Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳ xuống,tao sẽ cho chúng mày chết thống khoái (2)

Tiểu thuyết gốc · 2647 chữ

Còn một bên La Thái Thiên thấy cảnh này,vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh,nhưng ẩn sâu trong đó lại có một ít tiếu dung. Phảng phất như là hắn từ đầu đến cuối đã tính đến việc con khỉ này sẽ tới vậy.

Đúng vậy,La Thái Thiên chính là định lợi dụng sự cẩn thận của con hầu vương kia đối với con của mình.

Vốn La Thái Thiên từ trước đó đã sử dụng xuống con khỉ con Vạn Sinh Thiên Không Thuật. Nhưng lúc đầu thì hắn chỉ định dùng con khỉ kia để thuận tiện kìm hãm con kingkong kia,bất quá không nghĩ ra sau đó lại quá nhiều truyện liên tiếp tiếp xảy đến.

Đã sớm nghĩ đến sẽ có người mai phục ở nơi đây,La Thái Thiên liền tương kế tự kế,dùng con trúc cơ cảnh hầu vương kia dẹp sạch đám này. Còn về sợ nó không phân biệt địch ta giết người của mình ư? Hắc hắc,mình đang cầm chính là con nó,chẳng lẽ nó lại có thể ngu xuẩn đến vậy.

Cộng thêm với,La Thái Thiên chính xác là rất biết chọn thời điểm. Ngay lúc con khỉ đi vào,thì bên kia lại khai hoả,nhìn giống như là nhắm vào con khỉ con vậy.

Hắn đảm bảo về hóc độ của hầu vương thì La Thái Thiên không những không phải là kẻ xấu bắt giữ con tin mà còn là anh hùng. Còn ở bên kia dùng súng chĩa vào tiểu hầu tử kia thì sẽ được coi là mục tiêu chính cần phải tiêu diệt của nó.

Từ đó không phải là cuộc chiến của La Thái Thiên nữa,mà là đến cuộc chiến kịch liệt ở bên kia. Nhưng mà dù thế nào đi nữa,bên kia cũng chỉ có một kết cục đó là toàn quân bị diệt mà thôi,trúc cơ cảnh hầu vương cũng không phải quả hồng mềm.

Thế nhưng tự hỏi nếu không có con hầu vương này thì sao,hoặc là nói cái tiểu hầu tử kia không thể đến kịp thì làm thế nào?

Là như vậy thì La Thái Thiên đương nhiên vẫn có thể ăn chắc. Hôm qua không chỉ Văn Chiến từ Bắc Bình căn cứ đến đây mà còn có Từ Khuyết cùng với cả đội sát thủ của hắn nữa.

Qua một đoạn thời gian không thấy,cả đội cũng đã nâng nhân số lên hơn hai mươi người,mỗi người đều mạnh hơn rất nhiều,còn hơn nữa là không ai sợ thấy máu cả. Miễn là có lệnh ra tay,bọn hắn sẽ không do dự mà ra tay,một kích tiêu diệt địch,không một chút nào do dự.

Phỏng chừng nếu không có con khỉ đó,Từ Khuyết cùng với mọi ngừoi trong đội đang trốn ở đâu đó trong khu rừng này sẽ ngay lập tức ra tay. Lúc đầu sẽ là xử lí những tên dùng vũ khí hạng nặng rồi sau liên hợp với những người trong xe giết hết đám này.

Dù địch nhân thì có thể nhiều hơn hai lần,hoặc chơi lớn thì là gấp năm lần,bất quá tu vi mỗi người thật không theo kịp đám người của La Thái Thiên. Nếu giao tranh lâu thì chênh lệch của cả hai bên sẽ được nâng lên vô số lần,muốn thắng cũng là một chuyện khó khăn,nhưng muốn chạy thì không có chuyện gì.

Có thể nói,La Thái Thiên lần này đi cũng đã tính toán cẩn thận,tính cả những hệ quả lớn nhất,và cho đến bây giờ,có thể nói là hắn đã thành công. Và sau khi kế hoạch này đã không thất bại,hắn lại ấp ủ thêm một chuỗi kế hoạch tiếp theo nhằm cường đại lên thế lực của mình.

Nhưng chỉ vỏn vẹn con hầu vương kia thì quá lâu,La Thái Thiên mới hô lên:

"Tất cả,khai hoả,giết những tên cầm vũ khí hạng nặng trước sau đó thì tới những tên khác. Nhớ,giết người không giết khỉ."

