Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyên Hồn Vô Cực Bảng

Tiểu thuyết gốc · 1804 chữ

Chương 8: Nguyên Hồn Vô Cực Bảng

Hư ảnh Băng Phượng khổng lồ còn chưa biến mất thì lúc này bên cạnh lại tiếp tục bộc phát hai nguồn năng lượng khác cũng khủng bố không kém.

Một loại tràn đầy hơi thở hắc ám vô cùng tà ác, một loại thì vô cùng vô tận lực lượng khí tức.

Cả hai đều bắt đầu đối kháng lẫn nhau, năng lượng triều tịch bên trong Tỉnh Hồn Đài cũng bị một xanh, một đen, một vàng ba loại năng lượng khác biệt bức đến biên giới phá nát.

" Ồ!"

Âu Dương Phi vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn lấy vừa mới xuất hiện hai loại khác nhau lực lượng.

" Thật thú vị, không ngờ một đợt giác tỉnh Nguyên Hồn này lại có thể một lần nhìn thấy được tam đại Vô Cực Nguyên Hồn."

" Một cái Cổ Băng Thần Phượng xếp hạng thứ năm trên Bách Đại Nguyên Hồn Vô Cực Bảng, hiện tại thêm một cái xếp thứ bảy Hắc Dạ Quân Vương cùng thứ chín Trấn Ngục Thần Tượng chi hồn, ha hả, quả nhiên không tầm thường! "

Phía dưới lúc này, xuất hiện bên cạnh Cổ Phượng hư ảnh là hai thân ảnh khổng lồ khác nhau, một cái thân hình nhân loại khoác lấy trên thân áo choàng đen, khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy đôi mắt bên trong đỏ đậm quỷ dị, bên trên đỉnh đầu còn treo lấy một chiếc vương miện đế vương tràn đầy cao quý bí ẩn, xung quanh hư ảnh nhân loại này tràn đầy khí tức hắc ám tựa như vừa mới từ địa ngục bước ra quân vương, hắn gọi Hắc Ám Chi Thần!

Hư ảnh còn lại là một coi voi to lớn vô cùng, toàn thân da thịt màu vàng kim, từng khối bắp thịt trên cơ thể nó tựa như một mảnh thiên địa không gian ẩn chứa vô biên vô tận lực lượng, nó ngửa đầu rống to chấn nát toàn bộ bầu trời, phía dưới mặt đất càng bị chân chính lực lượng của nó đè ép nứt ra từng luồng khe hở lít nhít như mạng nhện, nó được gọi là sứ giả của mặt đất, biểu tượng của sức mạnh, Trấn Ngục Thần Tượng Chi Hồn!

Ngoài Nguyễn Đức Thiện toàn thân máu tươi mất hết sức lực đã ngất đi sau khi thức tỉnh Nguyên Hồn thành công thì lúc này còn lại hai người bọn họ cũng chẳng khá hơn là mấy.

Phạm Hồng Khánh hổn hển thở dốc, phịch một tiếng ngã nhào xuống mặt đất, trên thân da thịt đều đã bị phá nát chỉ miễn cưỡng còn chút ý thức gắng gượng chống chọi lấy, mặc dù toàn thân thê thảm vô cùng nhưng khóe miệng hắn lúc này vẫn nhếch nhàn nhạt lên nụ cười thỏa mãn.

Còn lại Việt Bảo thì tốt hơn một chút, có lẽ do thể chất của hắn vốn dĩ đã rất mạnh, sau khi thức tỉnh hoàn tất Trấn Ngục Thần Tượng Nguyên Hồn mặc dù có chút chật vật, quần áo rách nát, cơ thể lít nhít vết thương, nhưng so với hai người kia thì hắn vẫn thể miễn cưỡng đứng vững, có thể thấy luyện thể cũng là một loại lợi khí quan trọng để thức tỉnh Nguyên Hồn!

Ba đạo hư ảnh chọc trời cũng không tồn tại bao lâu, theo thời gian bọn chúng mờ dần rồi biến mất, biến thành từng luồng màu sắc năng lượng rực rỡ tan biến vào bên trong không khí.

