Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Thanh Tử Câm - Chương 8

Phiên bản Dịch · 3682 chữ

Và thế là thuận lý thành chương, Thượng Kỳ trở thành bảo đầu mới của nam quán, đương nhiên chỉ là tạm thời, nhưng nếu Bạch Ninh mãi không về thì tạm thời chẳng mấy chốc sẽ biến thành chính thức. Thượng Kỳ tuy mạnh miệng nhưng rốt cuộc vẫn có chút cảm giác bầu bí thương nhau, gã âm thầm sử dụng các mối quan hệ của mình tìm kiếm Bạch Ninh, tiếc rằng không mang lại bao nhiêu kết quả nhưng vẫn đủ ép quan phủ dán cáo thị tìm người, bề ngoài xem như trọn tình trọn nghĩa.

Sự mất tích của Bạch Ninh nói một cách chính xác là bị kẻ khác bắt cóc.

Ai bắt cóc y? Ngoài tên nhóc Diệp Huyền Y từng đe dọa thì còn ai trồng khoai đất này.

Thật ra hận thù của một thiếu niên thường không dữ dội như thế, nói trắng ra Bạch ninh cũng chưa đắc tội gì nó, chỉ thi thoảng bông đùa vài câu nhưng Diệp Huyền Y lại khắc ghi vào lòng. Nó cùng Diệp Tử Y đuổi theo Thương Liệt, rồi lợi dụng cơ hội Diệp Tử Y giữ chân Thương Liệt mà lặng lẽ trở về nam quán bắt cóc Bạch Ninh.

Diệp Huyền Y mang Bạch Ninh về Hồng Diệp sơn trang nhốt vào thủy lao. Nó còn chuẩn bị nào sắt nóng, nào roi da định bụng hung hăng đày đọa Bạch Ninh một phen, nào ngờ đột nhiên có người đến báo Diệp Tử Y cùng Thương Liệt trở về. Diệp Huyền Y bị dọa thót tim, tưởng rằng mình lỡ để lại sơ hở nên quẳng chuyện hành hạ Bạch Ninh qua một bên mà vội vã chạy ra nghe ngóng tin tức.

Thủy lao của Hồng Diệp sơn trang đặc biệt lạnh lẽo, nghe nói nước được dẫn từ hàn đàm ngàn năm, Bạch Ninh bị nhốt trong thủy lao chưa tới nửa ngày đã bị hơi lạnh làm cho cả người lạnh run, răng đánh lập cập, chỉ đành vừa chà tay vừa chạy qua chạy lại để giữ ấm. Chạy chưa được mấy bước, trên người Bạch Ninh chợt rơi ra một miếng ngọc bội.

Bạch Ninh thoáng ngẩn người nhặt lên xem thử, đây chẳng phải ngọc bội hôm trước Diệp Tử Y cho y hay sao? Lúc ấy Diệp Tử Y, à không, Diệp Huyền Y từng nói gì thế nhỉ?

“…Dựa vào lệnh bài này ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bất kỳ kẻ nào trong Hồng Diệp sơn trang giúp ngươi làm một việc.”

A, có dịp thử dùng ngọc bội này rồi! Trẻ con đúng là trẻ con, cân nhắc thiếu chu đáo, ấy vậy mà quên lấy ngọc của y đi, này chẳng phải đường hoàng cho y cơ hội bỏ trốn hay sao?

“Vị tiểu ca bên kia ơi, ngươi nhận ra ngọc bội này chứ?” Vì lạnh nên giọng của Bạch Ninh cũng run lên.

Tên cai ngục bước tới, vừa thấy ngọc bội thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vã chạy đi thông báo. Một lúc sau, một gã đàn ông trung niên ăn vận như quản gia bước vào.

“Ngươi là người thế nào? Từ đâu có được miếng ngọc này?”

Bạch Ninh gượng cười và đáp: “Do Bạch đại công tử cho tôi, nghe nói dựa vào tấm lệnh bài này bất cứ lúc nào cũng có thể tìm bất kỳ kẻ nào trong Hồng Diệp sơn trang giúp làm một việc, đúng không?”

