Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Sắc Quỷ Vương - Âu Dương Phi

Tiểu thuyết gốc · 1951 chữ

Chương 10: Huyết Sắc Quỷ Vương Âu Dương Phi!

"To con, ngươi nói xem mấy ngày hôm nay lão quỷ làm sao đều dạy mấy thứ lý thuyết vớ vẩn a? thực sự quá nhàm chán, gân cốt của ta bây giờ đều ngứa ngáy không chịu được!"

Lúc này tại trong ký túc xá nam, phòng số 444, Nguyễn Đức Thiện uể oải nằm dài trên sofa, một chân gác lên thành ghế, hàm răng cắn lấy một miếng dưa chuột vừa ăn vừa thở dài.

Bên cạnh Việt Bảo toàn thân nhể nhãi mồ hôi, trên người cơ bắp rắn chắc trần trụi trong không khí, từng khối bắp thịt theo mỗi động tác khởi hạ mấy chục ký tạ sắt mà càng thêm nổ mạnh.

Ầm vang một tiếng, bên trong tay hắn hai khối cực nặng tạ sắt bị hắn thả mạnh xuống sàn nhà, trọng lực mang theo quả tạ đánh ập vào nền đất tạo thành một chiếc hố nhỏ lít nhít vết nứt.

To con giơ lên bàn tay thô ráp lau đi mồ hôi phía trên khuôn mặt, hắn nghiêng mắt nhìn lấy đang gặm dưa chuột Nguyễn Đức Thiện bờ môi nhẹ nhàng nở lên nụ cười hàm hậu lộ ra bên trong hàm răng trắng tinh như tuyết.

"Anh em! Ngươi lại dám gọi lão sư là lão quỷ, ta thật bội phục ngươi, hắc hắc."

"Hừ...có gì mà không dám, ngươi nghĩ ta lại sợ lão quỷ ấy?" Thiện cho to con một cái ánh mắt khinh thường thái độ vô cùng kiêu ngạo, hừ lạnh.

"Người anh em quả nhiên lợi hại." Việt Bảo chân thành nói.

"Chỉ giỏi to mồm, trước mặt hắn ngươi lại khác nào con chó nhỏ."

Bên cạnh đang xem "Gao Ranger" Phạm Hồng Khanh, liếc mắt khinh thường, không ngại nhếch miệng trào phúng một câu.

"Móa, lại muốn gây sự đúng không nhóc con?" Thiện bóp nát trên tay quả dưa chuột căm tức nhìn Khanh đang thái độ trêu tức mình mà trợn tròn hai con mắt, hàm răng cắn đến khanh khách.

"Xì..." Khanh khinh thường.

"Chuyện thuốc sổ lần trước ta vẫn chưa tính sổ với ngươi đấy!"

"Ngu ngốc!" Khanh tiếp tục khinh thường.

"Á à muốn đánh nhau đúng không?"

"Ngốc bức!" Khanh vẫn tiếp tục khinh thường.

"Móa...thằng ranh con này, hôm nay ta phải cùng ngươi đại chiến năm trăm hiệp.."

Thiện con mắt biến đến đỏ bừng, cả người từ trên sofa đứng bật dậy, hắn xoán lên hai bên tay áo vừa muốn bổ nhào tới thì bị To con từ phía sau giơ ra bàn tay rắn chắc tựa như Như Lai Thần Chưởng túm chặt cổ áo của hắn kéo lại nhẹ nhàng giơ lên chẳng khác gì con gà nhỏ không có một chút năng lực kháng cự nào mặc cho tùy ý bố trí.

"Móa...buông ra, ngươi làm gì!" Thiện nộ khí bừng bừng quay đầu chất vấn to con.

"Người anh em, đây là ký túc xá, ngươi lại dám làm loạn cẩn thận lại bị kỷ luật, vả lại nên giữ chút sức lực ngày mai còn có khóa huấn luyện săn giết dị thú bên ngoài thị trấn."

"Âyyy."

"Đã biết, thả ta xuống, ta ngạt thở!" Thiện trầm mặc một chút rồi bình tĩnh mở miệng.

To con nói không sai, chỗ này thật không tiện đánh nhau, theo như lão quỷ kia lúc sáng có nhắc nhở qua thì ngày mai đúng là sẽ có một đợt huấn luyện săn giết dị thú, cho nên hiện tại không phải làm lúc hao tổn sinh lực cho việc cỏn con này!

