Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Tiểu thuyết gốc · 1629 chữ

Chương 9: Quả quýt dày có móng tay nhọn.

"Hừ....kiêu ngạo cái gì? Ta lại chẳng thèm ăn thấy thứ này, quá rác rưởi!"

Thiện nghiêng đầu khinh thường lẩm bẩm nói.

Ột... Ọt.... Ọt...

"Ửm? Chưa giao thừa mà nhà ai lại đốt pháo?" âm thanh đột ngột làm to con giật mình buông xuống trong tay đôi đũa vẻ mặt hoài nghi đứng dậy nhìn ra cửa sổ tối đen như mực khung cảnh.

"Kỳ quái? Làm gì có pháo hoa" Lắc lắc đầu, to con lại ngồi xuống tiếp tục ăn..

Ột....ọt...ọt

"Lại là âm thanh này, con cái nhà ai lại đốt pháo phá làng phá xóm không cho ai ăn uống nghỉ ngơi, thật muốn dạy cho một bài học mới được" To con bực bội đứng dậy xoắn lên tay áo bộ dáng hùng hùng hổ hổ muốn đi tìm bọn trẻ ranh xử lý thì bị Khanh bàn tay kéo lại ấn xuống trên ghế.

"Lo ăn cho xong đi, có người lại sắp chết đói mới phát ra âm thanh đấy thôi, không cần quan tâm!"

"Ửm? Thật sao? Kỳ lạ..." Việt Bảo cái hiểu cái không ngờ nghệch lắc đầu nhấc đũa tiếp tục ăn.

Ột...ọt...

Thiện bên cạnh lúc này vẻ tức giận đến xanh méc cả khuôn mặt, hắn bàn tay ôm lấy phần bụng bóp chặt.

Móa nó, cái bụng phản chủ, lại nhịn một chút không được? Cho chút mặt mũi được không? Ngươi đói thì ta biết nhưng ngươi kêu la cái gì?

Hắn ánh mắt nhìn hai người bọn họ ăn ngon lành cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Thực sự cả ngày hôm nay bận bịu hắn đều chưa có một thứ gì vô bụng cả, đã thế còn hao tổn sức lực tinh khí thức tỉnh Nguyên Hồn thiếu chút nữa thì quy thiên về với ông bà, hiện tại hắn càng nghĩ đến càng đói lạ thường!

"Ực...ực"

A....lại mặt mũi cái rắm, lót bụng trước tính sau.

Lại nuốt mấy ngụm nước bọt, Thiện ánh mắt hoang dại như sói đói vứt đi còn sót lại chút ít liêm sỉ nhấc lên trên bàn đôi đũa vận dụng vận tốc âm thanh giành giật còn sót lại chút đỉnh lương thực cứu mạng phía trên bàn ăn.

Keng!

Sắp nhìn đến cọng rau muống xào tỏi trở thành chiến lợi phẩm trước mắt thì một đôi đũa khác bất thình lình xuất hiện kẹp chặt lại chặn đứng hành vi cướp bóc trắng trợn của hắn.

"Làm gì?" Thiện ánh mắt sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn Phạm Hồng Khanh đột nhiên lại ngăn cản mình gắp cọng rau muống mà nghiến răng khanh khách.

"Câu này ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi muốn làm gì?" Khanh lạnh nhạt nói.

Thiện tức giận trợn mắt lấy.

"Gấp đồ ăn, ngươi mù hay sao? Buông ra!"

"Hừ, vừa rồi ai bảo mấy thứ này là rác rưởi? Hiện tại lại muốn ăn rác rưởi?"

"Không phải ta nói!"

"Không phải ngươi nói? Hừ...thật sao?"

"Thật!" Thiện nhếch miệng, có chết cũng không nhận.

"To con, lúc nãy hắn nói gì a?" Khanh khinh thường cười lạnh, nhìn bên cạnh Việt Bảo hỏi.

"Hắn nói là....Hừ....kiêu ngạo cái gì? Ta lại chẳng thèm ăn thấy thứ này, quá rác rưởi!"