“Không sai, nhưng ngươi lấy gì chứng minh ngọc bội này do Bạch đại công tử tặng ngươi?” Quản gia ngờ vực quan sát Bạch Ninh. Người chốn phong trần đương nhiên có hơi thở của chốn phong trần, đường đường là đại công tử của Hồng Diệp sơn trang cớ gì lại kết giao với hạng người như vậy, vả lại hạng người đó tại sao bị tiểu công tử nhốt vào thủy lao?

“Ông có thể tìm Diệp đại công tử đối chất, có điều trước khi kiểm tra có thể để tôi ra khỏi đây được chăng, nhốt đại ở chỗ nào khác cũng được, ở đây lạnh quá.”

Bạch Ninh biết vị Diệp đại công tử kia nhất định không thiện lương như bề ngoài của hắn, song sự tình đã đến nước này, y nhất định phải nắm bắt dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, chuyện tiếp theo thế nào chỉ đành tùy cơ ứng biến, biết đâu sau khi nếm chút đau khổ lại vẫn còn mạng mò về nam quán.

Quản gia tỏ vẻ trầm ngâm rồi nhìn ngọc bội, cuối cùng dặn dò cai ngục đổi nơi khác giam giữ Bạch Ninh. Tuy nơi đó cũng bẩn thỉu lạnh lẽo nhưng so với thủy lao đúng là một trời một vực.

Đến nửa đêm, lúc Bạch Ninh dựa vào tường thiếp đi, cửa lao rầm một tiếng mở ra làm y giật mình tỉnh giấc, ngẩng lên nhìn lại thấy trong ánh lửa mơ hồ chính là bóng dáng của Diệp Tử Y.

Diệp đại công tử bước đến trước mặt Bạch Ninh từ cao nhìn xuống, nhìn đến Bạch Ninh khó chịu trong lòng.

“Chuyện này là đệ đệ ta quá đáng, ta đã giam nó vào phòng nửa tháng không cho ra ngoài.” Diệp Tử Y nhạt nhẽo tiếp, “Ngọc bội ta nhận lại, đây là ngân phiếu một vạn lượng, tướng công cầm lấy rồi mau chóng rời khỏi Hồng Diệp sơn trang, từ nay về sau ta không muốn gặp lại tướng công, cũng không hy vọng chuyện hôm nay có kẻ khác biết được, bằng không… Tướng công phải biết rằng tướng công không có miếng ngọc thứ hai cứu mạng mình đâu.”

Trong giọng nói ẩn giấu uy hiếp nặng nề.

Bạch Ninh cố giấu khó chịu trong lòng để vẽ nên nụ cười quyến rũ thường ngày, lập tức nhận lấy ngân phiếu và nói: “Đương nhiên, tuy tôi làm nghề bán rẻ xác thịt nhưng vẫn giữ chữ tín, sau khi về nam quán tôi sẽ không tiếp khách nữa, bảo đảm tuyệt đối không tiếp bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Thương… A, ai cũng không gặp…”

“Quản gia, tiễn tướng công rời Hồng Diệp sơn trang từ cửa nam, đừng để người khác nhìn thấy.” Diệp Tử Y lại nhìn Bạch Ninh, sau đó dặn dò quản gia rồi xoay lưng rời khỏi địa lao.

Tóm lại nhặt về được cái mạng nhỏ.

Đứng ngoài Hồng Diệp sơn trang, trong gió đêm lạnh lẽo, Bạch Ninh bấy giờ mới cảm thấy sợ hãi. Từ xưa đến nay y chưa từng tới gần cái chết đến thế, dù năm xưa tận mắt chứng kiến Thượng Hương bị đánh chết ngay trước mặt, thứ cảm giác ấy vốn bi thương nhiều hơn sợ hãi. Không như lần này chỉ là sợ hãi đơn thuần, rất kỳ lạ, lúc ở thủy lao có lẽ cái lạnh thấu xương đã đánh lạc hướng chú ý của Bạch Ninh nên không sợ là mấy, nhưng hiện tại nỗi sợ lại mạnh mẽ gặm nhắm thể xác và tinh thần y, hại y nhũn chân không cất nổi bước.

