Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu cảnh, tam kỳ

Tiểu thuyết gốc · 4719 chữ

Đoàn Duy Cương cũng có nghe qua tin tức tập đoàn Phúc Thịnh đã đổi chủ. Nhưng ông cũng không quan tâm cho lắm, vì dù sao ông cũng chỉ là một hiệu trưởng nhỏ nhoi, còn Phúc Thịnh là một tập đoàn lớn, đứng top 10 trong các tập đoàn quốc gia. Dù có chuyện gì, cũng không thể nào liên quan đến ông.

Đó là điều ông nghĩ, nhưng bây giờ chủ tịch Phúc Thịnh lại đích thân đến đây gặp ông. Một người có địa vị như vậy, tại sao lại muốn gặp ông?

Cửa phòng bật ra, Tam Hổ hùng hổ bước vào. Dù hôm nay anh đã mặc bộ đồ vest màu đen đầy lịch lãm, nhưng nó không đủ để che cơ thể cao to và vạm vỡ của anh. Đặc biệt là khuôn mặt hung dữ, cùng vết sẹo to giữa trán, dù có mang thêm cặp kính đen, cũng chỉ khiến anh thêm đáng sợ.

Chỉ vừa nhìn thấy Tam Hổ, Đoàn Duy Cương đã hoảng sợ. Người trước mắt ông đâu phải là một người doanh nhân. Nói người này là một ông trùm của băng đảng thì còn nhẹ đó.

“Chủ tịch, không biết hôm nay ông đến đây có việc gì không?”

Tam Hổ lạnh lùng ném một tập tài liệu xuống bàn rồi nói: “Đọc đi rồi nói chuyện!”

Đoàn Duy Cương cảm thấy bất ổn, ông chần chừ một lúc rồi cầm tài liệu lên đọc. Nhưng chỉ mới đọc được vài đoạn, khuôn mặt ông liền biến sắc, đôi tay của ông khẽ rung lên.

“Đây là những bằng chứng ông đã biển thủ công quỹ trong suốt 5 năm qua.” Tam Hổ nhìn ông một cách rất khó chịu.

“Cắt giảm bữa ăn của nhân viên, tuyển dụng bất hợp pháp, quấy rối tình dục nữ giáo viên và cả sinh viên, tham ô quỹ trường. Ông tưởng có thể che đậy những tội lỗi này dễ dàng vậy à?”

“Ông… thật ra… muốn cái gì?” Đoàn Duy Cương lúc này đã nói không thành lời. Đối phương là chủ tịch của một tập đoàn lớn nhất nhì thành phố. Nếu muốn, người này có thể xử ông dễ dàng như dẫm chết một con kiến.

Nhưng giờ vị chủ tịch này lại mang tập tài liệu có đầy đủ bằng chứng phạm tội của ông đến đây. Như vậy có nghĩa là đối phương đang muốn đối phó ông. Ông tự nghĩ mình chưa từng đắc tội người này, tại sao lại dồn ông vào con đường chết.

“Chỉ cần ông bán ngôi trường này cho Phúc Thịnh. Chúng tôi sẽ giữ im lặng.” Tam Hổ trả lời.

Đoàn Duy Dương liền kinh ngạc và sửng sốt. Ông không ngờ Tam Hổ lại có ý định mua lại ngôi trường của ông. Không phải nói, ngôi trường này là tâm huyết cả đời của ông, ông đã bỏ ra không biết bao nhiêu vốn liếng để xây dựng nên một ngôi trường nổi tiếng đến thế này.

Trường đại học Gia Yên hôm nay đã trở thành ngôi trường trọng điểm của toàn thành phố. Hầu hết, những gia tộc quyền quý nhất đều cho con cái họ theo học ở đây. Những gia tộc này cũng không tiếc tiền bạc, chu cấp cho trường đầy đủ kinh phí để bồi dưỡng cho con của họ. Đoàn Duy Cương nhờ vậy cũng nhận được không biết bao nhiêu lợi ích. Bảo ông bán đi ngôi trường, thì ông thà chết còn hơn.

