Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn chiến ở trường học

Tiểu thuyết gốc · 4944 chữ

Sau buổi xem phim, Nguyên Lạc đưa Mã Vân về biệt thự. Suốt dọc đường đi, Mã Vân vẫn không ngừng nói chuyện, cô liên tục khen bộ phim. Còn Nguyên Lạc thì chỉ trả lời ngắn gọn cho có, bởi vì trong lòng cậu có rất nhiều tâm sự.

Đợi đến lúc Mã Vân trở về phòng mình, Nguyên Lạc liền đi ra ngoài, cậu lấy điện thoại gọi cho một người. Ít phút sau, Tam Hổ đã đến gặp cậu.

“Đại ca!”

“Xem cái này đi!” Nguyên Lạc ném cho Tam Hổ một tấm hình.

Tam Hổ nhìn vào tấm hình thì thấy một bóng người quen thuộc, chính là Phong Ma Lão Quái. Anh lập tức chấn kinh.

Nhìn vào ánh mắt của Tam Hổ, Nguyên Lạc đã hiểu được: “Sao thế? Anh biết người này sao?”

“Vâng, hắn là Phong Ma Lão Quái, một Tông Sư võ thuật, là người đứng đầu giới hắc đạo ở tỉnh An Hòa.” Tam Hổ trả lời.

“Chỉ vậy thôi sao? Thế còn việc hắn xuất hiện ở tập đoàn Phúc Thịnh là sao?”

Tam Hổ chợt ngây người, anh nhận ra Nguyên Lạc đã biết chuyện. Thật ra Nhị Hổ và anh đang chờ thời cơ thích hợp để nói với cậu. Nhưng giờ anh đành phải kể lại mọi chuyện cho cậu biết.

Trong lúc này, tại một căn biệt thự ở ngoại ô, nằm đơn độc cách biệt với thành phố. Mã Gia Kiệt đang lái xe chạy vào bên trong. Hắn đi thẳng vào phòng khách, có một người đã ngồi sẵn trong đó chờ. Người này là chú của hắn, Mã Trung Anh.

“Tiểu Kiệt! Sao rồi? Cháu đã nói chuyện với hắn rồi à?” Mã Trung Anh liền hỏi.

“Vâng, cháu đã cảnh cáo hắn, tránh xa Mã gia ra.”

“Cảnh cáo thì cũng được, nhưng cháu phải nhớ là đừng chọc giận hắn. Nếu không cả Mã gia chúng ta không thể chống lại hắn đâu.”

Mã Gia Kiệt không nhịn được liền hỏi: “Tại sao chúng ta lại sợ tiểu tử đó? Hắn chỉ là một tên tay sai, chỉ biết dựa hơi chủ mà dám lớn lối vậy sao.”

Cho đến giờ, Mã Gia Kiệt vẫn đang nghĩ Nguyên Lạc chỉ là thuộc hạ của Phong Ma Lão Quái. Chứ cậu thật sự không có bản lĩnh nào cả. Mọi chuyện xảy ra đều là do cậu tự dàn dựng lên.

Không chỉ có Nguyên Lạc, hắn nghĩ cả đội Hắc Hổ cũng là thuộc hạ dưới trướng của Phong Ma Lão Quái, được phái đến hợp tác với Nguyên Lạc để dàn dựng lên màn kịch bắt cóc Mã Vân. Bất quá đây là chuyện mà Mã Trung Anh đã nói cho hắn nghe.

Kỳ thực, Mã Trung Anh tuy rất kiêng kỵ Nguyên Lạc và nhất là Lão Sư của cậu. Nhưng ông vẫn có chút ganh ghét khi cậu kết nghĩa với Mã Đức Bình. Nguyên nhân là ông đã mất vị trí gia chủ vào tay Mã Đức Bình, bây giờ em trai ông còn có thêm một hậu thuẫn đáng sợ như Nguyên Lạc. Ông hoàn toàn không chấp nhận được. Ông quyết định lợi dụng người cháu của mình, Mã Gia Kiệt.