Có điều… Nghỉ ngơi trong chốc lát, Bạch Ninh vẫn quyết định nhân trời còn tối rời khỏi Hồng Diệp sơn trang càng xa càng tốt, ai biết Diệp Tử Y có đổi ý giữa chừng muốn giết chết y hay không. Thật lòng mà nói y tưởng tám phần Diệp Tử Y sẽ giết chết mình, ai bảo cứ thích giành đàn ông của gã, có trời biết hôm nay tâm trạng gã sao lại tốt đến mức thả y ra, còn cấm túc Diệp Huyền Y và cấm nó không được tìm y gây rối.

Mang theo ngọn đèn lồng soi đường quản gia để lại đi được vài bước, Bạch Ninh bỗng dừng chân, y nghĩ tới một khả năng. Lẽ nào Thương Liệt cũng đang ở Hồng Diệp sơn trang? Bằng không cớ gì Diệp Huyền Y lại rộng lượng bỏ qua cho y như vậy.

Vừa nghĩ đến khả năng này, tim Bạch Ninh chợt nhói đau, y ngoái đầu nhìn về hướng Hồng Diệp sơn trang rồi ngẩn ngơ cả nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi và cô đơn bỏ đi.

Kết thúc rồi. Từ ngày Thương Liệt rời khỏi nam quán, hắn và y đã không còn quan hệ gì nữa, y còn có gì để mơ mộng hão huyền đây?

Thơ thơ thẩn thẩn chẳng biết đi được bao lâu, bên tai bỗng vang lên tiếng sói tru mới kéo Bạch Ninh về với hiện thực.

Sói?!

Bốn bề một màu đen thẳm, không biết tự khi nào xuất hiện những đốm sáng xanh lục bám theo sau Bạch Ninh. Đó chính là ánh sáng phản chiếu từ mắt sói trong đêm. Nếu chẳng phải nghe thấy tiếng tru, tám phần Bạch Ninh sẽ cho rằng những đốm sáng ấy chính là lửa ma trong truyền thuyết.

Sắc mặt Bạch Ninh thoắt cái trắng bệch, tay cầm đèn lồng nhưng chẳng buồn nhìn đường mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy thẳng.

Diệp Tử Y đáng chết, gã còn ác độc hơn Diệp Huyền Y, cố ý thả y đi giữa đêm, cố ý dẫn y đến con đường này, thì ra đều chỉ vì muốn y bị sói ăn thịt.

Không biết vấp phải cành cây hay viên đá mà Bạch Ninh ngã sóng soài trên đất, đèn lồng trong tay văng đi rồi xoẹt một tiếng bén lửa, khu vực chung quanh thoáng chốc sáng lên, song lửa chẳng tỏa sáng được bao lâu đã vội lụi tàn. Màn đêm giờ đây chỉ còn ánh sao yếu ớt chiếu rọi.

Tiếng tru của lũ sói lại vang lên, lần này không chỉ một tiếng mà cả tràng dài hô ứng lẫn nhau vọng lại từ bốn phía.

Bạch Ninh hoảng hốt quay đầu lại, đốm xanh sau lưng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần, y như có thể nghe thấy tiếng hít thở từ miệng lũ sói, nỗi sợ hãi của cái chết thúc giục Bạch Ninh nhắm tịt mắt lại song y vẫn không cam lòng mà hét lên một tiếng chói tai: “THƯƠNG LIỆT!”

Y không hy vọng Thương Liệt trong Hồng Diệp sơn trang nghe được, y chỉ hy vọng… Chỉ hy vọng Thương Liệt cùng y tâm linh tương thông, biết rằng trước khi y chết vẫn nhớ nhung hắn, nhớ nhung hắn như ngày nào.

Là y đã sai. Cớ gì lại vì một lý do tẻ nhạt buồn cười mà không màng đến tấm chân tình của Thương Liệt, đẩy mối quan hệ giữa họ đến mức dung tục nhất. Nếu sớm biết sẽ chết sớm như vậy y đã bỏ mặc tất thảy, chả cần để tâm bất cứ chuyện gì, chỉ cần được ở cạnh Thương Liệt thêm một ngày cũng đã hạnh phúc lắm rồi.

“Thương Liệt!”