Khai Nguyên Ma Hồn Trận cũng theo lúc này ngưng lại chuyển động, bên trong tản mát năng lượng triều tịch theo đại trận kết thúc mà phân rã thành bụi phấn, vốn đang phát sáng màu sắc năm thanh Nguyên Tố Cổ Bia cũng ảm đảm dần, trở lại trạng thái ban đầu, yên lặng đứng sừng sững giữa trung tâm, cao vút chọc trời, toàn bộ cấm địa chìm vào tĩnh!

"Khụ Khụ Khụ." To con ho ra một ngụm máu tươi, thân hình khổng lồ vững như thái sơn lúc này cũng bắt đầu mất thăng bằng tựa như cành liễu trước gió lung lay loạng choạng sắp ngã.

Hắn lau đi trên khóe miệng vết máu nhìn bên cạnh đã vượt quá giới hạn mà ngất đi hai người, từng ngụm thở hổn hển, may mắn thể chất của hắn từ nhỏ đã vô cùng mạnh mẽ, tăng thêm nỗ lực rèn luyện gân cốt từng ngày mà hôm nay hắn mới có thể thuận lợi thức tỉnh Nguyên Hồn đến như vậy!

"Thật may mắn, tý nữa thì không trụ được, cái thứ quỷ chết tiệt này quả nhiên nên liệt vào cấm địa, quá ghê tởm, đau đến không muốn sống!"

"Không tồi! Ngoài dự đoán của ta, tất cả đều còn sống!" Âu Dương Phi thình lình xuất hiện tựa như u linh, vẻ mặt mỉm cười khó hiểu nhìn lấy đang lung lay sắp ngã Việt Bảo cùng hơi thở thoi thóp Hồng Khanh, Đức Thiện hài lòng gật đầu nói.

"Một lần xuất hiện ba loại thuộc top 10 Nguyên Hồn Vô Cực Bảng đã tuyệt tích hơn trăm năm thật là cả ta đều ngoài ý muốn, ta lúc đầu càng nhiều là mang tâm lý trả nợ ân tình, cố gắng bỏ ra chút ít sức lực muốn chơi đùa ba người các ngươi một chút cho xong chuyện, thế nhưng hôm nay ta thật sự lại muốn thay đổi chủ ý, ta muốn xem các ngươi tương lai sẽ đi được bao xa, ha hả"

" Lão sư, ta.... " Còn chưa đợi Việt Bảo mở miệng, Âu Dương Phi phất tay bắn ra ba viên Hồi Thương Đan bay đến trước mặt hắn rồi xoay người rời đi.

" Đây... " Việt Bảo nắm lấy ba viên đan dược khó hiểu nhìn theo bóng lưng trước mặt.

" Mỗi người một viên, hôm nay chỉ tới đây, nhanh chóng khôi phục vết thương ngay mai tiếp tục buổi học! "

"Vâng lão sư!"

....

Nam sinh ký túc xá - phòng 444.

"Khụ khụ....đây là??!"

Nguyễn Đức Thiện mơ hồ tỉnh lại, vẻ mặt hoài nghi đánh giá trước mắt lạ lẫm phòng ngủ, hắn dùng bàn tay nắn bóp lấy bả vai vẫn còn ê ẩm đau nhứt.

"Kỳ lạ, mặc dù còn đau nhứt một chút nhưng vốn đầy người chằn chịt vết thương đều biến mất, chẳng lẽ là Hồi Thương Đan của lão sư?"

"Chậc chậc...quả nhiên là thứ đồ tốt, khi nào lại xin lão sư một chai để giành sau này dùng dần đều tiện lợi a... hắc hắc."

Mải mê suy nghĩ lung tung thì cửa phòng lúc này bị đột nhiên bật mạnh mở ra.

Người còn chưa thấy mà âm thanh đã từ bên ngoài như loa phát thanh vọng vào.

"Hahaha người anh em đã tỉnh rồi a?"

"Mau mau mau, ra ăn tối hai người bọn ta đợi ngươi đều đói muốn lã người!"

To con bên ngoài ló vào cái đầu ngờ nghệch, đôi mắt to tròn phát sáng như đèn lồng khóe miệng cười toe toét nhe ra trắng sáng hàm răng cười to nói.