Việt Bảo học lấy bộ dáng lúc nãy của Thiện hắng giọng nghiêm túc trả lời.

Thiện khuôn mặt đen lại, khóe miệng co giật không muốn buông tha cọng rau muống tiếp tục cắn răng phản bác.

"Các ngươi hợp tác bắt nạt người tàn tật? Miệng nói có lợi ích gì? Thời buổi hiện tại tất cả đều phải có chứng cứ, ok ok, là chứng cứ đó, ngươi có không?"

Tạch...

Khanh lẳng lặng tháo trên cổ tay chiếc đồng hồ đặt lên mặt bàn, ngón tay ở phía trên ấn nhẹ, mặt trên đồng hồ thình lình xuất hiện một màn ảnh 3D hiện đại, bên trong là toàn bộ hình ảnh phòng ăn lúc nãy cùng thanh âm quen thuộc của Thiện phát ra.

.......

"Ta nói các ngươi ăn uống nghèo khổ thế cơ à? Thật xin lỗi, bản thiếu gia ăn sơn hào hải vị đã quen bao tử, ta sợ lại ăn thứ này sẽ ngộ độc chết người!"

"Hừ....kiêu ngạo cái gì? Ta lại chẳng thèm ăn thấy thứ này, quá rác rưởi!"

Rác rưởi.....

Rác rưởi.....

Rác......

.......

"Thế nào?" Phạm Hồng Khanh cười mỉa mai nhìn Thiện.

Thiện im lặng không trả lời, buông xuống trên tay đôi đũa ngồi lại trên ghế.

Không bao lâu hắn khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Có sơ hở!

MA PHÁP - ĐÓNG BĂNG.

Răng rắc

Khanh chưa kịp phản ứng bị một chiêu đánh lén vô cùng bất ngờ khóa trụ.

Thiện thấy đánh lén có tác dụng cũng không chậm trễ cấp tốc nắm lấy trên bàn đĩa rau muống xào cùng nồi mì tôm nhanh chóng phóng ra khỏi ký túc xá biến mất tăm tích.

Hắn rời đi không bao lâu thì Phạm Hồng Khanh cũng quỷ dị tránh thoát ma pháp đóng băng lạnh nhạt nhìn hướng Thiện vừa chôm đồ chuồn mất mà cười lạnh.

"Ngươi không đuổi theo hắn?" To con tò mò hỏi.

"Không cần! Đêm nay sẽ là một đêm khá dài đối với hắn!"

Khanh khóe miệng nhếch lên xoay người tiến về phía phòng khách bên trong đặt mông ngồi xuống chiếc sofa tiếp tục xem tivi.

Việt Bảo cười ngờ ngệch gãi đầu không hiểu.

.....

"Khặc khặc khặc...dám chơi bản thiếu gia? Các ngươi còn non và xanh lắm!"

Trong màn đêm tối đen như mực bên dưới một góc cây, Thiện sắc mặt đắc chí xoa xoa đôi bàn tay nhìn chiến lợi phẩm trước mắt cười toe toét.

Ột...ọt...

"Ai nha....tranh thủ ăn lẹ, đói quá rồi!"

ITADA KIMASUUU!!!

Thiện bắt đầu hóa sói dùng hai ba ngụm đã nuốt sạch chiến lợi phẩm.

Ân?

Có gì đó không đúng!

Tại sao ăn no rồi vẫn còn cảm giác đau bụng? Vô lý!

Ột...ọt....

Không đúng....

Ai nha.....móa bị gài.

Nguyễn Đức Thiện tức đến nổ phổi, bảo sao hắn cảm thấy là lạ, tên kia lại không đuổi theo hắn, thì ra là chơi một chiêu này, quả nhiên thâm độc!

Không được, sắp chịu không nổi, mau đi WC.

Thiện sắc mặt tái nhợt nhễ nhãi mồ hôi hướng phòng vệ sinh nam phóng đi như lắp tên lửa.

