Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 4796 chữ

Nguyên Lạc sau khi an ủi mẹ của Tiểu Mỹ, cậu xoay người đi về phía đội Hắc Hổ. Một khí tức lạnh lẽo bỗng bao trùm cả hành lang. Cả đội Hắc Hổ đều nhận ra, cơn giận của Nguyên Lạc đã vượt giới hạn. Khi cậu nhìn vào họ, họ cảm nhận được một luồng sát khí kinh người từ cậu.

“Điều tra xong chưa?” Nguyên Lạc lạnh lùng nói.

“Đã có kết quả rồi. Dương Thiên Bửu đã liên lạc với 2 cha con Hoàng Hải, lên kế hoạch bắt cóc Tiểu Mỹ hòng dụ đại ca ra.” Nhị Hổ sợ sệt trả lời.

“Dương Thiên Bửu đã bị bắt rồi. Bây giờ, chỉ còn 2 cha con Hoàng Hải và Hoàng Nam, trùng hợp ở chỗ, chủ tịch tập đoàn Phúc Thịnh, mục tiêu ban đầu của chúng ta chính là Hoàng Hải.” Tam Hổ nói thêm.

“Đại ca, mọi người đã có đủ thông tin về những vụ làm ăn phi pháp và bất chính của Phúc Thịnh. Sáng mai chúng ta sẽ tung nó ra ngoài công chúng. Chắc chắn, Phúc Thịnh sẽ gặp rắc rối lớn.” Nhị Hổ nói rất tự tin.

Nguyên Lạc vẫn nhìn vào đội Hắc Hổ, khuôn mặt không thay đổi, một hồi sau cậu mới mở miệng nói: “Phải làm như thế nào thì bạn bè xung quanh tôi mới không gặp nguy hiểm?”

Không ai ngờ Nguyên Lạc lại hỏi như vậy, nhất thời cả đội Hắc Hổ đều ấp úng, không biết trả lời như thế nào.

“Cuộc đời không có việc gì là chắc chắn cả. Dù đại ca có mạnh mẽ cỡ nào, cậu cũng không thể bảo vệ hết tất cả bạn bè và người thân của cậu.” Nhị Hổ nói xong, Nguyên Lạc cũng phải cúi đầu, chấp nhận sự thật.

“Tuy nhiên, vẫn có cách để giảm thiểu rủi ro.” Nhị Hổ lại nói tiếp.

“Cách gì?”

“Đảm bảo không có kẻ thù nào. Nếu chúng ta không có kẻ thù, thì sẽ không có ai hại người thân của chúng ta cả.”

Nguyên Lạc suy nghĩ lời nói của Nhị Hổ rất có lý. Nhưng nói thì dễ hơn làm, con người ai cũng có một, hai kẻ thù. Thậm chí đôi khi chúng ta còn không biết mình có kẻ thù.

Nhị Hổ thấy Nguyên Lạc đang lưỡng lự, liền nói tiếp: “Đại ca, cậu có thực lực cực kỳ hùng mạnh. Có lẽ là người mạnh nhất tôi từng gặp. Người như cậu, đi đến đâu cũng sẽ có rắc rối tự tìm đến. Tôi chắc chắn sau này, cậu sẽ có không ít kẻ thù.”

Lời nói của Nhị Hổ bỗng trở thành một tảng đá đè nặng trong lòng Nguyên Lạc. Cậu chợt cảm thấy rất hối hận khi bước vào thế giới này.

“Vậy tôi phải làm thế nào đây?” Nguyên Lạc ôm chặt đầu, trông rất khó chịu và đau đớn.

Thấy vậy, cả đội Hắc Hổ đều rất lo cho cậu.

“Đại ca, cậu hãy về nhà nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây cứ giao lại cho bọn tôi.” Cả đội ra sức khuyên nhủ cậu.

Nguyên Lạc đành nghe lời họ, cậu còn phải về Mã gia. Mã Vân đang sốt ruột chờ tin tức của cậu. Cậu chọn đi bộ về, trên đường đi, cậu vừa đi vừa suy nghĩ đủ thứ.