Từ nhỏ Mã Gia Kiệt đã rất sùng bái Mã Trung Anh, luôn xem trọng ông hơn cả cha hắn. Mọi việc hắn đều hỏi ý kiến ông, thậm chí đôi khi còn một mực nghe theo ông. Có nhiều lúc, Mã Trung Anh còn lợi dụng hắn để gây ra những xung đột với cha hắn.

Chính ông là người đã thông báo với Mã Gia Kiệt về việc xuất hiện của Nguyên Lạc. Đồng thời, ông đã tạo nên câu chuyện Nguyên Lạc là một người gian trá, đang cố lợi dụng Mã gia, thậm chí cậu còn đang mê hoặc Mã Vân. Mã Gia Kiệt hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của ông, hắn lập tức trở về Gia Yên và cảnh cáo Nguyên Lạc.

Nói chuyện một lúc, Mã Gia Kiệt trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Còn Mã Trung Anh thì lặng lẽ đi đến một căn phòng bí mật ở dưới tầng hầm. Tại đây sớm đã có Triệu Bá Thịnh và Kim Toàn đang ẩn nấp. Dù ông rất ghét những kẻ như Triệu Bá Thịnh, nhưng vì cả 2 đã đứng chung một chiến tuyến, nên không thể không giúp.

“Không ngờ Mã Đức Bình lại có một đứa con trai ngốc nghếch như vậy. Cả phe mình và phe địch mà cũng không phân biệt được.” Triệu Bá Thịnh đã biết hết chuyện Mã Trung Anh đang lợi dụng Mã Gia Kiệt để gây chia rẽ giữa Nguyên Lạc và Mã gia.

“Ngươi không được sỉ nhục nó. Tiểu Kiệt còn quá trẻ để nhận ra lòng người nham hiểm cỡ nào.” Mã Trung Anh liếc nhìn Triệu Bá Thịnh với ánh mắt đầy hung dữ.

“Đúng, đúng! Chỉ tiếc là nó đã sinh nhầm nơi. Kiếp này nó chỉ có thể làm con cờ của ông thôi.” Triệu Bá Thinh mỉm cười một cách gian xảo. Hắn đã nhận ra, Mã Trung Anh đã từ bỏ việc tranh giành vị trí gia chủ với Mã Đức Bình. Nhưng ông lại ra sức chiêu dụ Mã Gia Kiệt và biến hắn thành con rối của mình. Chỉ cần Mã Gia Kiệt chính thức trở thành gia chủ, thì việc ông có được làm gia chủ hay không, đã không còn quan trọng nữa.

Mã Trung Anh không thèm nói nữa, quăng cho Triệu Bá Thịnh một ánh mắt lạnh lùng và nói: “Tiếp theo ngươi cứ việc ở yên đây đi. Ta đã cho người xóa sạch mọi dấu vết của ngươi rồi. Không ai đuổi đến đây được đâu, nhưng ta cũng rất bất ngờ đó.”

“Ông nói vậy là sao?” Triệu Bá Thịnh hỏi.

“Những người Bắc Quốc mà ngươi đã nói. Họ thật sự có thể tùy ý điều động Tông Sư làm việc cho họ sao?”

Mã Trung Anh biết rất rõ, Tông Sư là những nhân vật đỉnh cao trong giới võ thuật, đừng nói là tùy ý sai khiến họ. Cho dù muốn thuê một người cũng phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới thuê được họ. Mà để họ toàn tâm toàn ý phục vụ cho một người, tuyệt đối là không có. Vì vậy, Mã Trung Anh vô cùng hiếu kỳ về tổ chức Bắc Quốc này.

“Tôi thật sự cũng không biết họ là ai và từ đâu đến. Tôi chỉ có thể đoán họ là người của Bắc Quốc, có thế lực cực kỳ khủng khiếp và đáng sợ nhất là họ có ý đồ xấu với Gia Yên này.”

“Ta không quan tâm họ muốn làm gì Gia Yên, ta chỉ muốn biết thế lực của họ lớn cỡ nào thôi. Ta sẽ cho người đi điều tra họ.” Đôi mắt của Mã Trung Anh lóe lên một tia tham vọng kỳ lạ.