“Chủ tịch! Có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống thảo luận với nhau trước. Ngoại trừ ngôi trường này, ông muốn gì tôi cũng đáp ứng được.”

Tam Hổ không trả lời, anh bỗng vung ra một quyền, đấm thẳng vào cái bàn gỗ trước mặt. Cái bàn liền bị bổ ra làm 2, trước sự chứng kiến đầy hoảng sợ của Đoàn Duy Cương.

“Ông đã lợi dụng học trò của ông để trục lợi riêng cho bản thân. Người như ông không có tư cách mặc cả với tôi.”

Đứng bên ngoài cổng, Nguyên Lạc trầm tư một hồi lâu. Cậu không biết điều mình đang làm có đúng hay không. Càng ngày cậu càng cảm thấy mình đã trở thành một con người khác. Một người không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Sau khi một tin nhắn xuất hiện trong điện thoại, là tin nhắn của Tam Hổ. Nguyên Lạc liếc nhìn tin nhắn: ‘Đã giải quyết xong rồi!’

Nguyên Lạc nhìn thấy nhưng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào, cậu quay người trở về lớp học như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cậu tin tưởng vào Tam Hổ, nên cậu để mọi việc cho Tam Hổ giải quyết. Tiếp đó, Tam Hổ nhanh chóng cử người đến thay thế vị trí hiệu trưởng của Đoàn Duy Cương. Còn kết cục của Đoàn Duy Cương, cũng không ai biết rõ. Chỉ là sau ngày hôm đó, không còn ai trông thấy ông ta ở Gia Yên nữa. Không những thế, cả gia đình của ông cũng biến mất lặng lẽ trong đêm đó.

Những người hàng xóm xung quanh cũng rất bất ngờ, cả gia đình của Đoàn Duy Cương đột nhiên biến mất mà không ai hay biết, nhưng toàn bộ tài sản của họ vẫn còn y nguyên đó. Có người đoán rằng, Đoàn Duy Cương đã đụng đến một băng nhóm khủng bố nào đó, nên cả gia đình bị đưa đi xử lý một cách bí mật.

Vì có thể liên quan đến những băng đảng, nên hàng xóm xung quanh cũng không dám bàn tán nhiều. Dần dần, căn nhà của Đoàn Duy Cương từng ở trở thành một căn nhà hoang, không ai dám bén mảng đến.

Trong một nhà hàng nổi tiếng và sang trọng của Gia Yên, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi, cô mặc trên người một bộ áo đầm màu xanh cực kỳ nổi bật. Sắc đẹp của cô khiến những người xung quanh luôn phải liếc nhìn. Một tay của cô cầm ly rượu vang đỏ, tay còn lại thì đang cầm chiếc điện thoại.

“Vậy là tiểu tử đó đã thâu tóm Phúc Thịnh, rồi mua lại đại học Gia Yên. Cũng được đó, là nam nhi thì phải có một chút tham vọng chứ.” Một giọng nữ nhân vang lên trong điện thoại.

“Mẫu thân! Tối hôm qua, tiểu tử đó đã sử dụng Khí trước người bình thường.” Người phụ nữ này chính là Liễu Tử Yên, cô vẫn luôn âm thầm theo dõi Nguyên Lạc.

Liễu Hạ Lan ngưng một lúc rồi nói: “Cũng không sao, hiện tại Thánh Điện sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì ở Gia Yên, cứ để tiểu tử đó làm gì tùy thích.”

Liễu Tử Yên nghe vậy liền thắc mắc: “Mẫu thân! Con thấy người quá quan tâm tiểu tử đó.”

“Đúng vậy, tiểu tử đó có vài nét rất giống một người quen cũ của ta. Ta rất muốn xem hắn sẽ trưởng thành đến mức nào.” Liễu Hạ Thanh mỉm cười nhẹ.

“Người quen cũ? Là người nào?” Tử Yên lại hỏi.