“Nè, tại sao cậu lại ra vẻ lo lắng, suy tư thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, làm cho Nguyên Lạc giật mình.

Cậu nhìn về phía phát ra tiếng nói đó. Tại một quán nước bên ven đường, một người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt trần, tựa như tiên nữ giáng trần. Khiến những người gần đó phải trầm trồ.

“Thanh hộ pháp!” Tất nhiên Nguyên Lạc nhận ra cô ta, đó chính là Liễu Hạ Lan, chính xác hơn đây là Liễu Tử Yên, cô con gái bí mật của Liễu Hạ Lan.

“Cậu có tâm sự à? Muốn kể cho ta nghe không?” Liễu Tử Yên nở nụ cười dịu dàng. Bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy, cũng đều sẽ động lòng.

“Thanh hộ pháp! Sao cô lại ở Gia Yên này?”

“Ta có nhiệm vụ bí mật ở đây.” Liễu Tử Yên nói rất ngắn gọn, nhưng Nguyên Lạc cũng không dám hỏi gì nữa. Thật ra cô cũng không thể nói vì nhiệm vụ của cô chính là trông chừng cậu.

“Ngồi đi!” Liễu Tử Yên ra hiệu kêu Nguyên Lạc ngồi xuống cái ghế trống đối diện. Cậu cũng không dám từ chối liền ngồi theo.

Liễu Tử Yên kêu cậu mở lòng, nói ra điều cậu đang bận tâm. Bởi vì đối phương là người cùng thời với Lão Sư, là tiền bối của cậu. Khiến cậu rất an tâm khi trò chuyện. Cậu mới vui vẻ kể cho cô nghe mọi chuyện.

Nghe xong câu chuyện của Nguyên Lạc, Liễu Tử Yên nhìn về phía cậu mà thở dài: “Chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì quá đơn giản, muốn được như vậy thì phải có đủ 2 điều kiện. Thứ nhất, cậu phải có thực lực thật mạnh mẽ, khiến người khác không muốn đối đầu với cậu, cũng không muốn có cậu làm kẻ thù.”

“Điều kiện thứ 2 là phải đảm bảo cậu không còn kẻ thù, chỉ cần có kẻ thù xuất hiện, thì cậu phải tiêu diệt ngay. Không thể để kẻ thù có thời gian điều tra được điểm yếu của cậu là gì.”

Nguyên Lạc nghe xong liền kinh ngạc. Hai điều kiện này nghe thì dễ, nhưng muốn thực hiện được thì rất là khó, nhất là điều kiện thứ 2.

“Vậy ra, để sống sót ở thế giới bên ngoài này. Ngoại trừ có sức mạnh, còn phải có sự nhẫn tâm và vô tình nữa.” Nguyên Lạc dường như đã giác ngộ được gì đó.

Liễu Tử Yên mỉm cười, nhưng khác khi nãy, lần này nụ cười của cô có một chút gian xảo.

“Cậu nói gần đúng. Thật ra để có thể tồn tại và bước lên vị trí đỉnh cao. Chúng ta cần phải hội tụ đủ Nhân, Trí, Dũng.”

Cuộc nói chuyện này khiến Nguyên Lạc mở mang thêm nhiều kiến thức. Cậu gần như đã hiểu mình phải làm gì.

“Thanh hộ pháp! Có chuyện này tôi thấy rất lạ. Tôi có cảm giác cô có chút gì đó rất khác với lần trước chúng ta gặp nhau.”

Liễu Tử Yên chợt giật mình, tuy bên ngoài khuôn mặt của cô không chút thay đổi, nhưng thâm tâm của cô đang rối loạn. Tài giả mạo thành mẫu thân của cô rất hoàn mỹ. Từ nhỏ cô đã được huấn luyện trở thành một Liễu Hạ Lan thứ 2. Ngoài trừ mẫu thân của cô ra, không ai có thể nhận ra được.