Lớp học buổi sáng diễn ra rất bình thường, sinh hoạt trong lớp không có gì thay đổi. Nguyên Lạc vẫn ngồi đó một mình nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ. Nhưng khuôn mặt của cậu lại tỏ ra lo âu rất nhiều. Cậu đang nghĩ về cuộc nói chuyện hôm qua với Mã Gia Kiệt.

Đó là lần đầu cậu gặp mặt hắn, con trai của nghĩa huynh mình, cậu rất muốn để lại ấn tượng tốt với đối phương, nhưng cậu lại thấy hắn có vẻ rất căm ghét cậu. Trong lòng đầy phiền muộn, cậu đành thở dài một cái.

Còn cả việc của Phong Ma Lão Quái nữa, sau khi biết hắn đang tập trung tất cả thuộc hạ đến Gia Yên, Nguyên Lạc lập tức ra lệnh cho cả đội Hắc Hổ giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh của bọn họ.

Tiếng tin nhắn điện thoại của Nguyên Lạc vang lên, cậu lấy ra nhìn thì thấy đó là tin nhắn của Nhị Hổ. Đọc những dòng tin nhắn, ánh mắt cậu bỗng thay đổi. Nguyên Lạc lập tức đứng dậy, bước khỏi lớp học, trước sự tò mò của mọi người.

Mã Vân cũng cảm thấy gì đó rất lạ liền chạy theo cậu. Nhưng Nguyên Lạc đã quay người lại nhìn cô và nói: “Em tuyệt đối không được cho ai ra khỏi lớp đó.”

Tin nhắn vừa nãy của Nhị Hổ có nội dung là: ‘Phong Ma Lão Quái đang dẫn người đến đại học Gia Yên. Đại ca hãy cẩn thận!’

Mã Vân không hiểu Nguyên Lạc đang nói gì, cô định lên tiếng hỏi thì loa phát thanh của trường bỗng vang lên: “Yêu cầu tất cả giáo viên của trường khoát chặt mọi cửa ra vào và cửa sổ lại, không được cho phép sinh viên của mình ra khỏi lớp học.”

Một khắc sau, toàn trường bỗng trở nên náo loạn. Vô số sinh viên rất muốn ùa ra ngoài xem coi có chuyện gì, nhưng những giáo viên đã kịp lấy thân mình chặn trước cửa, không cho ai ra.

Cách đó không xe, một đoàn xe du lịch 45 chỗ đang chạy đến trường học. Trong xe chật kín người, và có đến gần chục chiếc như vậy. Dẫn đầu đoàn xe là một chiếc xe thể thao sang trọng màu đen. Cả đoàn xe dừng lại trước cổng trường, Phong Ma Lão Quái bước ra từ chiếc xe thể thao, còn trong những chiếc xe du lịch là người của hắn, số lượng lên đến hơn 500 người.

Phong Ma Lão Quái dẫn đầu, đằng sau hắn có hơn mấy trăm người hung hăng đi sau. Khí thế cực kỳ đáng sợ, mấy người bảo vệ của trường vừa trông thấy đã bỏ chạy tán loạn. Hắn đứng giữa sân trường, giơ tay lên cao ra hiệu cho đám thuộc hạ.

“Chia nhau ra, tìm hắn cho tôi!”

Hơn 500 người chia ra làm 4 hướng, bắt đầu lùng sục khắp nơi trong trường. Những sinh viên khác trong lớp thấy số lượng người bên ngoài đông đến mức kinh hãi, ai nấy mặt mày đằng đằng sát khí. Có những người khi nãy còn đòi đập cửa ra ngoài, bây giờ cũng hoảng hồn, vội vàng kiếm một chỗ trong lớp để trốn.

Đại học Gia Yên rất rộng lớn, cho dù Phong Ma Lão Quái đem đến hơn 500 người, nhưng vẫn phải chia ra làm 4 tốp người mới có thể cùng lúc truy xét cả trường.

Đột nhiên cả 4 tốp người đều đã bị chặn lại, Nguyên Lạc và đội Hắc Hổ đã đến kịp và chia ra mỗi người một nơi, ngăn chặn thuộc hạ của Phong Ma Lão Quái.