Vì muốn nhanh chóng,La Thái Thiên ra lệnh cho mọi ngừoi đứng sau,sau đó hắn đưa con khỉ cho Liễu Ngọc Như trông chừng rồi lao lên giết địch.

Nghe được lệnh của La Thái Thiên,những người ở trên xe đang mộng bức vì lần đầu thấy sinh vật như vậy chợt phản ứng lại bắt đầu bắn ra ngoài.

Vì bị tập kích bất ngờ,bên kia mỗi một người lính dùng súng máy hạng nặng hay súng chống tăng đều bị giết chết,bên La Thái Thiên bắt đầu đánh trả.

Ở bên kia,

Đúng như La Thái Thiên đã tính,hầu vương kia không ,thân hình to con nhưng không kém phần nhanh nhậy đã lao thẳng vào trận địa của những tên tấn công con nó.

Những con khỉ khác ở xung quanh nghe được tín hiệu của vương bọn chúng thì mới từ trên những cành cây lũ lượt bay xuống,bọn chúng dù chỉ có gần trăm con thôi nhưng lại rất nhanh cùng móng vuốt sắc nhọn.

Một đấm đi xuống một người còn đang ngơ ngác,tên kia ngay lập tức bị nện thành bánh thịt. Mọi ngừoi thấy thế thì mới sợ hãi,bọn họ đều là con người,nhìn thấy một thứ quái vật đáng lẽ ra chỉ xuất hiện trong điện ảnh thì ai nấy đều đứng hình,không có tâm lý muốn chống lại. Bởi vì tâm lí của họ đều mang con hầu vương trước mặt này ví lấy con khỉ trong phim kingkong kia.

Cũng bởi vì như thế,những con khỉ kia nhân cơ hội di chuyển nhanh nhẹn tiếp cận rồi dùng móng vuốt của mình đâm qua yết hầu đối phương. Như vậy chỉ trong chưa đầy nửa phút,bên kia đã vong gần trăm mạng ngừoi.

"Bọn ngu,đứng đấy làm gì,bắn nó,bắn chúng nó cho tao." Tên to con kia gào lên,lấy hai thanh đao sau lưng bắt đầu giết những cái tiểu hầu kia.

Những tên kia nghe vậy thì trên khuôn mặt đông cứng bắt đầu có động tĩnh,cầm chặt lấy súng của mình bắn về con khỉ to lớn kia.

Hầu vương kia vẫn đang điên cuông xông vào chém giết. Mỗi một quyền của nó thì sẽ có một người phải chết,bị nện thành một đống máu thịt bày nhầy. Còn về những khẩu súng trên tay những nhân loại kia,nó căn bản không quá coi trọng cho lắm.

Bởi vì nó là một con thú trúc cơ cảnh. Cũng không phải là mới đột phá mà là trúc cơ ngũ trọng,nguyên khí có thể phóng ra ngoài,tạo thành một cái nguyên khí hộ thể cứng cáp đao thương bất nhập.

Cũng phải nói,dù thú tộc chỉ cần ăn thôi cũng có thể tu vi tăng tiến,bất quá chỉ trong một tháng tu vi đã lên đế trúc cơ đệ tứ trọng thì không phải là con vật bình thường,cũng do một phần thiên phú của hầu vương cùng với huyết mạch cường đại của nó.

"Con mẹ nó,lão tử không tin trên đời thật có kingkong." Cái tên cao to chửi thề,lấy ra hai thanh đao của mình lao vào hầu vương.

Một tiếng xé gió vang lên,tốc độ của tên kia nhanh vô cùng,cơ hồ là dùng một cái bộ pháp nào đó hỗ trợ.

"Song Đao Bổ Sơn Pháp!" Tên kia hét lên một tiếng,cầm hai thanh đao từ trên bổ đi xuống. Lưỡi đao bóng loáng ánh mặt trời loé lên lam sắc linh quang,nhằm vào sau lưng con hầu vương.

Xoẹt!

Một tiếng chém ngọt sớt vang lên,vốn mọi người nghĩ tiếp theo sẽ là cảnh tượng đổ máu của con hầu vương. Thế nhưng lại không phải như vậy,hai thanh đao chỉ tạo thành một vết dài gần 10 cm và đâm sâu vào được 3 cm thì không thể tiến thêm.