Nhưng cô ta không ngờ được, Nguyên Lạc lớn lên giữa rừng núi cùng với các con thú hoang dã. Bản năng sinh tồn của cậu rất mạnh, cậu còn rèn luyện được các giác quan nhạy bén như loài vật. Tuy Liễu Tử Yên đã đóng giả thành Liễu Hạ Lan rất hoàn hảo, nhưng Nguyên Lạc dựa vào các giác quan của mình mà cảm nhận được những điểm khác thường.

Nhất là như mùi hương trên người cô có một chút khác biệt. Mỗi con người đều có một mùi hương đặc trưng khác nhau, cho dù có dùng nước hoa để che đậy, thì cũng không thể thay thế hoàn toàn cái mùi đặc trưng đó. Do Liễu Hạ Lan và Tử Yên vốn là mẹ con, mùi hương của 2 người cũng rất là giống nhau. Nhưng Nguyên Lạc lại cảm nhận được mùi hương của trên người Tử Yên lại có phần trẻ trung hơn.

Ngoài ra, Nguyên Lạc cũng rất để ý các chi tiết khác như cách cử động, giọng điệu, và cả ánh nhìn của cô. Cậu dường như cảm thấy đây mới là lần đầu họ gặp nhau.

“Chắc cậu đã suy nghĩ nhiều quá nên sinh ra ảo giác thôi.” Liễu Tử Yên cố bình tĩnh nói.

Nguyên Lạc cũng gật đầu cho qua. Tuy thấy lạ, nhưng cậu không thể nào đoán ra được người phụ nữ đang ở trước mặt mình và người cậu gặp lần trước là 2 người hoàn toàn khác nhau.

Liễu Tử Yên sợ sẽ bị phát hiện chân tướng, nên vội vàng bỏ đi: “Ta có việc phải đi rồi. Bữa khác, chúng ta lại trò chuyện tiếp nha.”

“Tôi rất biết ơn sự chỉ dạy của Thanh hộ pháp hôm nay.” Nguyên Lạc đứng lên cúi đầu chào cô.

Liễu Tử Yên cũng gật đầu nhẹ chào cậu rồi bước đi. Cậu dõi theo dáng người đó cho đến khi bóng cô biến mất giữa dòng người.

Sau khi Liễu Tử Yên đi khỏi, Nguyên Lạc ngồi tại đó một lúc, cậu nhắm mắt tập trung suy nghĩ. Cuối cùng, cậu lấy điện thoại ra gọi.

“Nhị Hổ, thay đổi mục tiêu, chúng ta sẽ không gây khó khăn cho Phúc Thịnh nữa.”

“Sao vậy, đại ca? Cậu không giúp Mã gia nữa sao?” Nhị Hổ ngạc nhiên hỏi.

“Tất nhiên tôi vẫn phải giúp Mã gia. Nhưng sẽ bằng cách khác.”

“Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi muốn thâu tóm Phúc Thịnh cho riêng tôi.” Nguyên Lạc nói với vẻ nghiêm nghị.

Nhị Hổ nghe xong, hết sức kinh ngạc. Anh không dám tin vào những gì mình đang nghe thấy. Nguyên Lạc là một người rất ngây thơ và chất phát, không muốn tranh chấp với đời. Nếu không phải cậu có sức mạnh khủng bố, có lẽ cậu đã bị người khác hại chết rồi.

Anh còn đang cố nghĩ cách khiến Nguyên Lạc thay đổi và trở thành một người lãnh đạo xứng đáng với Hắc Hổ. Nhưng giờ để có thể khiến cậu nói ra những điều đó, thì chắc chắn phải có việc gì rất lớn đã xảy ra và thay đổi suy nghĩ của cậu.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Để bảo vệ những người thân xung quanh. Tôi cần xây dựng cho riêng tôi một thế lực thật lớn mạnh. Phải lớn mạnh đến nỗi, không ai dám chọc giận tôi. Đồng thời tôi sẽ sử dụng thế lực này để bảo vệ những người xung quanh tôi.”