“Là một người quen đã lâu rồi chưa gặp… Đúng rồi, cái cô gái Tiểu Mỹ kia, đây là lần thứ 2 cô ta bị bắt cóc rồi. Lần nào cũng khiến hắn nổi điên, cô gái đó sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của hắn.” Liễu Hạ Lan dường như không muốn nhắc đến chuyện cũ nên đã đổi chủ đề.

Liễu Tử Yên thấy mẫu thân mình lảng tránh câu hỏi nên cũng không dám hỏi tiếp: “Vậy người có cần con xử lý cô ta không?”

“Đừng! Ta không muốn tiểu tử đó có địch ý với chúng ta. Ta thấy hắn cố gắng bảo vệ cô gái kia là vì căn bệnh tâm thần rối loạn. Con hãy dùng huyễn thuật kia chữa trị cho cô ta đi.”

Nhắc đến huyễn thuật, đôi mắt của Liễu Tử Yên bỗng nhiên dao động: “Huyễn thuật, ý mẫu thân là tuyệt kỹ bí truyền của Liễu gia chúng ta, Ma Hoàng Trấn Hồn Thủ?”

‘Ma Hoàng Trấn Hồn Thủ’ vốn là một bí kỹ của Liễu Hạ Lan. Đây không chỉ là chiêu thức tấn công bình thường. Người bị trúng đòn sẽ không bị thương, cũng không có cảm giác đau đớn, vì chiêu thức này chỉ tập trung tấn công vào ý thức và linh hồn của con người.

Ngoại lực thì có thể chống đỡ, nhưng nếu đòn tấn công nhắm vào linh hồn, thì không ai có thể chống lại được. Chỉ cần người sử dụng có đủ sức mạnh, họ có thể tùy ý thao túng tâm trí của người bị trúng đòn.

Bởi vì thực lực của Liễu Tử Yên còn kém xa Liễu Hạ Lan, nên cô khó lòng phát huy toàn bộ sức mạnh của Ma Hoàng Trấn Hồn Thủ. Nếu người sử dụng là mẫu thân cô, trong trường hợp đối phương không kịp phòng bị. Cô có thể điều khiển cả người ở cấp độ Khí Vương.

Liễu Tử Yên hiện đã hiểu ý của Liễu Hạ Lan, cô muốn sử dụng Ma Hoàng Trấn Hồn Thủ để thay đổi trí nhớ của Tiểu Mỹ.

“Chỉ cần xóa sạch trí nhớ của cô ta. Tự khắc căn bệnh của cô ta sẽ khỏi.” Liễu Hạ Lan nói.

Dường như biết được Tử Yên sẽ hỏi tiếp, Liễu Hạ Lan lại nói: “Đôi khi quên đi hết những ký ức tủi nhục đó, cũng là sự giải thoát cho cô ta.”

Bây giờ, Liễu Tử Yên không nói gì, thân là nữ nhi, cô cũng đồng tình với cách này: “Con sẽ sắp xếp làm ngay.”

Liễu Hạ Lan hỏi tiếp: “Còn Tà Linh Đảo thế nào, họ có động tĩnh gì không?”

“Vâng, Tà Linh Đảo đã bắt đầu hành động rồi.”

“Hãy chú ý kỹ đến họ, ta muốn biết mục đích thật sự của bọn họ là gì.”

“Rõ! Nhưng có điều này con muốn nói, người sẽ không ngờ được là bọn họ đã làm điều gì đâu.” Giọng của Liễu Tử Yên bỗng trầm lại.

Một lúc sau, khi nghe những gì Tử Yên kể lại. Một luồng sát khi từ Liễu Hạ Lan tỏa ra: “Hay cho Tà Linh Đảo, chúng ngang nhiên dám làm những việc như vậy ở Nam Quốc. Chúng tưởng Nam Quốc là một miếng bánh dễ xơi thật à.”

