Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất bại trở về

Tiểu thuyết gốc · 2614 chữ

Một lúc sau,Khai Thụ tập tễnh đi sang chỗ La Thái Thiên,trước sự ngỡ ngàng của mọi người,hắn quỳ xuống đau khổ nói:

"Ta Khai Thụ,đánh trận không biết tiến lùi,làm hại các anh em chết oan uổng. Cầu xin thủ trưởng hãy trách phạt tôi,ngài chỉ cần nói một lời,dù tội chết Khai Thụ tôi cũng chịu."

La Thái Thiên nghe vậy khuôn mặt tuấn tú nhăn lại. giọng nói ẩn tại âm trầm:

"Khai Thụ anh có phải đàn ông hay không?"

"Có,thưa đội trưởng." Khai Thụ khuôn mặt buồn tủi ngước lên nhìn La Thái Thiên,giọng nói đầy vẻ chán nản.

"Cậu phải biết anh em đó chính là muốn cậu được sống,trả thù cho bọn họ,chứ không phải là bọn họ muốn cậu chết cùng. Cái mạng của cậu tôi không cần,bất quá tội chết có thể miễn nhưng nhưng tội sống khó tha. Từ bây giờ trở về căn cứ,trong ba tháng,không,trong hai tháng cậu phải lên được Tụ khí lục trọng,hiểu chứ?"

"Vâng thưa đội trưởng." Lời nói của La Thái Thiên khiến trong đôi mắt đen nhánh chán trường kia của Khai Thụ loé lên một tia lửa,tia lửa lại biến thành đám cháy lớn.

Đúng! Em trai hắn chết là vì muốn hắn bảo vệ tốt các vị tẩu tử,cũng như là muốn hắn trả thù. Thế mà mình ngu dốt,không suy nghĩ thấu đáo,nếu mình mà chết đi,vậy xuống địa phủ bàn giao với các anh em như thế nào.

"Cảm ơn thủ trưởng đã khai thông cho ta,bây giờ ta đã hiểu. Khai Thụ nguyện hoàn thành hình phạt."

"Được rồi,đứng lên đi. Thu dọn tốt thi hài của các anh em,đùng để họ phải nằm trên đất lạnh."

"Vâng tôi hiểu rồi thưa thủ trưởng."

Nhìn thấy hắn lấy lại tinh thần tâm tình La Thái Thiên cũng vui lên chút. Chuyến đi này đối với hắn chính là lần thất bại đầu tiên từ khi trọng sinh đến giờ. Chỉ có mang được một rương đầy thú hạch lấy từ con kingkong kia,nhưng lại mất đến hơn hai chục tinh anh. Quả thực là mất nhiều hơn được.

Sau mười lăm phút,những cái xác đã được chuyển thành công lên một chiếc xe tải nhỏ để trở về chôn cất. Hiển nhiên đây không phải xe của đoàn La Thái Thiên mà là đoàn xe bên kia để lại,hai chiếc xe đoàn La Thái Thiên mang đi đã sớm hỏng,không bị nổ vì cuộc đấu súng vừa nãy đã là quá may rồi.

Lần này thì Khai Thụ lái một chiếc xe tải trở thi của những người đồng đội của hắn. Còn một chiếc xe buýt nhỏ nữa là do Lê Huyền Trang lái,qua môi trường tập luyện khắc nghiệt nàng cũng đã thành thục cách lái xe.

La Thái Thiên ngồi đằng sau xe trị thương. Nhìn trên ngực mình vết lõm xuống,từng cơn đau rát từ trong truyền đến não hải,bất quá cơn đau này cũng chỉ là tiểu quái,người có chí lớn như hắn sao không chịu được chứ.La Thái Thiên nhắm mắt lại,kiểm tra một phen thương thế và ước trừng mình đã gẫy mấy đốt xương,phổi cùng các nội tạng của hắn cũng gặp chấn động không nhẹ. Nếu không phải tu tiên giả thì phòng chừng bây giờ hắn đã sớm oẳng.

Trong trường hợp này,nếu không có hai đến năm tháng thì hắn sẽ không hồi phục được. Mà bây giờ chính là lúc chuẩn bị cho lần tụ họp lớn mở ra Hỗn Kháng hội,cũng là thời khắc rất quan trọng,liên quan đến cả vận mệnh của cả hai căn cứ,vậy nên dù chỉ là bị thương một chút cũng rất bất lợi.