Nói là 3 cm, nhưng với hình thể khổng lồ của hầu vương thì cũng chỉ là một vết xước nhỏ mà thôi,chỉ một chút máu tưoi chảy ra theo chiếc đao. Bất quá dù là xước,nhưng cũng không phải không đau,đáng giận hơn là tên nhân loại kia lại đánh lén nó,con hầu vương càng nổi giận hơn quay lại định cung tay về phía tên cắn trộm mình.

Tên to con kia thấy vậy sắc mặt liền trắng bệch,không nghĩ con khỉ to này lại cường đại đến mức vậy. Cảm giác hối hận từ trong tâm can tràn ra,hắn bây giờ mới cảm nhận được khí tức nguy hiểm mãnh liệt từ con khỉ kia. Phỏng chừng đối phương chỉ cần ra một quyền thì hắn tám phần sẽ là không đỡ được.

"Quy Phong,tránh ra!" Cái tên gầy kia từ lúc nào đã đứng ở sau tên to con tên Quy Phong kia,mỗi tay cầm hai trái lựu đạn.

Quy Phong nghe vậy liền giật mình,trong phút chốc kia hắn hãi đến độ quên mất chạy trốn. May mắn là có tên kia nhắc nhở,hắn mới rùng mình lập tức dùng bộ pháp tránh đi.

Bất quá bây giờ mới phản ứng thì đã muộn. Dù đã tránh né,nhưng Quy Phong vẫn bị ngón tay của con hầu vương quẹt trúng.

Dù chỉ là bị ngón tay quẹt chúng,nhưng đừng quên là ngón tay này được bao bọc nguyên lực,cường đại hơn bình thường rất nhiều. Mà Quy Phong Tụ khí cảnh thất trọng kia thì không có được như vậy,lý do là vì Tụ Khí cảnh cùng với Trúc Cơ chênh lệch không phải có thể đo được.

Nói Tụ Khí là cái đom đóm còn Trúc cơ là vầng trăng trên trời cũng không có ngoa,cả hai cái cường đại khác biệt nhau rất lớn.

Bởi thế,vừa bị quẹt trúng thì Quy Phong lập tức bị văng ra xa. Rồi một tiếng uỳnh nặng nề vang lên khi hắn bị va vào một chiếc cây gần đó,sống chết không biết.

Cạch!

Một tiếng rút chột lựu đạn vang lên,sau đó con hầu vương thấy trước mặt mình như có bốn hạt ngô màu đen bay đến. Không kịp hiểu gì,những hạt ngô kia đã bay đến trước mặt nó.

Bùm!

Ba,bốn tiếng nổ to vang lên,rung động cả khu rừng khiến những con thủ xung quanh giật mình. Bốn quả lựu đạn,ba quả ném ngay trước mặt con hầu vương,một viên còn lại thì bất thình lình xuất hiện sau lưng rồi nổ đúng chỗ vết thương đó.

Bụi mù chưa tan đi,con hầu vương đã lao nhanh đi về phía tên vừa đánh lén nó. Trước ngực tróc một mảng da lớn,bộ lông rậm rạp bây giờ đã trở nên thưa thớt,chỗ nhiều chỗ ít trông rất hài hước. Đáng sợ hơn chính là sau lưng cái tiểu kingkong này lại là một cái hố to,máu thịt nhày nhụa chảy ra không ngừng.

Đó chính là kết quả sau khi bị trái lựu đạn nổ vào vết thương cũ. Còn hơn nữa là vì tên gầy kia dùng một thuật pháp có thể tăng lên uy lực cũng như các phương diện của vũ khí. Một trái lựu bình thường của hắn khi nổ có sức mạnh gấp ba lần bom C4.

Tên gầy kia thấy vậy liền quay đầu chạy đi.Con khỉ vốn đã tức giận nay đã trở thành điên cuồng,nếu như để con kingkong kia tiếp cần thì hắn sẽ chết không thể nghi ngờ.

Hầu vương thấy hắn chạy đi thì càng điên cuồng hơn. Lần đầu tiên trong những ngày làm chúa tể sơn của nó bị cảm thấy mình như bất lực,mặc để cho những con kiến kia đánh lén mình. Nó không còn để tâm đến mục đích lúc đầu nữa rồi,một mạt điên cuồng cùng sát khí toả ra từ trong nhãn thần,lao nhanh về phía tên gầy kia.