Tại phòng thể dục, một tốp người đã bị Tam Hổ và Thất Hổ chặn lại. Một tên trong số đó hiên ngang bước ra, một tay đang cầm một cây đao dài, một tay cầm theo bức hình của Nguyên Lạc.

“Bọn ta đang tìm tiểu tử trong bức ảnh này. Nếu biết thì ngoan ngoãn khai ra nó đang ở đâu, còn không thì đừng trách bọn ta nặng tay đó.” Hắn đang nghĩ rằng Tam Hổ và Thất Hổ chỉ là 2 sinh viên xấu số của trường vô tình gặp họ.

Đêm qua, trong lúc Phong Ma Lão Quái vẫn còn chưa biết chủ tịch thật sự của Phúc Thịnh là ai. Một tin tức nặc danh được gửi cho hắn, trong đó có đầy đủ thông tin về Nguyên Lạc và hình của cậu. Dựa vào tin tức này, sau khi Phong Ma Lão Quái xác thực được cậu chính là thủ lĩnh của Hắc Hổ và là chủ tịch của Phúc Thịnh. Hắn quyết định sáng nay tập trung lực lượng tiến đến đại học Gia Yên tìm cậu.

Nhưng người của Nhị Hổ vốn đã theo dõi mọi hành động của hắn. Khi phát hiện được hắn sẽ xuất phát đến trường của Nguyên Lạc vào sáng nay, Nhị Hổ đã kịp báo tin cho Nguyên Lạc và cử hết đội Hắc Hổ đến chặn hắn lại.

Tam Hổ, Ngũ Hổ, Lục Hổ, và Thất Hổ đều đã có mặt ở đại học Gia Yên, chỉ riêng Nhị Hổ là vắng mặt. Bởi vì anh đang truy lùng cái người bí ẩn đã tiết lộ thông tin của Nguyên Lạc cho Phong Ma Lão Quái biết.

Anh biết rõ thực lực của Nguyên Lạc đã vượt trội Phong Ma Lão Quái, cho dù anh có ở đó hay không, cũng không sao. Có được một thủ lĩnh mạnh mẽ như vậy, anh rất an tâm. Bây giờ anh chỉ cần tập trung xử lý những kẻ đang có âm mưu trong bóng tối.

Nhìn thấy gã đứng trước mặt giơ tấm hình của Nguyên Lạc ra với vẻ coi thường, Tam Hổ hoàn toàn tức giận. Anh bước đến trước giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt tên đó. Với cơ thể to lớn của Tam Hổ, sức mạnh của anh cũng vượt xa người thường, tùy tiện vung tay cũng đủ sức áp đảo bất cứ ai. Gã bị tát lập tức văng xa bất tỉnh.

Một tên đứng gần đó thấy thế liền giơ đao lên xông đến. Tam Hổ không thèm liếc nhìn. Anh lại vung tay sang ngang, đấm vào mặt hắn, đầu của hắn liền cắm xuống đất, không ngóc lên nổi.

Những tên còn lại nhìn thấy Tam Hổ vô cớ đánh người của chúng liền tức điên lên, cùng nhau xong đến. Đứng trước số lượng đông đảo như thế, Tam Hồ không hề sợ hãi, một tay chộp lấy đầu của một tên, nâng cả cơ thể hắn lên làm thành một chiếc khiên thịt, mở đường máu xuyên thẳng vào đoàn người. Thất Hổ cũng không chịu thua kém, anh chạy song song với Tam Hổ, không hề có một chút nương tay, song quyền quét ngang, không một ai đỡ nổi. Cả 2 người như một cỗ xe thiết giáp, càn quét đến đâu là có người nằm gục ở đó.

Ở phía căn tin của trường, có một tốp đã đến đây đập phá mọi thứ. Bỗng có một tên bị ném văng lên trời rồi đập mạnh xuống đất. Những tên còn lại vội nhìn về phía gã đó, thì một người cao to đang bước vào.

“Không một ai trong các người có thể bước ra khỏi đây!” Lục Hổ rút ra một cái dùi cui bằng sắt. Khuôn mặt anh cực kỳ đáng sợ, hùng hổ lao đến.