La Thái Thiên bị thương thì lúc đầu nghĩ đến chính là đan dược,thế nhưng với thương thế như thế này thì đừng nói là luyện đan,ngay cả đi lại bình thường cũng khó. Vậy nên La Thái Thiên mới nghĩ ra một kế hoạch,đó chính là nhân lúc thương thế như vậy,bảo tên tiểu đồ đệ của hắn luyện đan cho hắn ăn.

Đây là kế hoạch lúc nhất thời La Thái Thiên đã nghĩ ra,không những có thể khôi phục thương thế nhanh chóng,mà còn có thể giúp tên tiểu đồ đệ kia tiếp cận con đường đan đạo. Quả thật là hảo kế nhất tiễn xong điêu a.

Ha chiếc xe đi trong khoảng hai mươi phút thì đã dừng lại trước một cánh cổng lớn làm bằng gỗ cao gần 10m,xung quanh nó là một bức tường cao không kéo trải dài bao quanh một thôn làng.

Đúng,đây là căn cứ của La Thái Thiên,sau hai tuần cải tạo thì nó đã biến thành một căn cứ nhỏ chính thức có tường rào bao quanh.

Nghe thấy tiếng xe lại gần,trên tường thành có khoảng mười người cầm súng trường quân dụng M16 phân nhau ra nhắm vào ghế lái của hai chiếc xe. Lý Khôn đang đi ở trên tường thành để kiểm nghiệm thấy xe tới cũng đứng ra,nói:

"Người tới là ai,vui lòng ra khỏi xe,để chúng tôi tra xét. Trong trường hợp không hợp tác,chúng tôi đành phải tiêu diệt anh."

"Là tôi." Khai Thụ ló mặt ra khỏi cửa kính ngước lên trên tường thành.

"Ồ,hoá ra Khai đội trưởng,mời vào mời vào." Lý Khôn thấy là Khai Thụ thì vội bảo người mở cửa,vì đây chính là đoàn xe của La Thái Thiên đi về. Thế nhưng hắn vẫn thấy là lạ,đây vốn không phải hai chiếc xe hồi sáng,mà còn nhỏ hơn hai chiếc hồi sáng rất nhiều,thôi thì tí nữa hỏi La Thái Thiên là được.

Cánh cửa được mở ra,chiếc hai chiếc xe đi vào trong,chỉ thấy hai chiếc xe hôm nay bộ dáng vô cùng tịch mịch. Theo lẽ thường,đoàn xe của La Thái Thiên đi về thường mang theo một cỗ hân hoan niềm vui chiến thắng.

Chẳng lẽ...

Lý Khôn nghĩ tới một điều,cũng không phải là không thể. Dù sao bại trận cũng là việc rất bình thường của nhà binh,các nhà cầm quân tài ba cũng phải có hàng ngàn trận thua mới đi ra được chiến thắng. Lý Khôn thật sự xém quên đi sự thật này,bởi vì từ trước đến giờ La Thái Thiên làm việc chưa một lần nào thất bại,tất cả mọi thứ tổn thất đều được quy về nhỏ nhất.

"Khai Thụ,mọi người đâu." Dù biết được sự thật kinh khủng này nhưng Lý Khôn vẫn buộc miệng hỏi.

"Mọi người...haizz,là do ta,là do ta ngu ngốc đã khiến mọi người phải chết." Khai Thụ khuôn mặt khổ sở nói.

"Thế còn..Thủ trưởng?" Nghe được sự thật từ chính miệng hắn nói,Lý Khôn tin được sự thật này. Hắn chợt nhớ ra cái tên thanh niên kia nên hỏi.

"Ta ở đây." Liễu Ngọc Như ba người dìu La Thái Thiên đi ra.

Lý Khôn thấy hắn vẫn còn ở nên thở dài một hơi,sau một thời gian thì hắn đã hiểu ra là mình không thích hợp làm thủ lĩnh. Nhìn La Thái Thiên thì biết,cả ngày lẫn đêm đều tối mặt tối mũi,cộng thêm với áp lực của một người lãnh đạo mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.

Lý Khôn cảm thấy làm một cái đại đội trưởng vẫn là tốt nhất. Hằng ngày tập luyện cùng mọi người,tối về cùng mọi người uống rượu,nói chuyện vui vẻ. Một cuộc sống như này tốt hơn xưa nhiều lắm,nếu như La Thái Thiên chết thì hắn thật sự sẽ không biết phải làm như thế nào nữa.