Đối với hiểu biết về dị thú, trải qua vừa rồi mấy ngày trên lớp học, hắn đã bị lão quỷ nhồi nhét vào trong đầu không biết bao nhiêu là kiến thức, hắn biết dị thú vô cùng mạnh mẽ cùng khó đối phó, cho nên mọi việc đều cần phải chuẩn bị mười phần vẹn toàn, để tránh việc xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn phải luôn giữ cơ thể luôn ở trạng thái tốt nhất, vạn nhất gặp phải rủi ro, ít nhất hắn có nhiều hơn vài phần bảo toàn tính mạng!

Lão quỷ có nói cho bọn hắn, việc bọn họ đối đầu với dị thú hắn sẽ không nhúng tay, sinh tử do trời, cho nên hắn không dám đánh cược!

Nghĩ đến đây, Thiện chợt đánh một cái rùng mình, may mắn to con ngăn lại kịp thời, nếu không, hắn không biết vừa rồi mất bình tĩnh lại gây ra chuyện gì không thể vãn hồi.

"Lần sau lại tính với ngươi, lần này ta ghi sổ." Thiện sửa sang lại cổ áo, hắng giọng nói.

"Rất sáng suốt người anh em!" Việt Bảo vỗ lấy bả vai của Thiện hài lòng khuyến khích một câu.

"Đauuuuu, móa, nói được rồi, còn động tay động chân làm gì?" Thiện khuôn mặt vặn vẹo không chút huyết sắc tức giận rống lớn.

"Hắc hắc, lỡ tay....só rì só rì."

.....

Bên trong phòng Viện Trưởng học viện Truy Phong.

Lúc này, đang ngồi đối diện nhau là hai người đàn ông trung niên.

Một người mái tóc bạc trắng nửa đầu, khuôn mặt đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn giữ lại khí khái kiên nghị, hắn khóe miệng ngậm lấy tẩu thuốc hút thật mạnh một hơi, bên trong ánh mắt tựa như tinh không vô tận sâu thẳm nhìn đối diện đang ngồi một người trung niên khác.

"Ngươi thật muốn làm như thế?" Viện Trưởng Trần Thiên Sinh đặt xuống trên tay tẩu thuốc lên bàn lạnh nhạt hỏi.

Mặc Vest đen nam tử đối mặt với chân chân thực thực uy danh hiển hách Truy Phong Học Viện viện trưởng, thái độ trên khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, thờ ơ không chút kính sợ, hắn hai chân bắt chéo, tay phải nâng lên, chống đỡ một bên đầu, cà lơ phất phơ cười nhẹ.

"Đương nhiên, ngọc thô là cần mài giũa từ sớm không phải hay sao?"

"Nhưng ngươi có biết dị thú đối với chỉ vẻn vẹn cấp F Tinh Hồn Sư bọn hắn mà nói là vô cùng nguy hiểm hay không? Từ trước đến nay việc săn giết dị thú đều là khóa học cho các học viên năm hai, thấp nhất đều là cấp E trở lên, ngươi quả thật là điên rồi!"

Trần Thiên Sinh chân mày cau lại, trầm giọng nói.

"Ha hả...lão Trần, ngươi quá khinh thường bọn tiểu quỷ kia rồi, với cả Tinh Hồn Đại Đấu Hội thời hạn chỉ còn một năm, bọn hắn không còn nhiều thời gian để chậm chạp phát triển, chẳng lẽ ngươi muốn đến lúc chết đều không thể nhắm mắt sao?!!"

"Âu Dương, ngươi thật muốn làm như thế? Ngươi phải biết rằng, nếu thật sự đi ra một bước này, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục!"

"Hả hả, Huyết Sắc Quỷ Vương Âu Dương Phi ta đã bao giờ sợ hãi bất kỳ thứ gì? ngay cả tử vong ta cũng đối mặt không biết bao nhiêu lần, năm xưa bọn chúng vì có thể giành lấy vị trí Vương Tọa của ta, mà can đảm lên kế hoạch âm mưu hãm hại ta thân bại danh liệt, nàng cũng vì ta mà chết đi, khiến ta hiện tại phải trốn chui trốn nhũi như một con chó, đây là bọn chúng ban tặng cho ta, ngươi nói ta có nên làm hay không nên làm?"

Âu Dương Phi khuôn mặt phía trên tràn đầy hàn khí, rét lạnh thấu xương, xung quanh không gian cũng theo tâm tình của hắn mà bắt đầu rung chuyển dữ dội, vô tận huyết sắc theo ánh mắt bên trong nhuộm đỏ cả căn phòng, tựa như vực sâu địa ngục chân chính ác ma.