Cây dùi cui trong tay đập xuống, một tên bị đập trúng ngay đầu, gục xuống tại chỗ, hoàn toàn bất động. Những tên còn lại bất chợt sợ hãi, nhưng nghĩ lại phía bên họ đông hơn rất nhiều lần, không có gì mà phải sợ.

Hơn cả trăm người đã đồng loạt lao về phía Lục Hổ. Anh cũng không hề lùi bước, hét to một tiếng rồi vung dùi cui của mình lên xông đến.

Ở một góc khác của trường, một tốp người cũng bị chặn lại ngay dưới chân cầu thang. Đứng phía trên là một người đàn ông cao lớn, có tướng mạo cực kỳ hung dữ.

Một gã đầu trọc dẫn đầu lên tiếng: “Ngươi là ai?”

“Hắc Hổ!” Ngũ Hổ trả lời ngắn gọn rồi nhảy xuống, đến trước mặt gã đầu trọc đó. Hắn chưa kịp thời phản ứng thì Ngũ Hổ đã rút ra một con dao đâm vào bụng hắn.

Chưa dừng lại ở đó, Ngũ Hổ tiếp tục nhanh như chớp, dùng dao đâm liên tiếp vào những tên đứng gần đó. Máu tươi văng tung tóe khắp cả hành lang, cả người Ngũ Hổ cũng liền bị che phủ bởi màu máu.

Nguyên Lạc lần này vì đảm bảo có thể bảo vệ được tất cả mọi người trong trường. Cậu đã cho phép đội Hắc Hổ không cần nương tay, dùng mọi thủ đoạn ép toàn bộ đám người này ra khỏi đại học Gia Yên. Ngũ Hổ và Lục Hổ vì phải đơn thân độc mã đấu với hơn trăm người, nên được phép sử dụng vũ khí, cậu chỉ nhắc nhở là cố hạn chế thương vong ở mức thấp nhất.

Ngũ Hổ và Lục Hổ vốn là lính đánh thuê, cũng là bậc thầy sử dụng vũ khí. Cả 2 đều biết điểm tử huyệt của con người, nên dễ dàng tránh được những điểm đó. Đòn tấn công của họ chỉ khiến người khác bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Đôi khi có vài người sẽ bị phế và nằm liệt giường suốt đời, nhưng vẫn chưa đến nỗi phải chết.

Đội Hắc Hổ vốn là những tinh anh, có thể một chọi 100. Nhanh chóng, tất cả thuộc hạ của Phong Ma Lão Quái đều bị ép trở ra, bỏ chạy về phía sân trường.

Tốp thứ 4 lại xui xẻo đụng trúng Nguyên Lạc. Cậu hiện không thể kiềm được cơn giận của mình. Nếu như bọn người này chỉ tìm và khiêu chiến một mình cậu, có thể cậu sẽ nương tay. Nhưng vì bọn chúng dám đích thân đến tận trường của cậu làm càn, và rất nhiều người trong trường có thể sẽ bị chúng làm hại. Cậu nhất quyết không thể tha cho chúng.

Một tên nhìn thấy Nguyên Lạc đang đi từ xa đến, hắn liền la lên: “Tìm thấy hắn rồi!”

Hắn quay đầu nhìn đồng bọn, nhưng khi vừa nhìn lại thì đã thấy Nguyên Lạc đã đứng trước mặt. Cậu không nói gì chỉ đấm cho hắn một cái, cả người hắn va vào góc tường, làm đổ ngã một bình chữa cháy. Bình chữa cháy lăn về phía Nguyên Lạc, cậu liền dặm lên phần đầu của nó. Chiếc bình lập tức bị đẩy lên cao, khí của nó tràn ra khắp hành lang, nhất thời không ai nhìn thấy gì.

Đối với Nguyên Lạc, một chút khí này không đủ che mắt cậu, cậu lập tức xông thẳng vào trong. Tiếp theo đó là những tiếng la thất thanh vang lên trong đám khí. Một khắc sau, khí tan đi, Nguyên Lạc bình thản bước ra, phía sau có hơn trăm người đang nằm bất động.