Nhị Hổ hoàn toàn kinh ngạc trước sự thay đổi của Nguyên Lạc.

“Đại ca, cậu đang muốn đi trên con đường của một bá giả đó. Con đường này cực kỳ khó đi. Nếu không cẩn thận, có lẽ cậu sẽ chết không chỗ chôn thây.”

“Tôi đã chọn con đường này thì cũng biết rõ hậu quả rồi. Tôi chỉ muốn biết, Hắc Hổ có can tâm tình nguyện cùng đi với tôi không?”

“Tôi sẽ thay mặt các huynh đệ của Hắc Hổ mà trả lời. Cho dù phải thịt nát xương tan, Hắc Hổ cũng nguyện đi theo đại ca, đến chết mới thôi.” Nhị Hổ dõng dạc trả lời.

“Tốt! Tập hợp mọi người, chúng ta sẽ đi gặp cha con Hoàng Hải.” Nguyên Lạc nghe được những lời của Nhị Hổ thì rất xúc động.

Tối hôm đó, tại biệt thự của Hoàng Hải, sau khi Hoàng Nam chạy về báo tin cho ông biết chuyện hợp tác với Dương Thiên Bửu để đối phó với Nguyên Lạc đã thất bại. Hoàng Hải liền sững sờ và kinh ngạc.

“Con nói là tên Nguyên Lạc đó có thể một mình đánh bại hơn trăm người à?”

“Vâng, ngay cả Dương Thiên Bửu cũng bị hắn đánh thành người thực vật rồi. Cha phải cứu con, nếu hắn tìm được con, hắn sẽ giết con mất.” Hoàng Nam hiện đang hoảng sợ tột độ. Sau khi chứng kiến thực lực của Nguyên Lạc và sợ cậu sẽ đi tìm hắn thanh toán. Hoàng Nam đã tức tốc chạy về tìm cha mình để cầu cứu.

“Được rồi, bây giờ con cứ ở yên trong phòng. Cha sẽ cho tăng cường an ninh trong biệt thự lên.”

“Như vậy chưa đủ. Cha hãy cho họ mang theo súng đi.” Hoàng Nam nghĩ rằng Nguyên Lạc đã có thể một mình đấu với hơn trăm người, thì mấy tên bảo vệ của cha hắn làm sao chống lại nổi.

Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt của Hoàng Nam, Hoàng Hải cũng đành chấp nhận. Ông liền bố trí thêm 50 người bảo vệ được trang bị súng đạn đầy đủ cho biệt thự. Bây giờ số người bảo vệ trong biệt thự đã lên đến gần 200 người. Trong đó, có 50 người được mang theo súng.

Với lực lượng khủng bố này, Hoàng Nam mới tạm thời bình tĩnh được. Hắn tin dù Nguyên Lạc có mạnh đến thế nào cũng không thể bước vào trong biệt thự này để tìm hắn được.

Nhưng hắn không thể ngờ, khi cả 2 cha con đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Nguyên Lạc cùng với đội Hắc Hổ đã đột nhập vào biệt thự. Với khả năng của đội Hắc Hổ, đột nhập vào biệt thự này chỉ là trò trẻ con.

Cộng thêm Nguyên Lạc, cả 6 người chia ra làm 4 hướng để tiến vào. Ngũ Hổ và Lục Hổ đi một hướng. Tam Hổ và Thất Hổ đi một hướng. Nguyên Lạc và Nhị Hổ, mỗi người đi một hướng còn lại. Lực lượng bảo vệ của Hoàng Hải đa số chỉ là những tên giang hồ do hắn bỏ tiền ra thuê. Rất ít người có kinh nghiệm chiến đấu.

Đội Hắc Hổ rất giỏi trong những việc ám sát và phục kích. Họ nhanh chóng đánh gục những người bảo vệ đang canh gác phía ngoài biệt thự. Họ làm rất nhanh, gọn lẹ, và không một tiếng động nào phát ra.