Tiếng sói tru mỗi lúc một thảm thiết, lần thứ hai gọi tên Thương Liệt Bạch Ninh hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng đã nhắm tịt mắt lại, vì vậy y không phát hiện trong tiếng sói tru, tốc độ đốm xanh tiếp cận y càng lúc càng chậm, mãi đến khi con sói cuối cùng ăng ẳng rồi lịm đi, y mới phát giác có gì bất thường và mở choàng mắt ra.

Mùi máu nồng nặc theo gió phả vào mặt, dưới ánh sáng lập lòe của sao trời, những đốm sáng xanh đáng sợ tất thảy biến mất không còn dấu vết. Còn lại duy chỉ bóng trắng nhạt nhòa đứng cách y ba bước và đang bình tĩnh nhìn y.

“Thương Liệt!”

Bạch Ninh vừa sợ vừa mừng đứng lên, nào ngờ vừa bước một bước thì mắt cá chân chợt đau nhói rồi lảo đảo ngã nhào dưới chân bóng trắng. Nương theo ánh sao, Bạch Ninh rốt cuộc nhìn rõ mặt mũi người nọ.

Tám phần giống Thương Liệt, song không phải Thương Liệt.

“Tôi là đại ca của Thương Liệt, Thương Lẫm.” Người nọ nhạt nhẽo nói. Khác với sự lạnh lùng của Thương Liệt, giọng của gã man mác chút gì cô đơn.

“Đại ca của Thương Liệt?” Bạch Ninh sửng sốt, Thương Liệt còn có đại ca?

“Đệ còn đi được không?” Thương Lẫm chìa tay đỡ Bạch Ninh đứng dậy.

“Được… Huynh là đại ca của Thương Liệt, tại sao huynh lại ở đây?” Bạch Ninh co chân rồi duỗi thử, tuy rất đâu nhưng miễn cưỡng vẫn đi được.

“Thương Liệt nhờ tôi chăm sóc đệ vài ngày.” Giọng Thương Lẫm vẫn tẻ nhạt như cũ, tẻ nhạt đến mức gần như không có điểm nhấn.

Bạch Ninh ngạc nhiên ngẩn ra nửa ngày mới đột nhiên cúi gằm mặt xuống, y không muốn để người khác nhìn thấy đôi mắt dần đỏ lên của mình, y thề rằng không bao giờ chảy nước mắt lần nữa… Thế nhưng mắt lại chua xót, ngực cũng chua xót quá.

“Thương Liệt… Hắn đang ở Hồng Diệp sơn trang sao?”

“Ừm… Đệ ấy vốn giữ chân huynh đệ họ Diệp, hôm nọ đột nhiên phát hiện Diệp Huyền Y biến mất nên lập tức dùng bồ câu đưa tin nhờ tôi đến chăm sóc đệ đề phòng rủi ro, không ngờ Diệp Huyền Y tay chân lại nhanh nhẹn đến thế, may mà tôi tới vẫn kịp…”

Nói đến đây ánh mắt Thương Lẫm thoáng đổi, chung sống ba năm năm, Thương Liệt đối xử với người đại ca như gã không quan tâm hay chẳng buồn để ý, đương nhiên đây là thái độ duy nhất Thương Liệt dành cho tất cả mọi người. Lần này là lần đầu tiên, lần đầu tiên Thương Liệt trong thư dùng một chữ “Xin”.

Vẫn chưa hiểu rõ giữa Thương Liệt và huynh đệ họ Diệp xảy ra chuyện gì nhưng lúc này đây Bạch Ninh chẳng còn tâm trạng dò hỏi, lòng y ê ẩm nhức nhối, hy vọng lập tức được gặp Thương Liệt dày vò y như sắp khóc đến nơi.

“Đi thôi.” Giọng nói lạnh nhạt của Thương Lẫm vang lên bên tai xua đi phần nào nỗi nhớ của Bạch Ninh.

“Đi đâu?”

“Thương Gia Bảo, bàn tay huynh đệ họ Diệp vẫn chưa với vào tới Thương Gia Bảo.”

“Đệ, đệ không đi…” Bạch Ninh trong lòng giật thót, nơi đó là nhà Thương Liệt, không hiểu vì sao y lại nghĩ tới câu nói tuy lỗi thời nhưng không sai vào đâu cho được: Con dâu cuối cùng vẫn phải gặp mặt cha mẹ chồng!