Chỉ là từng bước đi của nó đến chỗ tên gầy kia thật gian nan. Mỗi một mét đi lên thì lại có hai quả bom đặt sẵn,mỗi một bước đi qua là bụi mùa cùng với tiếng nổ vang lên.

Thế nhưng con khỉ kia đã điên rồi,không còn có một chút lý trí nào,trong đầu bây giờ chỉ có tàn sát,nào đâu đi để ý những thứ này.

Chỉ thấy nó càng đi càng nhanh,rất nhanh đuổi được đến cước bộ của tên gầy kia. Dù thân thể nó đã không còn một chỗ nào hoàn chỉnh,bộ lông hoàng kim tuyệt đẹp bây giờ đã thành một mảnh đen kịt,cháy xém. Vết thương từng chỗ loang lổ,máu cùng thịt rơi theo bước đi của con king kong kia.

Dù như vậy nhưng cước bộ nó vẫn không giảm,một mực muốn đuổi cùng giết tận,quyết tâm giết chết tên này cho hả giận.

Rất nhanh,nó đã đuổi đến sau tên kia,một tay nhấc bổng lên giơ lên cao rồi thật mạnh ném xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng uỳnh lớn cùng với một chỗ đất bị nứt ra,ở trên đó là tên gầy thân thể nằm trên một vũng huyết. Trên mặt hắn không che giấu sự thống khổ cũng với thoi thóp của mình.

Hầu vương thấy vậy trên mắt một vẻ điên cuồng vẫn như cũ không tan đi,ngược lại còn có chút tàn bạo hơn. Nó giơ quyền lên,định cho cái tên dám giở trò này biến thành thịt nát,bất chợt tiếng xé gió rít lên.

Phập!Phập!

Hai tiếng xuyên thấu ngọt xớt vang rền,con hầu vương cái tay đang giơ lên cũng nhanh chóng hạ xuống,nặng nề in bên cạnh tên gầy. Chỉ thấy sau lưng hầu vương có thêm hai thanh đao dài,nếu có ngừoi ở đây liền sẽ nhận ra đây là thanh gươm của tên lực lưỡng tên Quy Phong kia.

Có thể vì bị thương và cũng không để ý,thanh đao vốn tưởng không thể xuyên qua da thịt của nó mà giờ đang bị ghim vào chỉ còn nổi lên mỗi cái cán.

Thân thể nặng nề của nó cũng ngã xuống cái "bịch",điên cuồng thoi thói trên đất. Dù là trúc cơ cảnh,nhưng qua màn mưa bom đạn tạc kia thì thân thể hắn đã không còn hảo. Bây giờ thêm hai thanh đao xuyên ngang lưng nữa thì nó cũng chỉ có thể thoi thóp.

Trong mắt nó bây giờ vẻ điên cuồng đã tan đi phân nửa,chỉ còn là một vẻ hối hận cùng với không cam tâm. Hối hận là vì nó đã quá khinh thường địch,dương dương tự đắc là trúc cơ cảnh có thể hoành hành ngang ngược không đố kị. Bây giờ bị bại trận cũng là do một mạt cuồng ngạo cùng hiếu chiến đó,tất cả đã không thể quay đầu được.

Còn một bên là không cam lòng bởi vì nó là một người cha,nếu không có hắn thì tên tiểu hầu tử kia sẽ gặp phải nguy hiểm. Dù sao nó còn quá nhỏ để có thể tự lập với thể giới bên ngoài.

Còn lí do nữa đó chính là tiếc nuối với một mảnh giang sơn của mình cùng với cả một thân tu vi cùng thiên phú trời ban. Bao nhiêu những cái hầu tử cùng đi theo hắn,bao nhiêu những vui buồn khi làm vua của núi rừng cũng với những thứ sau khi hắn linh trí nâng cao cũng đã hiểu được.

Bất quá trong tình trạng này,tất cả lại sắp trở về vị trí cũ,con của hắn sẽ bị nhân loại mang đi,có cuộc sống mới. Chúng hầu trong rừng thì sẽ lại bầu ra một vương,lại tiếp tục thống trị một mảnh rừng này. Sau này,thời gian sẽ rất nhanh làm phai mờ hình ảnh hắn trong trần thế,rồi sẽ có một ngày không còn ai nhớ đến hầu vương này cả.

TG:Ta đã trở lại rồi đây,việc gđ bận quá,ta nghỉ 4 ngày.Từ mai lại ta bắt đầu bù chương nha!

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.