Nguyên Lạc cũng sử dụng tốc độ nhanh nhất đánh gục từng tên bảo vệ. Cho dù cậu có lao vào trực diện, cũng không ai kịp phản ứng. Mấy người bảo vệ chỉ vừa thấy được bóng dáng của cậu, chưa kịp đánh tiếng báo động, thì đã bị cậu đánh cho đo đất, bất tỉnh tại chỗ.

Cứ như thế, 200 tên bảo vệ đều bị Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ hạ gục mà không một ai trong biệt thự biết cả. Bây giờ đã là giữa đêm, Hoàng Nam đã ngủ rất say. Chỉ có Hoàng Hải vẫn còn đang trằn trọc không ngủ được. Ông đứng dậy đi xuống phòng khách, trên đường xuống dưới lầu, ông cũng nhận ra một điều lạ là không hề có một tên bảo vệ nào.

‘Chẳng lẽ bọn họ đều ra ngoài canh gác hết rồi?’ Hoàng Hải tự thắc mắc trong đầu.

Hoàng Hải bước vào phòng khách, nhưng giờ cả căn phòng đều đã tắt hết đèn, không thể nhìn thấy gì. Bỗng một giọng nói trong bóng tối vang lên: “Hoàng tổng không ngủ được à? Có cần người tâm sự không?”

“Là ai?” Hoàng Hải bị dọa đến thất kinh hồn vía, suýt nữa là tim ông đã nhảy ra ngoài.

Nhị Hổ từ trong bóng tối bước ra, cúi đầu chào rất lịch sự: “Xin chào, Hoàng tổng! Tôi tên là Nhị Hổ, rất hân hạnh được gặp ông.”

“Ngươi làm sao mà vào đây được? Ngươi là ăn trộm à?” Hoàng Hải sợ đến run người, ông không tin là với số lượng bảo vệ bên ngoài thế kia, vậy mà vẫn có người đột nhập vào được. Trừ khi người trước mặt ông không phải là con người.

“Hoàng tổng, ông đừng sợ, tôi đến đây chỉ để bàn công chuyện làm ăn với ông thôi.” Nhị Hổ vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nguy hiểm của Nhị Hổ, Hoàng Hải bất chợt cảm thấy có điều không tốt: “Tôi rất hoan nghênh những người muốn hợp tác với tôi. Nhưng bây giờ đã là giữa đêm, thật sự không tiện để bàn chuyện làm ăn.”

“Quả thật, đêm hôm thế này mà còn đến làm phiền Hoàng tổng để bàn chuyện, đúng là không phải phép. Nhưng tôi cũng không phải là thương nhân, mong ông hiểu cho.”

Câu nói này khiến Hoàng Hải chắc chắn người trước mặt mình không có ý đồ tốt.

“Ta cảnh cáo ngươi, ta có gần 200 người bảo vệ đang đợi bên ngoài. Chỉ cần ta lên tiếng, bọn họ sẽ xông vào bắt ngươi. Biết khôn thì hãy rời khỏi đây ngay.” Hoàng Hải cố gắng giữ bình tĩnh.

“Hoàng tổng! Ông không cần đe dọa tôi. Nếu đại ca tôi không vừa lòng, thì tôi không dám đi khỏi đây, kể cả ông cũng đừng hòng đi đâu cả.”

“Đại ca? Vậy đại ca của ngươi là ai?”

Miệng của Nhị Hổ hơi cong lên, anh quay đầu đi đến một cái ghế dài trong phòng khách. Lúc này, Hoàng Hải mới thấy có một bóng người đang ngồi trên ghế. Nhìn thấy Nhị Hổ cúi đầu lễ phép với người đó, thì ông đoán đây chính là vị đại ca mà anh vừa nhắc.

Hoàng Hải vội nhận ra, 2 người này có thể đột nhập vào đây mà không bị phát hiện. Chứng tỏ họ có thể là những sát thủ hàng đầu. Suốt những năm tháng lăn lộn giang hồ, Hoàng Hải từng gây thù chuốc oán với rất nhiều người. Nên nếu có người thuê sát thủ đến ám sát ông cũng không phải lạ.