Đứng giữa sân trường, Phong Ma Lão Quái đột nhiên nhìn thấy thuộc hạ của mình từng tốp một chạy về với bộ dạng rất thê thảm. Mỗi tốp đều có hơn trăm người, thế mà trở lại còn chưa đến 10 người, có cả tốp không thấy ai trở về.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Lão đại, chúng ta gặp phải một nhóm người có sức mạnh rất bá đạo, một có thể địch với 100. Các anh em không phải là đối thủ của họ. Mong lão đại ra tay giúp đỡ.” Một tên hốt hoảng chạy về báo tin.

Phong Ma Lão Quái híp mắt lại, hắn vốn đã biết trước sức mạnh của Nhị Hổ và Tam Hổ, 2 người đó có thể đấu với 200 người không khó, còn cộng thêm một Tông Sư như Nguyên Lạc, có thể đấu với trên 400 người. Để đề phòng, hắn mới tập hợp hơn 500 người đến đây. Hắn không ngờ trong lực lượng của Nguyên Lạc vẫn còn có cao thủ.

Nguyên Lạc chầm chậm bước về phía sân trường, phía sau cậu là 4 người đội Hắc Hổ. Bây giờ, bên phe của Phong Ma Lão Quái chỉ còn có hơn 100 người. Nhưng so sánh về chiến lực thì rõ ràng là nhóm của Nguyên Lạc hoàn toàn mạnh hơn.

Nguyên Lạc và Phong Ma Lão Quái đều đã thấy hình ảnh của nhau, nên vừa gặp là đã nhận ra. Phong Mã Lão Quái nhìn ra đằng sau lưng cậu, Tam Hổ thì hắn đã biết, hắn nhìn qua 3 người còn lại. Hắn liền đánh giá Ngũ Hổ và Lục Hổ cũng không yếu hơn Tam Hổ bao nhiêu, đều có thực lực của Bán Bộ Tông Sư.

“Có vẻ chúng ta đã bất cẩn rồi. Danh tiếng của chúng ta ở An Hòa sẽ giảm không phanh.” Phong Ma Lão Quái có một chút hối hận, hắn đã không chịu tìm hiểu rõ thực lực của đối phương mà đã xông đến đây. Khiến cho toàn bộ lực lượng bị tổn thất nặng nề. Nếu để đám người ở An Hòa biết, chắc chắn hắn sẽ bị cười vào mặt.

“Tại sao ngươi lại muốn truy tìm ta?” Nguyên Lạc không giữ nổi sát khí, nhìn thẳng vào Phong Mã Lão Quái

Phong Mã Lão Quái cười to một tiếng: “Tất nhiên là tìm ngươi để quyết đấu rồi. Chứ ngươi nghĩ ta đến để chơi sao. Rất khó để tìm được một đối thủ ngang tầm, chúng ta phải phân thắng bại chứ. Ngươi nghĩ có đúng không?”

Vừa nhìn thấy Nguyên Lạc, Phong Ma Lão Quái cũng cảm nhận được một cỗ sát khí kinh người, khiến cho người hắn run lên vì háo hức. Hắn chắc chắn thực lực của Nguyên Lạc không thua kém gì hắn. Nếu có thể chiến đấu và đánh bại cậu, thì đây sẽ là một trải nghiệm cực kỳ đáng giá.

Ngược lại với Phong Ma Lão Quái, Nguyên Lạc càng thêm phẫn nộ, chỉ vì muốn đấu với cậu, mà hắn lại gây náo loạn đến mức này: “Muốn đánh thì lại đây!”

Nguyên Lạc vừa chuẩn bị ra tay thì Ngũ Hổ và Lục Hổ đã vội bước lên trước che chắn cậu.

“Đại ca, cứ để 2 người họ lên trước đi. Đây là cơ hội tốt để họ có chút kinh nghiệm thực chiến với một Tông Sư.” Tam Hổ đứng bên cạnh Nguyên Lạc nói.