Thương Lẫm liếc mắt nhìn y, vẫn giọng tẻ nhạt muôn thuở: “Đó là chuyện của đệ, trách nhiệm của tôi là dẫn đệ an toàn về Thương Gia Bảo cho Thương Liệt, đệ bằng lòng ở lại hay không cứ chờ Thương Liệt về quyết định.”

Vì vậy mặc cho Bạch Ninh bằng lòng hay không, tóm lại y vẫn bị Thương Lẫm dẫn về Thương Gia Bảo.

Thương Gia Bảo ẩn giữa dãy núi trùng điệp, xây dựng trên vách núi và dùng xích sắt giữ lại, người muốn vào bảo phải ngồi làn tre mới có thể lên tới.

Sau khi tới Thương Gia Bảo, Bạch Ninh mới phát hiện nơi đây lại là thế ngoại đào nguyên.

Thường nói càng cao càng lạnh, theo lý mà xét núi trên đỉnh núi sẽ lớn vô cùng, song Thương Gia Bảo lựa chọn sườn núi được chắn gió ba mặt, đứng nơi đất bằng lại có thể ngắm đỉnh núi tuyết phủ trắng ngần, bốn bề quanh năm sương mù bao phủ, vào những lúc sương mù dày đặc, Thương Gia Bảo tựa như tiên cảnh chốn nhân gian.

Nô bộc trong bảo không nhiều, một quản gia, một phụ nữ nấu nướng giặt giũ và bốn tỳ nữ xinh xắn, tính cả Thương Lẫm và Bạch Ninh tổng cộng chưa tới mười người. Về sau Bạch Ninh mới biết những người mình gặp chỉ là những nô bộc hầu hạ Thương Liệt và Thương Lẫm, nói chính xác thì tòa nhà trên vách núi không phải là nơi ở chính của họ, Thương Gia Bảo chân chính nằm sâu dưới chân núi.

Con dâu xấu xí vẫn chưa gặp cha mẹ chồng, đến Thương Gia Bảo Bạch Ninh mới biết cha mẹ Thương Liệt đều đã qua đời, tuy trên danh nghĩa Thương Liệt là bảo chủ nhưng vì tính cách của Thương Liệt, mọi chuyện hằng ngày đều do Thương Lẫm lo liệu.

Ngày ấy khi Thương Liệt gặp chuyện, Thương Lẫm liền hoài nghi huynh đệ họ Diệp, chút tâm tư Diệp Tử Y dành cho đệ đệ Thương Lẫm sớm đã nhận ra, người nắm được hành tung thường ngày của Thương Liệt ngoài mình và đám tỳ nữ, e chỉ còn huynh đệ họ Diệp thường xuyên thăm viếng Thương Gia Bảo. Bởi lẽ lúc huynh đệ họ Diệp chạy đến giả mù sa mưa yêu cầu gã cùng tìm Thương Liệt, Thương Lẫm thẳng thừng cự tuyệt, trời biết huynh đệ nhà họ lại có chủ ý gì khác.

Một cách âm thầm, Thương Lẫm không ngừng tìm kiếm tung tích Thương Liệt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đồng thời phái người giám sát huynh đệ họ Diệp. Trên thực tế lúc Diệp Huyền Y tìm thấy Thương Liệt, gã cũng nắm được tin cùng một lúc, do kiêng dè huynh đệ nhà họ nên gã không hề trực tiếp ra mặt mà chỉ âm thầm dùng cách truyền tin độc môn của Thương Gia Bảo liên lạc với Thương Liệt, đồng thời báo với Thương Liệt nỗi nghi ngờ của gã.

Giữa huynh đệ họ Diệp và người đại ca ruột thịt, đương nhiên Thương Liệt lựa chọn tình thân. Thương Lẫm không biết vì sao Thương Liệt không quay về Thương Gia Bảo mà tiếp tục ở lại nam quán và giữ khoảng cách nhất định với huynh đệ họ Diệp, mãi đến khi nhận được thư Thương Liệt gửi về cầu xin gã bảo vệ Bạch Ninh, gã mới vỡ lẽ nguyên nhân thật sự.