Tử Yên cũng đoán được mẫu thân của cô sẽ rất tức giận. Cô liếc nhìn vào màn hình ti vi gần đó, trên màn hình là một bản tin thời sự về Gia Yên, một tựa đề chạy ngang qua với dòng chữ: ‘Lại có thêm một thiếu nữ bị mất tích vào tối hôm qua. Cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra.’

Lúc này, một nơi cách Gia Yên rất xa, tại một vùng núi phía Bắc của Nam Quốc, nơi này quanh năm đều bị bão tuyết bao phủ. Môi trường nơi đây cực kỳ khắc nghiệt, đất đai khô cằn, vào ban đêm thời tiết lạnh buốt đến thấu xương.

Xung quanh vùng núi này không có người nào dám sinh sống. Bởi vì ngoài trừ điều kiện môi trường không cho phép ra, thì đây còn là biên giới giữa Nam Quốc và Bắc Quốc.

Để canh giữ vùng biên giới này trước Bắc Quốc. Một pháo đài kiên cố đã được xây dựng để quan sát và ngăn chặn trước những cuộc tấn công của quân đội Bắc Quốc. Đồng thời quân đội của Nam Quốc đã tập trung hết tài nguyên để thành lập một đội quân cực kỳ hùng mạnh cho pháo đài này.

Có thể nói, đội quân của căn cứ này là đội quân mạnh nhất ở Nam Quốc. Và vị tướng quân thống lĩnh nơi đây cũng là một nhân vật rất có tiếng tăm trong giới quân sự, cũng như trong giới Khí Sư. Vì ông là một trong những Khí Vương mạnh nhất Nam Quốc, được xếp vào một trong Thập Đại Thánh Khí Vương. Ông còn được người đời đặt cho biệt danh là ‘Chiến Thần.’

Trong sân tập của pháo đài, một người đàn ông để mình trần, chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, đang đứng tập luyện vung kiếm. Dù những cơn gió lạnh thổi qua đủ làm bất cứ người thường nào đông cứng lại, thế nhưng người đàn ông này vẫn dám cởi trần đứng giữa trời lạnh buốt giá này.

Thân hình người này rất to và lực lưỡng, cả cơ thể đầy sẹo. Đôi mắt tinh tường và sáng quắc như chim ưng, mái tóc hớt cua theo kiểu quân đội và có vài chỗ hoa râm. Ông còn có bộ râu quai nón bạc trắng, rất rậm và dày.

Người này cầm trên tay một vũ khí giống như kiếm, nhưng có hình dạng hơi cong, được mài sắc chỉ có một bên lưỡi, nhìn rất sắc bén. Nó giống như một cây đao hơi là kiếm, đây chính là Thái Đao, một loại cổ đao của đất nước Đại Nhật.

Mỗi lần Thái Đao được vung xuống, một khoảng không dường như bị chém làm đôi, tiếng gió rít gào thét xung quanh. Tiếng đao vung xuống và tiếng hét của người đàn ông vang vọng cả một khoảng sân. Không biết người này đã tập vung đao bao lâu, nhưng cả thân người đều đầy mồ hôi, mặc kệ nhiệt độ bên ngoài đã xuống dưới âm độ.

Sau một hồi, người đàn ông dừng tay lại liếc nhìn ra đằng sau. Một người đàn ông mặc quân phục xuất hiện, cúi đầu chào lễ phép: “Tướng quân!”

“Có chuyện gì?” Người đàn ông tướng quân này trả lời.

“Có Tề Lão Sư đến gặp người để hàn thuyên tâm sự.”

“Lão Sư đến thăm sao? Mời người vào phòng khách, tiếp đãi chu đáo, ta sẽ ra liền.”

Người đàn ông mặc quân phục gật đầu rồi quay người bước đi. Vị tướng quân kia cũng vội vàng quay về phòng thay đổi y phục.

Trên hành lang hướng về phòng khách, vị tướng quân bước đi một cách uy phong và lẫm liệt. Xung quanh, những người lính đi tuần, mỗi khi gặp ông đều nghiêng mình cúi chào. Vì ông chính là vị chiến thần mạnh nhất của quân đội, Đông Phương Hạ.