Ngũ Hổ và Lục Hổ bước đến, một người cầm dao, một người cầm dùi cui, vào tư thế sẵn sàng quyết chiến. Mục đích thật sự của cả 2 và Tam Hổ là muốn làm tiêu hao một phần sức lực của Phong Ma Lão Quái và giúp Nguyên Lạc nhìn ra cách thức chiến đấu, cũng như sơ hở của hắn.

Phong Ma Lão Quái kinh nghiệm đầy mình, đâu phải không biết mưu đồ của Tam Hổ. Hắn liền nói: “Muốn xa luân chiến? Rất tiếc, 2 tên này không có cơ hội đó đâu.”

“Tiếp một chiêu Phong Ma Quyền của ta đây!”

Bỗng một trận cuồng phong dữ đội nổi lên giữa sân trường, bóng dáng của Phong Ma Lão Quái đột nhiên biến mất, giây phút sau hắn đã đứng giữa 2 người Ngũ Hổ và Lục Hổ. Không để cả 2 phản ứng, Phong Ma Lão Quái đã tung ra 2 quyền, đánh bay cả 2 người, quyền kình vừa nhanh lại vừa mạnh như cơn gió. Khiến mọi người ở đó đều đứng ngây người ra.

“Đây là dĩ phong chi lực.” Nguyên Lạc cố bình tĩnh nói.

“Dĩ phong chi lực? Đó là cái gì vậy?” Thất Hổ vội quay qua Tam Hổ hỏi.

“Hắn đã mượn sức mạnh của gió để tăng cường sức mạnh cho bản thân.” Tam Hổ giải thích.

“Mượn sức mạnh của gió? Con người có thể làm được như vậy sao?” Thất Hổ cũng thất kinh, phạm trù mượn sức mạnh tự nhiên để tăng thêm sức mạnh, anh có cảm giác nó là thứ chỉ xuất hiện trong phim ảnh.

“Không phải là không được, võ học trong thiên hạ vốn không có giới hạn. Nhiều môn võ đã có thể mượn thú hình để biến hóa, cũng có môn võ bắt chước theo sức mạnh của tự nhiên.” Tam Hổ giải thích thêm.

Tương tự như Phong Ma Quyền của Phong Ma Lão Quái, lấy phong làm chủ, biến hóa và uy lực như một cơn lốc. Nếu có thể mượn thêm phong lực thì một quyền của hắn sẽ phát huy sức mạnh gấp mấy lần bình thường.

Nguyên Lạc nhớ ra ‘Lôi Xà Trảo’ của Tô Bích Thủy cũng có thể dĩ lôi chi lực, nhờ vậy mới có thể đánh ngang với cậu. Mà nếu Phong Mã Lão Quái cũng làm được, chứng tỏ hắn là…

“Hắn đã đạt đến cấp độ Tông Sư Nhị Đẳng.” Nguyên Lạc đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Tông Sư Nhị Đẳng là những võ sư đã lĩnh ngộ được áo nghĩa của tự nhiên, thông qua võ học của mình.

Có một vài môn võ học có nguồn gốc hoặc biến tấu từ sức mạnh của tự nhiên. Ví như Phong Ma Quyền của Phong Ma Lão Quái, vốn có thuộc tính phong. Khi hắn tham ngộ thấu triệt môn võ này, hắn đã lĩnh ngộ được dĩ phong chi lực.

Tam Hổ cũng nhận ra lúc trước giao tranh với Phong Ma Lão Quái, hắn đã không bộc lộ hết sức mạnh, làm cho anh tính lầm sức mạnh của hắn không thể bằng Nguyên Lạc. Nếu biết rằng hắn là Tông Sư Nhị Đẳng, anh nhất định sẽ gọi thêm Nhị Hổ và nhiều người nữa đến đây.

Thực lực của Nguyên Lạc là Khí Sư đệ thất cảnh, tương đương với Tông Sư Tam Đẳng, nhưng tiền đề phải là sử dụng đến Khí.

Cậu rất muốn biết, nếu không sử dụng Khí, cậu có thể đấu với Tông Sư ở cấp độ nào. Tông Sư Nhất Đẳng, cậu đã có thể hạ gục dễ dàng. Tông Sư Tam Đẳng thì tạm thời cậu chưa dám nghĩ đến. Cho nên Tông Sư Nhị Đẳng là đối thủ mà cậu đang truy cầu nhiều nhất.