“Mấy người đến để ám sát tôi, phải không? Là ai thuê mấy người? Tôi sẽ trả gấp đôi.”

Nhị Hổ vẫn bình tĩnh, lắc đầu nói: “Tôi đã nói là đại ca tôi muốn bàn chuyện làm ăn với ông, chứ không hề muốn giết ông.”

Hoàng Hải lại trở nên khó hiểu. Nếu đối phương nhận mình là sát thủ, đến đây để giết ông, thì còn hiểu được. Nay người này một mực nói là muốn hợp tác làm ăn với ông, khiến ông không tài nào hiểu được.

Để hiểu được ý đồ của đối phương, ông từ từ bước lại người đang ngồi trên ghế kia. Khi đã đến được cự ly đủ gần để nhìn rõ đối phương, khuôn mặt của ông liền lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ngươi là… Nguyên Lạc.”

“Ngồi xuống đi!” Giọng nói của Nguyên Lạc cực kỳ lạnh lẽo.

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh như đao của Nguyên Lạc, Hoàng Hải chợt thấy lạnh sống lưng. Ông vô thức bước lùi lại ra sau, nhưng chỉ vừa bước một cái, lưng của ông đã đụng trúng thứ gì đó như một bức tường. Ông liền quay đầu ra đằng sau thì thấy một người đàn ông cao to, vạm vỡ. Khuôn mặt người này có một vết sẹo to, dài ngay giữa trán, ánh mắt thì cực kỳ hung dữ, đang nhìn ông chằm chằm.

“Đại ca kêu ông ngồi xuống.” Người đang nói này chính là Tam Hổ.

Chưa kịp trả lời, Tam Hổ đã nắm lấy áo của Hoàng Hải và xách lên dễ dàng. Tam Hổ mang ông đến cái ghế dài đối diện Nguyên Lạc và ném ông xuống.

Ông đứng lên định tìm cách bỏ chạy thì thấy 2 bên đầu cái ghế dài đã có sẵn 2 người đứng đó từ lúc nào. Hai người này chính là Ngũ Hổ và Lục Hổ.

Lúc này, trong đầu Hoàng Hải chợt nảy sinh một ý nghĩ. Đã có đến 5 người đột nhập vào biệt thự của ông, như vậy thì hơi bị nhiều quá đó. Làm sao mà mấy tên bảo vệ ngoài kia có thể để cho từng này người lọt vào đây được. Trừ khi, gần 200 người bảo vệ của ông đã bị 5 người này xử lý hết rồi.

Bị 5 người bao vây, mà người nào cũng có khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ông. Nhất thời 2 chân của Hoàng Hải như mất hết sức lực, ông chỉ biết ngồi xuống ghế để che giấu đôi chân đang run cầm cập của mình.

“Hoàng Hải! Tôi không muốn nhiều lời, tôi muốn thâu tóm Phúc Thịnh của ông.” Nguyên Lạc không chần chừ, liền nói ra ý định của mình.

Nghe thấy câu nói muốn lấy tập đoàn Phúc Thịnh của Nguyên Lạc. Hoàng Hải liền nổi giận, ông tức giận đến mức quên đi sự sợ hãi của mình.

“Cái gì? Cậu muốn lấy tập đoàn của tôi à? Có phải cậu bị điên rồi không?”

“Hiện giờ, ông chỉ có 2 lựa chọn. Thứ nhất là giao tập đoàn Phúc Thịnh và toàn bộ tài sản của ông cho tôi, tôi sẽ để 2 cha con ông an toàn rời khỏi Gia Yên. Tôi còn sẽ cho ông thêm một ít tiền để an hưởng tuổi già. Thứ 2, tôi vẫn sẽ lấy tập đoàn Phúc Thịnh, nhưng sẽ lấy từ xác chết của ông.” Nguyên Lạc lúc này tỏ ra một khí thế vô cùng bá đạo. Khác hẳn với vẻ ngoài hiền lành thường ngày của cậu.