"Âu Dương Phiiiii." Trần Thiên Sinh phát ra một luồng khí lực cuồn cuồn theo bên trong cuống hộng nộ rống.

Âm thanh to lớn đột ngột, đánh úp vào não hải làm Âu Dương Phi chớp mắt tỉnh thần lại, xung quanh đầy trời huyết khí đỏ rực cũng bị tiêu tán biến mất.

"A...lại mất kiểm soát." Âu Dương Phi vuốt lấy mi tâm thở dài.

"Thôi được rồi, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm làm gì, nếu ngươi đã giao bọn tiểu quỷ đó cho ta thì ta sẽ có cách dạy của ta, chuyện này đối với bọn chúng sẽ có lợi không có hại, sau này rồi hãy nói tiếp, tạm biệt!"

Nói xong, Âu Dương Phi lại không tiếp tục dài dòng, thân hình quỷ dị biến mất trong màn đêm, chỉ để lại vẻ mặt trầm tư Trần viện trưởng.

"Huyết Sắc Quỷ Vương Vương Tọa, thập đại vương tọa một trong, ngươi muốn giành lại hiện tại khó càng thêm khó, bọn nhỏ có lẽ chính là chìa khóa duy nhất của ngươi, không biết là phúc hay là họa a!" Trần Thiên Sinh mệt mỏi tựa lưng sau ghế, đôi mắt nhắm lại thăm thẳm thở dài một hơi.

.....

"Oa...buồn ngủ chết bản thiếu gia, đi huấn luyện thôi có cần phải dậy sớm thế này hay không? Là vội vã đi đầu thai sao?!!"

Thiện đánh một cái ngáp dài, mắt nhắm mắt mở, nhịn không được phàn nàn, trên khuôn mặt hắn bày ra thái độ bất mãn bĩu môi.

Hắn uể oải cố nhướng lấy đôi mắt sắp hít chặt lại, tựa người vào gốc cây bên cạnh ì ạch ngáy ngủ.

To con thì tinh thần hơn hẳn, cả người dường như lúc nào cũng tràn đầy khí lực, dùng mãi không hết, to lớn thân hình bên trên vác lấy một chiếc ba lô rộng thùng thình chẳng biết chứa đựng thứ gì bên trong nhưng từ ngoài nhìn vào có thể thấy được nặng nề hết sức.

Phạm Hồng Khanh thái độ vẫn lạnh nhạt như mọi khi, chỉ im lặng tựa vào một bên gốc cây nhắm mắt chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ được chiến đấu thật sự với dị thú, cho nên ngoài tên tham ăn tham ngủ vẫn đang gắng sức ngáy đến quên cả trời đất ra thì quả thực ai cũng tràn đầy háo hức trước đợt huấn luyện này.

Theo một cơn gió thổi qua, Âu Dương Phi thân hình xuất hiện ngay giữa sân huấn luyện, hắn trên người vẫn mặc là bộ Vest đen như mọi khi, nhẹ nhàng giơ lên cánh tay phải, Âu Dương Phi ánh mắt dời đến phía trên cổ tay chiếc Rolex vàng kim yên lặng quan sát.

"Không tồi! Đều đến đúng giờ."

"Cho các ngươi năm phút thời gian chuẩn bị, sau năm phút sẽ có phi chuyên chở đến."

Việt Bảo vội vàng bỏ xuống ba lô trên lưng, tiến đến dưới gốc cây vẫn còn đang say ngủ Nguyễn Đức Thiện, một bàn tay vỗ mạnh vào khuôn mặt vô tội của hắn.

Ba...

"Anh em, mau dậy sắp lên đường rồi!"

Thiện bị tập kích đột ngột, linh hồn đang treo ở tầng mây thứ chín bên trên lập tức bị một bạt tai đánh xuống dưới đáy địa ngục.

"Móa, là ai tập kích lão tử??!"

"Là ta!"

"Aaaaaaa, to con ngươi muốn chết."

"Người anh em, đừng gây chuyện, lão sư đã tới mau mau chuẩn bị lên đường a!"

"Gì? Lão quỷ.....a lão sư đã tới?"

"Đúng...mau chuẩn bị không có nhiều thời gian!"

"Được được được!"

....

Bạn đang đọc Thành Thần Ký! sáng tác bởi wookie

Truyện Thành Thần Ký! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wookie
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.