Những tình huống này đều do Bạch Ninh những ngày nhàn rỗi tại Thương Gia Bảo moi được từ miệng bốn tỳ nữ xinh đẹp, bốn cô nàng mới chỉ mười bảy, mười tám, thuở nhỏ lại trưởng thành trong bảo, xưa nay không gặp gỡ người bên ngoài, bản chất đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn được nữa, làm sao là đối thủ của Bạch Ninh, vì thế chỉ vài ba bận miệng lưỡi, không chỉ hoàn cảnh trong bảo, y biết cả việc bốn cô nàng vốn là người làm ấm giường lão bảo chủ lúc còn sống chuẩn bị cho hai người con trai, tiếc thay hai người này một cô đơn, một lạnh lùng, bao năm chẳng buồn chạm vào bất cứ ai trong bốn nàng, khổ tâm của lão bảo chủ xem như lãng phí một phen.

Ba tháng buồn tẻ thấm thoát trôi qua, Thương Liệt cuối cùng cũng về, hắn chưa kịp đặt mông ngồi xuống đã bị Bạch Ninh nghe tin ù chạy tới ôm chầm vào lòng, dùng sức cắn mạnh vào môi hắn một nhát, cắn khéo đến nỗi mặt mũi Thương Liệt phủ lên một màu đỏ khả nghi, cắn khéo đến nỗi Thương Lẫm và bốn nàng tỳ nữ may mắn chứng kiến cảnh ấy phải trợn mắt há mồm.

“Ta muốn xuống núi, ta phải về nam quán.” Cắn xong, Bạch Ninh chùi miệng rồi hùng hồn đề xuất yêu cầu của mình.

Sắc hồng trên má Thương Liệt nhạt dần, một lúc lâu sau mới khe khẽ thốt lên một chữ: “Được!”

Chỉ một chữ đơn giản ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn lại mang đến kinh ngạc trên mặt Thương Lẫm và bốn tỳ nữ. Thương Liệt nói chuyện! Vậy mà hắn đã nói chuyện! Mặt trời hôm nay mặt từ hướng nào thế?

“Ngươi phải đưa ta về.” Được đằng chân lên đằng đầu.

“Được!” Cầu được ước thấy.

“Ta không đuổi ngươi đi, ngươi không được rời khỏi ta.” Hình như ngày càng quá đáng.

“Được!” Ánh mắt Thương Liệt chợt sáng lên.

“Ta tháo thẻ bài rồi, sau này ngươi phải chịu trách nhiệm làm việc kiếm tiền nuôi ta.” Gì đây? Cầu hôn?

“Được!” Đồng ý vô cùng nhanh chóng cứ như sợ Bạch Ninh đột nhiên đổi ý.

“Vậy sáng mai đi ngay nhé.” Nơi này y ở chán rồi.

“Được!”

“Phải rồi, ta mặc kệ ngươi và vị Diệp đại công tử quan hệ thế nào, sau này không cho gặp lại hắn nữa.”

“Được!” Điều này hoàn toàn không thành vấn đề, phía Diệp Tử Y hắn đã giải quyết xong, người nọ sẽ chẳng không biết điều mà xuất hiện trước mặt hắn.

“Dù bất cẩn đụng mặt cũng phải làm bộ không thấy.”

“Được!”

“Trông ngươi bẩn chưa kìa, mau đi tắm rửa đi, tắm xong ta nấu cơm cho ngươi ăn.” Cuối cùng cũng vẽ nên nụ cười quen mà Thương Liệt quen thuộc.

“Được!”

“Đi nào.”

“Được!”

Thương Liệt theo sau Bạch Ninh rời đi, về phần Thương Lẫm cùng bốn tỳ nữ phía sau từ giây phút Bạch Ninh bước vào đã bị Thương Liệt triệt để lờ đi.

Hôm sau Thương Lẫm tiễn Thương Liệt và Bạch Ninh rời Thương Gia Bảo, dõi theo bóng lưng khuất dần của người đệ đệ ruột thịt, từ hôm qua tới giờ gã vẫn chưa thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng với kết cục khó tin này.

Người em trai chẳng màng thứ gì của gã cứ thế bị người ta bắt cóc đi mất?

Bạn đang đọc Thanh Thanh Tử Câm của None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.