Hoàng Hải tức đến nỗi muốn lao lên sống chết với Nguyên Lạc. Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn. Phúc Thịnh là tâm huyết cả đời của ông, bây giờ có người nói lấy là lấy. Còn muốn đuổi ông ra khỏi Gia Yên, thậm chí còn nói sẽ để lại cho ông một ít tiền. Như vậy đâu khác gì bố thí, làm sao mà ông chấp nhận được. Nhưng ông vừa đứng lên, thì Ngũ Hổ và Lục Hổ đã xuất hiện phía sau ông, đặt tay lên 2 bên vai, rồi đè ông ngồi xuống.

Hai mắt của Hoàng Hải đỏ ngầu, ông điên cuồng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi 2 bàn tay của Ngũ Hổ và Lục Hổ, nhưng sức của ông làm sao sánh được với 2 người này.

“Rõ ràng là mấy người muốn cưỡng đoạt tài sản của người khác. Như vậy là vi phạm pháp luật, tôi sẽ kiện mấy người lên tòa.” Hoàng Hải chỉ còn cách gào thét. Ông dường như muốn sử dụng tiếng ồn để đánh động đến những bảo vệ khác trong biệt thự. Nhưng Nguyên Lạc và mọi người vẫn bình thản để ông la hét lớn tiếng, bởi vì tất cả bảo vệ đã bị họ khống chế hết rồi.

Đợi đến khi Hoàng Hải la hét hết nổi nữa, Nhị Hổ mới nói: “Hoàng tổng, ông vẫn còn muốn nói về chuyện pháp luật sao? Ông xem đi này.”

Nhị Hổ ném một tập tài liệu xuống trước mặt của Hoàng Hải, ông tò mò cầm lên đọc thì 2 mắt ông trợn tròn: “Làm sao mà mấy người có thứ này?”

Trong tập tài liệu đó là toàn bộ những hành vi phạm tội và những việc làm ăn bất chính của ông suốt bao năm qua. Ông đã luôn cố gắng giấu rất kỹ những việc này, nhưng không ngờ Nhị Hổ lại tìm được tất cả chứng cứ.

Nhị Hổ nhếch mép cười, rồi nhìn Hoàng Hải một cách khinh bỉ: “Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”

“Như vậy thì sao? Mấy người dám tung thông tin này ra sao. Lúc đó, không chỉ tôi, mà cả Phúc Thịnh cũng nhất định sẽ phá sản, mấy người cũng đừng hòng lấy được thứ gì từ tập đoàn của tôi.” Dù sao Hoàng Hải cũng là một tên rất ranh mãnh và đầy mưu mô. Hắn biết Nguyên Lạc đang muốn Phúc Thịnh, cho nên sẽ không dùng cách gây bất lợi cho Phúc Thịnh.

Nguyên Lạc bình tĩnh mở miệng nói tiếp: “Hoàng Hải, tôi chưa từng nói sẽ dùng mấy thứ đó để uy hiếp ông. Thứ tôi dùng để uy hiếp ông ở bên kia.”

Nhìn về hướng Nguyên Lạc đang chỉ, một bóng người nữa lại xuất hiện, trên tay người này còn đang kéo lê một người khác. Đó là Thất Hổ, đang kéo theo Hoàng Nam.

Hoàng Nam đang bị trói chặt, miệng còn đang bị một miếng keo dán bịt lại, không thể kêu la được gì. Nhìn thấy Hoàng Nam như vậy, Hoàng Hải liền hốt hoảng: “Mấy người làm gì vậy? Thả con trai tôi ra! Muốn dùng con tôi để uy hiếp tôi, thật là bỉ ổi.”

“Bỉ ổi? Cách đây mấy tiếng, cha con ông còn bắt cóc Tiểu Mỹ để uy hiếp tôi mà. Sao lại quên nhanh thế?” Nguyên Lạc tức giận, sát khí trên người cậu tỏa ra khiến mọi người có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm mạnh.