“Mọi người tạm thời lùi xuống đi. Hắn là của tôi.” Nguyên Lạc ra tay ám hiệu bọn Tam Hổ đừng có can thiệp nữa. Kết quả của trận chiến này sẽ do cậu và Phong Ma Lão Quái quyết định.

Lúc này ở bên ngoài trường học, một chiếc xe cảnh sát đang chạy đến. Họ nhận được lệnh từ tổng bộ là có một cuộc gọi, nói về một vụ tấn công khủng bố vào trường học. Họ là chiếc xe gần nhất trong khu vực nên đã vội vàng đến đây điều tra.

Bỗng chiếc xe cảnh sát dừng lại, 2 cảnh sát bước xuống xe nhìn về phía trước. Một đoàn xe du lịch gần chục chiếc đã bịt kín lối vào trường học. Hai cảnh sát cố gắng lách qua đoàn xe thì thấy một đám người đang đứng chặn trước cổng trường. Những người này là do Phong Ma Lão Quái giao cho nhiệm vụ canh gác bên ngoài, không cho kẻ nào bén mảng lại gần trường học.

Nhìn thấy những kẻ này, ai cũng đằng đằng sát khí, trên tay đều cầm theo vũ khí. Hai người cảnh sát liền đoán là ngôi trường đang bị một băng nhóm chiếm đóng, và có lẽ các sinh viên trong trường đang bị bắt giữ làm con tin. Hiểu rằng đây là một việc hết sức nghiêm trọng, cả 2 liền chạy về chiếc xe, dùng bộ đàm để liên lạc với tổng bộ, báo cáo vụ việc.

Nhưng khi họ vừa chuẩn bị nói vào bộ đàm thì một chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh họ. Một người đàn ông cao to bước xuống, phía sau cũng có thêm mấy người nữa.

Một người cảnh sát nhận ra người đàn ông đi đầu liền thốt lên: “Đó là Lý Đại Vệ, thủ lĩnh băng Trung Dương, một trong những băng nhóm lớn nhất thành phố. Hắn làm gì ở đây?”

Chưa kịp trả lời, một chiếc xe khác lại đột ngột xuất hiện. Người cảnh sát nhìn vào người đàn ông vừa bước ra lập tức kinh ngạc: “Hắn là Doãn Chí Hiệp, người đứng đầu thế giới ngầm của cả khu vực phía Nam thành phố.”

Doãn Chí Hiệp nhìn về phía Lý Đại Vệ và nói: “Cả ngươi cũng đến đây sao?”

Lý Đại Vệ mỉm cười đáp lại: “Đại ca đã ra lệnh triệu tập. Sao tôi lại không đến chứ.”

“Hình như mọi người đã đến đông đủ rồi!” Doãn Chí Hiệp ngoái đầu nhìn lại, một đoàn xe nữa lại đến. Hàng chục người đồng loạt bước xuống. Khí thế của những người đều không thua gì Doãn Chí Hiệp và Lý Đại Vệ.

Về phần 2 người cảnh sát, giây phút họ nhìn thấy Doãn Chí Hiệp, tâm trí của họ đã sớm chấn động rồi. Họ nhìn lại những người khác đang bước đến, không có ai mà họ không nhận ra. Nhưng họ nhận ra là vì đây đều là những nhân vật sừng sỏ nhất trong giới hắc đạo. Mỗi người đều thống lĩnh cả một phương.

“Gần như một nửa giới hắc đạo của Gia Yên đều tập trung về đây. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra?” Người cảnh sát đang cầm bộ đàm trong tay cũng đã bị khung cảnh trước mắt làm cho hắn quên đi tại sao mình cầm nó.

Lý Đại Vệ lấy điện thoại ra gọi: “Nhị ca! Bọn tôi đã tập trung cả rồi. Giờ đi đâu ạ?”

“Đứng đợi ở đó! Tôi đang đến đây.” Một giọng nói quen thuộc cất lên bên trong điện thoại.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.