"Móa...không thể nói nhỏ một chút? Lão tử không có điếc!"

Thiện bưng lấy hai tai tức giận rống lên, cái tên to xác này thật làm tức chết người, nếu không phải đánh không lại hắn thật muốn đứng lậy tấu hắn một trận, bảo bảo khó có thể nhịn a!

To con gãi gãi sau ót tiện tay bật công tắt đèn.

"Đừng nóng giận người anh em, ta nghe nói nóng giận sẽ vô sinh a."

"Vô sinh con mẹ ngươi, dám trù bản thiếu gia? Khụ khụ khụ."

"Đấy ta đã nói rồi! Ho chính là dấu hiệu của vô sinh!"

"Móa...." Thiện sắc mặt đen nhánh, khóe miệng co giật vô lực phản bác chỉ có thể lặng lẽ nhìn phía trên trần nhà thở dài.

Ông trời! Nếu có thể hãy cho một tia thiên lôi đánh chết tên yêu nghiệt trước mặt này đi, để hắn tồn tại chính là sẽ nguy hại cho thế giới!

"Người anh em ngươi có cần ta gánh vác ra ngoài hay không?" Việt Bảo âm thanh vô tội lại lẳng lặng vang lên lần nữa.

"Không cần! Ta tự đi được." Thiện nuốt lấy hai giọt nước mắt uất ức vào trong tim lặng lẽ bước xuống giường mang lên đôi dép bông mềm hình chú thỏ nhỏ màu hường cánh sen vô lực bước ra khỏi phòng ngủ.

"Mau mau mau, thật đói chết bảo bảo!"

Vừa ra khỏi phòng, Nguyễn Đức Thiện theo âm thanh nhìn tới trước mắt bên trong phòng khách đơn sơ một chiếc bàn bày lấy phía trên mấy món ăn tối phổ thông, một đĩa rau muống xào tỏi, một nồi mì tôm siêu to khổng lồ cho ba bốn người ăn và....ân...một cây nến vô cùng thơ mộng?

Dặn lòng không nổi cáu, nhưng con bà nó đây là cho người ăn hay sao? Bản thiếu gia ngày nào chẳng ăn tôm hùm, vi cá, đùng một cái cho ăn mấy thứ rác rưởi này? Làm sao nuốt trôi? Muốn ta ăn chỉ có nằm mơ!

Lúc này đã tỉnh dậy sớm hơn, Phạm Hồng Khanh cũng đã ngồi vào bàn ăn, hắn mặc một bộ pijama hello kitty ngắn tay, phía dưới chiếc quần cũng chỉ miễn cưỡng cao đến trên đầu gối, hắn lạnh nhạt liếc mắt Nguyễn Đức Thiện một chút rồi thật mau chuyển dời lên phía trên màn hình tivi.

Việt Bảo cũng mặc một bộ pijama Doraemon họa tiết, ngồi bên cạnh Phạm Hồng Khanh nắm lấy hai chiếc đũa cười hớn hớn nhìn lấy vẻ đang mộng bức Nguyễn Đức Thiện vẫy tay nói.

"Mau tới ăn cơm, sắp đói chết rồi."

Thiện khóe miệng nhếch lên, cao ngạo bước tới bàn ăn ngồi xuống.

"Ta nói các ngươi ăn uống nghèo khổ thế cơ à? Thật xin lỗi, bản thiếu gia ăn sơn hào hải vị đã quen bao tử, ta sợ lại ăn thứ này sẽ ngộ độc chết người!"

"Người anh em....ta..."Việt Bảo vẻ mặt khó xử vừa muốn mở miệng thì Khanh ở bên cạnh đã phất tay ngăn hắn nói tiếp.

" Mặc kệ hắn, ta với ngươi ăn! "

Khanh ánh mắt khinh thường liếc mắt, cũng không dài dòng nhấc lên đôi đũa rồi ăn như gió cuốn.

Việt Bảo thấy vậy chỉ ngại ngùng gãi sau ót, sau đó cũng nhấc đũa bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc Thành Thần Ký! sáng tác bởi wookie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wookie
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.