Thấy được sát khi dữ dội của Nguyên Lạc, Nhị Hổ vội vàng lên tiếng: “Hoàng tổng, chỉ cần ông đồng ý nhường lại Phúc Thịnh, chúng tôi sẽ đảm bảo cha con ông an toàn rời khỏi Gia Yên.”

Nhị Hổ gật đầu nhìn qua Tam Hổ. Tam Hổ lại gần đưa ra một bản hợp đồng cho Hoàng Hải. Không cần nhìn, ông cũng biết đây là bản hợp đồng nhượng lại tập đoàn. Trong mắt ông chứa đầy sự oán hận, nhưng ông không dám làm gì cả. Tính mạng của con trai ông, thậm chí là cả ông đều nằm trong tay người thiếu niên trước mặt.

“Ta lẽ ra nên xử lý ngươi khi có cơ hội.” Hoàng Hải nhìn vào Nguyên Lạc và thấy rất tiếc là đã không kiên quyết tiêu diệt cậu ngay lúc ban đầu. Ông rất hối hận vì đã xem thường cậu. Ông cứ tưởng Nguyên Lạc chỉ là hạng tiểu tốt, thật không ngờ cậu lại dám xông vào đây uy hiếp mình.

“Đừng nhiều lời nữa! Tôi chỉ cho ông 5 phút để suy nghĩ. Nếu sau 5 phút mà ông vẫn chưa ký tên vào hợp đồng này. Tôi sẽ cho cha con 2 người cùng biến mất trên cõi đời này.” Nguyên Lạc cau mày nói.

Nguyên Lạc cũng không muốn kéo dài việc làm hiện tại, dùng tính mạng con người để uy hiếp và cưỡng đoạt tài sản của người khác. Hoàn toàn không phải việc cậu muốn làm, hiện giờ cậu cảm thấy rất bứt rứt và khó chịu.

Năm phút trôi qua rất là nhanh. Khuôn mặt của Hoàng Hải ngày càng căng cứng, ông siết chặt 2 nắm đấm của mình. Hoàng Nam thì đang cố gắng nói gì đó với cha hắn, nhưng vì miệng hắn đã bị dán kín, nên chỉ nghe được những tiếng ú ớ. Hiển nhiên là hắn muốn cha mình ký tên, hắn vẫn còn chưa muốn chết.

Cuối cùng, Hoàng Hải cũng quyết định đặt bút ký tên. Ông nghiến răng nói: “Hy vọng cậu giữ lời hứa, tha cho cha con bọn tôi.”

Nhưng nhân lúc mọi người không chú ý, Hoàng Hải đã âm thầm thò tay vào túi. Ông lấy ra một thiết bị hình tròn và ở giữa có một nút bấm màu đỏ, đó là thiết bị cầu cứu khẩn cấp. Đây là lá bài tẩy cuối cùng của ông. Một khi bấm nút, tiếng còi báo động sẽ vang lên, toàn bộ người bên ngoài sẽ nghe thấy và xông vào giải cứu ông.

Đến giờ phút này, ông vẫn không muốn tin gần 200 người bảo vệ kia đã bị Nguyên Lạc giải quyết hết. Ông chỉ dám nghĩ là họ đã âm thầm lẻn vào biệt thự thôi. Ông vẫn muốn đánh cược một lần cuối là một khi ông bấm nút, những người bảo vệ kia sẽ xông vào cứu ông.

Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ đều phát giác được hành động của Hoàng Hải và cũng đoán được ông sẽ làm gì, nhưng họ không hề quan tâm.

Tiếng còi báo động vang lên khắp biệt thự, Hoàng Hải như mừng thầm trong bụng. Nhưng quả thật ông đã vui mừng quá sớm. Tiếng còi cứ tiếp tục kêu, nhưng mãi vẫn không một bóng người nào xông vào, thậm chí một tiếng động cũng không có. Khuôn mặt của ông từ từ trở nên tuyệt vọng. Còn ánh mắt của Nguyên Lạc thì càng trở nên lạnh lẽo.

“Đã hết giờ rồi! Hoàng Hải, là ông tự tìm cái chết. Đừng trách tôi!”

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.