"Lý Khôn,cậu bảo người ra bãi đất xa xa bên kia đào mộ đi,không thể để anh em thế này được. Họ đã cống hiến cho căn cứ rất nhiều,nếu họ có người thân thì nên chiếu cố họ tốt một chút." La Thái Thiên khuôn mặt điển trai vây giờ có thêm một nỗi ngũ vị tạp trần cảm xúc.

"Vâng" Lý Khôn tuân lệnh đi ngay.

Nếu là ngày xưa thì một số ít binh lính chết như vậy thì La Thái Thiên sẽ không để tâm làm gì,còn coi đó là chuyện đương nhiên. Vì đã là đánh giết nhau thì nó là chiến tranh,mà chiến tranh tất có thương vong,không thể tránh được. Đường đường là một vị vua thống lĩnh hàng ngàn vạn tiên binh,hắn cũng không có phải quan tâm nhiều ít như vậy.

Nhưng bây giờ đã khác,hắn chỉ là một tên thủ lĩnh của một căn cứ hơn nghìn người mà thôi. Qua nhận biết thì đám lính cũng như anh em của hắn vậy,cùng nhau bao nhiêu lần đồng sinh cộng tử. Hôm nay bọn họ còn thề sống thề chết bảo vệ các phu nhân của hắn,La Thái Thiên sao có thể không cảm động chứ.

Chỉ không biết,trong lúc này lạnh lẽo đế hoàng phương tâm cũng bị lay động,cũng dần thay đổi nhận thức về sinh mạng con người.

Nửa tiếng sau,hơn mấy trăm người cùng tụ tập ở một bãi đất trống,bãi đất này cách căn cứ 300m rất rộng nhưng không để làm gì. Hôm nay vì sự việc này nên La Thái Thiên đã ra quyết định sau cuộc họp mặt Hỗn Kháng hội thì sẽ chọn nơi này xây một nghĩa địa dành cho binh lính.

Hơn hai mưoi cái xác được xếp thành hàng trước những cái hố lớn. Vì là thời mạt thế,La Thái Thiên cũng không thể tìm cho bọn họ một cỗ quan tài tốt nên đành để bọn họ phải uỷ khuất vậy.

Sau khi từng đoàn người lên khóc tang,La Thái Thiên ra lệnh chôn họ xuống cùng với bộ quần áo lính của mình. Sau đó một lần cuối cùng La Thái Thiên cố gắng dùng sức lực yếu ớt của mình đứng nghiêm trang chào những người đã mất theo nghi thức quân đội,mong họ đầu thai một kiếp sống tốt hơn.

Hàn huyên chia buồn thêm một lúc,La Thái Thiên đi về với những lời chúc sức khoẻ mong hắn mau lành. Đi về biệt thự,Sát Vô Hối tỷ đệ đang tập luyện võ kỹ thấy La Thái Thiên đi về thì từ trong chạy ra.

"Sư phụ,người về..sư phụ,ngưoi bị sao vậy." Sát Vô Hối đang vui mừng khi biết La Thái Thiên về thì thấy bộ dạng thương nặng như vậy thì hoảng sợ đi qua đỡ.

Nhưng chưa ra đến thì La Thái Thiên không hiểu sau từ trong tay Liễu Ngọc Như ngã xuống sàn. Sau đó phun ra một ngụm máu tươi ôm ngực mà nói:

"Đệ tử ngoan của ta,ta rất vui khi được nhìn thấy con lần cuối. Ta sắp sang cõi tiên,nhìn con trưởng thành đến bây giờ cũng đã rất mãn nguyện." La Thái Thiên giọng nói đứt quãng,nói giống như một người sắp gần đất xa trời.

“Phu quân!”

“Thái Thiên!”

“Sư phụ!”

Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì mới lên giọng kinh hô,dù lúc nãy La Thái Thiên thật sự sinh long hoạt hổ. Thế nhưng ai mà biết được,lỡ đâu vết thương tái phát,lần này mạnh hơn lần trước thì sao?

La Thái Thiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Sát Vô Hối cùng với các vị phu nhân thì đắc ý. Hắn diễn suất thật sự cũng quá tốt a. Thầm tự nghĩ xấu lần sau phải làm việc này nhiều hơn một điểm,để mọi người biết hắn quan trọng như thế nào.