Bất cứ binh sĩ nào ở Nam Quốc khi gặp được vị chiến thần này, khuôn mặt họ cũng đều mừng rỡ và lấy làm vinh hạnh. Bởi vì người đàn ông này là một huyền thoại truyền kỳ của Nam Quốc. Bộ quốc phòng còn kiêu ngạo khẳng định một điều, chỉ cần ông ta còn sống, Bắc Quốc vĩnh viễn không thể vượt qua biên giới này. Chỉ cần Nam Quốc còn có Đông Phương Hạ, họ sẽ không sợ bất cứ quốc gia nào.

Đông Phương Hạ bước vào phòng khách, ông thấy Lão Sư đang ngồi uống một tách trà. Khuôn mặt đầy nghiêm nghị của ông liền nở một nụ cười.

“Lão Sư! Lâu rồi không gặp! Người trông vẫn rất khỏe mạnh đó.”

Lão Sư bỏ tách trà xuống và cũng cười thật tươi đáp lại: “Đông Phương tướng quân! Lại đến làm phiền ngài rồi, thật ngại quá.”

“Chúng ta đã quen nhau lâu rồi, làm gì phải ngại chứ. Với lại người là tiền bối, cứ gọi tôi bình thường là được, đừng gọi tôi một cách trịnh trọng vậy. Tôi không tiếp nỗi đâu.” Đông Phương Hạ quơ tay mà nói.

“Sao lão phu lại có thể thất lễ được chứ. Tướng quân ngài là bậc anh hùng, là báu vật, trụ cột của quốc gia.”

“Dừng! Dừng! Lão Sư đừng có trêu chọc tôi nữa.”

Cả 2 cười nói rất vui vẻ, giống như 2 người bạn thân lâu ngày gặp lại. Chuyện để nói, nhiều không kể hết. Ngay cả những binh sĩ đứng gác bên ngoài cũng thấy làm lạ, vì họ ít khi nào thấy tướng quân của mình vui cười đến như vậy.

“Tướng quân, ông đã biết thế lực kia đang ẩn nấp ở Gia Yên rồi phải không?” Đang trò chuyện, Lão Sư chợt thay đổi chủ đề.

Khuôn mặt của Đông Phương Hạ liền trở về vẻ nghiêm nghị lúc đầu: “Tất nhiên tôi biết, chúng đến từ Tà Linh Đảo. Chúng dám bí mật tiến vào Nam Quốc, thật là to gan mà.”

Đông Phương Hạ là tướng quân được giao nhiệm vụ canh giữ biên giới giữa Nam Quốc và Bắc Quốc. Thế mà giờ Tà Linh Đảo của Bắc Quốc dám tự ý cho người xâm nhập Nam Quốc, ông không thể nào không tức giận.

“Tôi đang định tập hợp một nhóm binh sĩ, đi đến Gia Yên, tiêu diệt sạch bọn chúng.” Đông Phương Hạ tức giận nói tiếp.

Lão Sư giơ tay ra ngăn cản: “Không được, làm như vậy có thể rút dây động rừng.”

Nghe vậy, Đông Phương Hạ làm ra vẻ khó hiểu. Lão Sư liền giải thích lí do hôm nay ông đến thăm. Ông nghĩ Tà Linh Đảo dám to gan tấn công Gia Yên, chắc chắn là có hậu thuẫn lớn phía sau. Mà thế lực ông nghĩ đến duy nhất chỉ có Thánh Điện, vì bây giờ một nửa Thánh Điện có thể được coi là thuộc về Minh Phủ của Bắc Quốc.

“Ý Lão Sư là không chỉ có Tà Linh Đảo, việc này còn có sự tham gia của Thánh Điện và Minh Phủ?” Đông Phương Hạ thật sự bất ngờ.