"Phạm Hồng Khanh.....ta và ngươi không đội trời chung aaaaaaa."

.....

Sáng hôm sau.

Lớp Tinh Hồn Cá Biệt.

Thiện vẻ mặt phờ phạc như cá chết, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo tiến vào cửa lớp.

Đôi mắt của hắn phía trên là hai quầng thâm đen như gấu trúc, có thể thấy đêm qua đối với hắn là một cuộc chiến vô cùng khốc liệt.

Hắn ánh mắt căm tức nhìn lấy đang ngồi phía dưới Phạm Hồng Khanh, hàm răng nghiến chặt nộ khí trùng thiên.

"Ác tặc, nhận lấy cái chết."

Rống to một tiếng, Thiện nắm đấm bọc lấy một tầng băng khối rắn chắc ý đồ muốn bật chế độ đồ sát.

Nhưng lúc này một bàn tay bất ngờ từ phía sau thình lình nhắm ngay ót của hắn vỗ mạnh đến.

Khí lực cuồn cuộn như biển lớn đổ ập lên người hắn, toàn bộ thân thể như đạn pháo bắn mạnh xuống dưới mặt đất cuốn lên đầy trời khói bụi.

"Lên lớp trễ còn muốn làm loạn? Cút về chỗ ngồi!"

Âu Dương lão sư âm thanh lạnh lùng bên tai hắn vang lên làm hắn cũng giật mình tỉnh thần lại, toàn thân mồ hôi đổ như mưa.

Mẹ nó, tý nữa lại gây họa!

Nguyễn Đức Thiện vội vã từ dưới mặt đất bò dậy, nỗ lực vỗ đi trên người bụi bẩn, hai tay chắp trước ngực cố nặn ra nụ cười hối lỗi.

"Hắc hắc....thật xin lỗi lão sư, sáng hôm nay ta bị đau bụng cho nên....cho nên hơi chậm trễ một chút, lần sau ta sẽ rút kinh nghiệm."

"Còn có lần sau?"

"Ểi...đương nhiên là sẽ không có lần sau! Ta dùng nhân phẩm của ta đảm bảo, hắc hắc."

Thiện vỗ ngực tự tin nói.

Phía dưới Phạm Hồng Khanh khịn thường cười lạnh.

"Ngươi có nhân phẩm để đảm bảo hay sao!"

"Ranh con muốn chết đúng không?" Thiện trợn mắt hù dọa.

"Hừ...rác rưởi!"

"Được rồi về chỗ ngồi của ngươi, ta cho ngươi năm giây, còn tiếp tục phí thời gian của ta thì hậu quả tự gánh lấy." Âu Dương Phi lạnh lùng nói.

"Vâng lão sư!"

Nguyễn Đức Thiện nuốt giận về đến chỗ ngồi đặt mông xuống dưới ghế, liếc mắt nhìn bên cạnh Phạm Hồng Khanh hừ lạnh.

Đằng sau to con vươn lấy bàn tay rắn chắc vỗ lấy vai hắn nhỏ giọng nói.

"Người anh em, đêm qua ngươi đi đâu? Làm sao mà mắt ngươi lại tím đen thế này? Là bị ai đánh sao?"

"Ngậm miệng, không cần ngươi quan tâm!"

"Ta nói ngươi thật nóng giận, nóng giận sẽ vô sinh đấy, ngươi không nên không tin!"

"Ta....."

Được rồi, hít thở đều, không nên nói chuyện với cái đồ ngốc này, sau này mạnh lên gõ hắn sau!

"Tiết học sáng nay là về kiến thức Tinh Hồn, làm một Tinh Hồn Sư tinh anh, ngoài thực lực ra thì kiến thức cũng rất quan trọng!"

Âu Dương Phi thanh âm như chuông lớn vang lên khắp cả phòng học yên tĩnh, mở đầu cho buổi học chính thức đầu tiên của lớp Tinh Hồn Cá Biệt!

Bạn đang đọc Thành Thần Ký! sáng tác bởi wookie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wookie
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.