Sát Vô Hối nghe hắn nói vậy thì cũng rất hoảng sợ,nhưng nhìn thấy khoé môi của La Thái Thiên cong lên một cách quỷ dị. Dù chỉ là trong tích tắc,nhưng cũng đã không qua được nhãn thần của hắn. Mà theo sự hiểu biết của hắn về La Thái Thiên,Sát Vô Hối có thể chắc chắn đây là nụ cười của sư phụ mình khi muốn hố ai đó. Mà trong trường hợp này thì hắn có thể cảm nhận người sắp bị hố lại là mình.

Sát Vô Hối thầm mắng hắn một tiếng:"Sư phụ giảo hoạt" nhưng vẫn thuận theo muốn xem La Thái Thiên muốn gì:

"Sư phụ,người đừng nói thế a. Người còn phải thấy ta lớn lên,lấy thê tử rồi sinh con đẻ cái nữa.Nói cho ta,phải làm thế nào mới khiến người khoẻ lại,kể cả cho dù đi tới núi đao biển lửa ta cũng sẽ làm miễn là cứu được người."

"Khụ,ta bây giờ cần là những viên Hồi Thương đan. Thế nhưng ta giờ bị thương,không thể đích thân ra tay được. Nếu như ngươi..à mà thôi ta cũng không muốn bắt buộc ngươi." La Thái Thiên nhìn biểu lộ khẩn trương của Sát Vô Hối thì ánh mắt hiện rõ sự vui vẻ,xem ra hắn vẫn là rất quan trọng trong lòng tiểu đồ đệ này a.

"Sư phụ,nếu là vậy thì không cần đến ta rồi,bên cạnh chúng ta đã có sẵn một người luyện đan thiên tài a. Để nàng luyện đan cho ngài là quá tốt rồi." Sát Vô Hối vui mừng nói,hắn bây giờ biết sư phụ định giở trò này để bắt mình học luyện đan. Thế nhưng hắn lại không ngờ rằng Sát Vô Cơ cũng mới học luyện đan,mà tựa hồ còn rất tốt nữa.

"Là ai?" Đánh chết La Thái Thiên cũng không nghĩ được nha đầu kia học luyện đan,hắn cũng sẽ không biết rằng kế hoạch của mình đã sớm tan vỡ.

"Tỷ tỷ,sư phụ muốn người luyện đan cho hắn,ngươi có bằng lòng không." Sát Vô Hối nháy mắt với Sát Vô Cơ ở đằng sau. Nãy giờ nàng chỉ dám đứng đằng sau nhìn La Thái Thiên mà âm thầm khóc,nàng biết hắn vẫn còn bài xích mình nên vẫn không có tiến lại.

Nhưng nghe được lời nói của Sát Vô Hối thì nàng âm thầm vui mừng. Sát Vô Cơ còn cứ nghĩ là cả đời này La Thái Thiên sẽ cứ như vậy bài xích nàng,thế nhưng cuối cùng ông trời thật quá tốt,cho nàng một cơ hội như vậy. Nếu không biết nắm bắt cơ hội này thì thật sự phí một lần ông trời dụng tâm a.

"Được." Sát Vô Cơ ngay lập tức đáp. Trên mặt có một giai nhân nở ra một nụ cười như ánh nắng bình minh.

Hả?

La Thái Thiên nghe được Sát Vô Hối nói vậy thì mới hiểu. Con mẹ nó tên đồ đệ này lại dám hố mình,xem ra là hắn vẫn quá yêu chiều tên đồ đệ này,thầm tự nhủ sau này phải cho Sát Vô Hối biết quyền uy của sư phụ hắn là thế nào. Dù bị hố như vậy,nhưng điều làm hắn băn khoăn hơn cả là, thật sự Sát Vô Cơ thật sự biết luyện đan sao?

"Được,nếu con biết luyện đan thì ta sẽ dậy con theo con đường đan đạo." La Thái Thiên nhìn Sát Vô Cơ nói,cũng một phần là do tâm tình dạo này của hắn có chuyển biến,không còn cực đoan như xưa nữa. Điều này càng làm La Thái Thiên áy náy với Sát Vô Cơ,thật sự nàng vẫn luôn quan tâm vậy mà hắn luôn lạnh lùng với nàng,bây giờ cũng chỉ là muốn làm lạnh lại mối quan hệ này thôi.

Còn về nàng có biết luyện đan hay không,hắn cũng không để ý lắm. Dù sao đừng nói là địa cầu,kể cả ở trên tu chân giới thì người có thể đan võ song tu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.