Lão Sư gật đầu và nói: ”Nếu tướng quân điều động binh lính, thì Thánh Điện và Minh Phủ cũng sẽ đồng thời toàn lực xuất quân. Lúc đó, chúng ta sẽ lâm vào tình thế bất lợi, vì phải chống địch từ bên trong lẫn bên ngoài.”

“Vậy Lão Sư có cao kiến gì không?” Đông Phương Hạ cảm thấy rất khó xử. Bởi vì ông không thể bỏ mặc người dân của Gia Yên đang gặp nguy hiểm. Thân là một quân nhân, phải biết xả thân vì dân vì nước, nhưng ông vẫn còn có trọng trách là bảo vệ biên giới.

Lão Sư vẫn bình tĩnh cầm tách trà lên uống thêm một nguộm rồi nói: “Đồ đệ của lão, Lạc Nhi, đang ở Gia Yên.”

Đông Phương Hạ nhíu mày, trầm tư một chút rồi nói: “Là đứa bé năm xưa Lão Sư cứu sống. Còn từng nhờ tôi điều tra thân phận thật của nó, phải không?”

“Đúng! Là nó.” Lão Sư mỉm cười gật đầu.

Cả 2 lại tiếp tục hàn thuyên về Nguyên Lạc.

“Mới đó đã 20 năm, không ngờ đứa bé năm xưa, bây giờ đã trở thành một Khí Sư rồi.” Khi nghe Nguyên Lạc đã là một Khí Sư, Đông Phương Hạ rất là vui mừng. Ông mừng vì Nam Quốc lại có thêm một nhân tài rồi.

Lão Sư liếc nhìn thấy Đông Phương Hạ chỉ vui ở mức bình thường thôi. Ông không lấy làm lạ, vì tài năng như thế, trong quân đội cũng không ít.

“Đâu chỉ có thế, Lạc Nhi đã đạt đến Khí Sư đệ thất cảnh rồi.”

Đông Phương Hạ bỗng giật nảy người: “Cái gì? Đệ thất cảnh… Có nghĩa nó là Khí Sư Hậu Kỳ rồi?”

Khí Sư được phân chia ra làm cửu cảnh, tam kỳ. Cửu cảnh bao gồm từ đệ nhất cảnh đến đệ cửu cảnh. Còn tam kỳ thì bao gồm Sơ Kỳ, Trung Kỳ, và Hậu Kỳ. Mỗi một kỳ tương ứng với 3 cảnh giới.

Nói ngắn gọn lại Khí Sư Sơ Kỳ là những người đã đạt cảnh giới từ đệ nhất cảnh đến đệ tam cảnh. Khi họ đạt được đệ tứ cảnh, họ sẽ được gọi là Khí Sư Trung Kỳ. Và khi đạt đến đệ thất cảnh, họ sẽ trở thành Khí Sư Hậu Kỳ.

Các Khí Sư trẻ tuổi trong Nam Quốc quả thật không ít. Nhưng đa số họ chỉ đạt đến Khí Sư Sơ Kỳ thôi. Bởi vì những cảnh giới đó thật sự không thể dễ dàng vượt qua. Ngoài trừ tài năng bẩm sinh, còn phải có sự hiểu biết uyên thâm về Khí. Những thứ đó chỉ có thể từ từ học và ngộ ra.

Đến cả Tô Bích Thủy hiện tại cũng chỉ mới đạt đến đệ lục cảnh, tương ứng với Khí Sư Trung Kỳ đỉnh phong. Nhưng như vậy cũng được rất nhiều người cho là thiên tài hiếm có rồi.

Tại một căn nhà nhỏ bên bờ hồ, có 2 người đang ngồi trò chuyện. Nội dung của cuộc trò chuyện này cũng là về Nguyên Lạc. Hai người họ là Diệp Mạch Thanh và Tô Bích Thủy.

“Theo như con nói, tiểu tử tên Nguyên Lạc này ít nhất cũng đạt đến đệ thất cảnh, là một Khí Sư Hậu Kỳ rồi.” Diệp Mạch Thanh nói.

