi, ngươi không còn là hơn 3 vạn năm trước quát tháo phong vân đại nhân vật, cũng không còn là người anh tuấn tiêu sái tự do tự tại nữa, ngươi bây giờ cũng chỉ là người sắp chết thôi. Đi cùng với người anh em tốt của ngươi đi, La Thái Thiên." Thu Tưởng lấy ra một thanh hắc kiếm lạnh lùng nhìn La Thái Thiên, trực tiếp ra tay.

Hôm đó, tại kinh đô Thánh Quốc sảy ra một cuộc chiến, máu chảy thành sông, thây chất thành núi.

Cũng vào hôm đó, Thái Nhất Tiên Vương bị người giết hại, kết thúc buồn cho một cuộc đời quang minh lỗi lạc của ông.

Năm 2024

Địa cầu, Việt Nam, Hà Nội

Trường trung học phổ thông xxx, lớp 12A4

Một thanh niên nằm gục xuống bàn tự nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, bắt đầu nhìn xuống hai tay mình.

"Ta sống lại rồi." La Thái Thiên giật mình nhìn xuống hai tay mình, dùng hai tay cầm lấy những đồ vật sung quanh, những xúc cảm chân thật khiến La Thái Thiên sướng như điên, nhưng chợt La Thái Thiên cảm giác được cơ thể từng cơn yếu ớt chưa từng có, nguyên khí kiệt quệ, linh mạch chưa thông, kim đan không có. Căn bản không có chút gì nguyên khí trong người hắn

"Tu vi ta, tiêu tán mất rồi. Nhưng đây là đâu, tại sao ta lại đi đến đây." Khi La Thái Thiên còn đang băn khoăn, một cơn đau đầu như búa bổ tựa như có ai đang cố nhét cái gì vào đầu hắn vậy.

Sau cơn đau đầu, La Thái Thiên phát hiện ra những đoạn kí ức không thuộc về mình ở trong não hắn.

Nguyên lai La Thái Thiên trùng sinh vào một cơ thể trùng tên hắn, người này trước đó gia cảnh bình thường, học vấn cũng không tồi nhưng mà quá lười vận động nên thân thể yếu ớt.

“Haha, Thu Tưởng, Tứ đại Thiên Vương các ngươi không ngờ đúng không, lão tử đã trở lại, các ngươi hãy rửa sạch cổ để chờ ta lên thu thập đi.” La Thái Thiên cười dài nỉ non,trong lòng không khỏi đắc ý, không nghĩ chết rồi vẫn có thể sống lại. Vậy, để kiếp này thanh lí những ân oán kiếp trước đi.

"Việt Nam, chậc chậc, có ý tứ. Ta thật không ngờ mình lại trùng sinh vào tinh cầu công nghệ tiên tiến này. Mà hình như ở đây lại không có văn hoá tu hành nữa, một đời này, khó khăn rồi đây." La Thái Thiên lẩm bẩm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hắn chợt nhíu mày.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 180

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.