Tô Bích Thủy thảng thốt: “Đệ thất cảnh… Khí Sư Hậu Kỳ!”

Trước đây, Bích Thủy rất tự tin với tài năng của mình. Có thể đạt đến đệ lục cảnh trong khi mới ngoài 20, cô tin mình đã là một thiên tài, yêu nghiệt, chỉ xếp sau sư phụ mình. Thế nhưng, niềm tin này của cô đã hoàn toàn đổ vỡ.

“Có thể dùng Long Khí biến hóa một quyền thành lực lượng tấn công càn quét mọi thứ. Đó chính là đệ thất cảnh.” Diệp Mạch Thanh giải thích tiếp.

Khí Sư Sơ Kỳ là những người có thể cảm nhận và sử dụng được Nhân Khí. Đương nhiên với những Cốt Khí Nhân như Nguyên Lạc và Tô Bích Thuỷ, họ đã vượt qua cảnh giới này từ khi mới sinh ra. Trong lịch sử của giới võ thuật, không ít Tông Sư võ thuật cũng có thể sử dụng được Nhân Khí, chỉ khác là họ gọi nó là nội lực. Nhân Khí và nội lực là từ gọi chung cho Khí bên trong cơ thể con người. Chỉ cần có thể điều khiển được Khí này, họ có thể gọi là Khí Sư Sơ Kỳ.

Nhưng trong mắt những Khí Sư chân chính, thì cảnh giới Sơ Kỳ này chỉ là Ngụy Khí Sư thôi. Chỉ khi họ đạt đến cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đạt đến Khí Sư Trung Kỳ, thì họ mới xứng được gọi là Khí Sư.

Từ đệ tứ cảnh đến đệ lục cảnh của Trung Kỳ là những cảnh giới mà Khí Sư phải học được cách hấp thu Thiên Khí, hợp nhất với Nhân Khí, và tạo ra một bản nguyên chân Khí của riêng họ. Đây cũng là vách ngăn lớn nhất mà Ngụy Khí Sư phải vượt qua để trở thành một Khí Sư chân chính.

Còn Khí Sư Hậu Kỳ là những người có thể điều khiển bản nguyên chân Khí một cách thuần thục và có thể vận dụng nó vào việc chiến đấu.

Diệp Mạch Thanh đưa một bàn tay ra, Lôi Khí xuất hiện tụ lại thành một Lôi Cầu nhỏ ở giữa bàn tay anh. Tay của anh hất nhẹ lên, Lôi Cầu bay thẳng lên trời, chỉ một khắc sau, một cột sét đánh thẳng từ trên trời xuống giữa hồ. Tô Bích Thủy kinh ngạc đến mức trợn cả 2 mắt.

“Đây chính là sức mạnh của đệ thất cảnh, có thể phóng thích bản nguyên chân Khí ra để công kích đối thủ.”

“Nhưng sư phụ, con cũng có thể làm được mà.”

Tô Bích Thủy nói xong liền sử ra tuyệt chiêu mạnh nhất của Lôi Xà Trảo, Linh Xà Câu Hồn, 2 con Lôi Xà liền xuất hiện đánh vào hồ nước, nhưng uy lực tất nhiên vẫn thua xa Lôi Cầu của Diệp Mạch Thanh.

Diệp Mạch Thanh thấy vậy chỉ lắc đầu mỉm cười: “Cái con vừa sử dụng chỉ là mượn Lôi Khí để tăng sức mạnh cho chiêu thức thôi. Bởi vì Linh Xà Câu Hồn là một chiêu thức được bắt chước theo một Khí Sư có thể sử dụng Xà Khí.”

“Cũng vì chỉ là nhại theo, nên nó chỉ mang theo ý hình Khí, không thể so sánh với Khí bản thể chân chính được. Vì vậy khi chiêu này của con đối chọi với bản nguyên chân Khí của tiểu tử đó, nó đã bại hoàn toàn.”

Tuyệt chiêu Tiềm Long Du Thiên của Nguyên Lạc là chiêu thức cậu tự sáng tạo ra, sử dụng hoàn toàn nguyên lực từ Long Khí, ép Long Khí tạo thành một cơn lốc càn quét đối thủ. Còn Lôi Xà Trảo của Tô Bích Thủy, nhờ vào Lôi Khí của cô, và sự tương thích của cả 2, nên cô miễn cưỡng đấu lại được với Khí Sư đệ thất cảnh. Nhưng dù sao nó cũng là một tuyệt kỹ bình thường được Khí trợ lực, không thể nào so sánh với một chiêu thức Long Khí chân chính.

Bây giờ cô mới hiểu tại sao khi đó cô không thể nào đỡ được một chiêu của Nguyên Lạc. Bởi vì cậu cao hơn cô một cảnh giới, và chiêu thức đó lại là bản nguyên chân Khí.

Thấy Tô Bích Thủy trầm ngâm, Diệp Mạch Thanh lại nói tiếp: “Bây giờ con đã hiểu câu cao nhân tắc hữu cao nhân trị chưa?”

Tô Bích Thủy gật đầu.

“Giới Khí Sư sẽ có biến động lớn cho mà xem.” Diệp Mạch Thanh cười một tràng lớn.

“Sao người lại nói vậy?”

Diệp Mạch Thanh nói tiếp: “Một Khí Sư mới vừa 20 đã đạt đến đệ thất cảnh. Đó sẽ là tin tức lớn, sẽ có rất nhiều thế gia và tông môn xuất thế tìm kiếm cậu ta.”

“Con thử nghĩ xem, hiện tại Nam Quốc chúng ta có bao nhiêu thiên tài Khí Sư trẻ tuổi?”

Tô Bích Thủy suy nghĩ một lát rồi nói: “Khí Sư trẻ tuổi ở Nam Quốc cũng có không ít, nhưng có thể được cho là thiên tài và có thực lực nhất thì chỉ có 6 người, tính luôn cả con. Họ là Đỗ Hạ Ninh của Đỗ gia ở tỉnh Lâm Nguyên, Tề Mặc Tư của Khí Đạo Môn, Khương Tử Nhiên của Khương gia ở thủ đô Bắc Minh, Nam Cung Thiên của Nam Cung thế gia ở vùng Tây Sơn, và cuối cùng là… đệ đệ của sư phụ, Diệp Thiên Vũ, nhưng hắn lại là đệ tử chân truyền của Thiên Ưng Cung.”

Khi nhắc đến người tên Diệp Thiên Vũ, đôi mắt của Tô Bích Thủy ánh lên một vẻ phức tạp. Diệp Mạch Thanh cũng nhìn thấy ánh mắt của cô, anh cũng chỉ mỉm cười lại.

“Trong cả 6 người, tính luôn cả con, thì con nghĩ ai là mạnh nhất?”

“Tất nhiên là con mạnh nhất… và cả Diệp Thiên Vũ. Con và hắn đều là đệ lục cảnh.”

Diệp Mạch Thanh vẫn giữ nụ cười nói tiếp: “Đúng, hiện giờ cả giới Khí Sư trẻ tuổi chỉ có con và Tiểu Vũ là 2 người mạnh nhất ở đệ lục cảnh, nhưng bây giờ lại có thêm một đệ thất cảnh xuất hiện. Nếu tin này được lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ có sự chấn động không nhỏ.”

“Nhưng dù sao con thấy hắn cũng không thể sánh bằng sư phụ. Vì lúc bằng tuổi hắn, sư phụ đã đột phá đệ cửu cảnh rồi.” Tô Bích Thủy nhìn vào sư phụ của cô với ánh mắt ngưỡng mộ. Đối với cô, được làm đệ tử của Diệp Mạch Thanh là niềm vinh hạnh lớn nhất cuộc đời cô.

“Con cũng đừng nản chí. Ta tin con cũng có thể đột phá lên đệ thất cảnh trong tương lai gần.”

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.