Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Muốn Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 996 chữ

Tích tắc... Tích tắc... Tích tắc...

Từng nhịp đồng hồ vẫn cứ vang lên nhẹ nhàng trong căn phòng ngủ nhỏ, nó vẫn cứ chạy, và rồi phát ra những âm thanh ngày càng to. Phạn Như Tuyết thức dậy.

Cô đi ra khỏi chiếc giường ấm, đầu ngoảnh lại vài lần như không muốn rời xa nó. Từng bước chân lê lết 1 cách nặng nhọc đến bên khung cửa sổ, hai mắt vẫn đang lim dim, cô đẩy nhẹ cánh cửa sổ ra. Khung cảnh bên ngoài thật sự quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến 1 cách lạ thường... Cô có thể nghe được cả tiếng chim hót, những tiếng xào xạc của lá cây, tiếng hát đài sáng nào vẫn mở nhưng cô chẳng bao giờ để ý. Hiện tại mới 4 rưỡi sáng, bầu trời vẫn đang nhá nhem tối, mấy tia nắng yếu ớt không cách nào đánh bại được sự tĩnh lặng này, trong hoàn cảnh này rất khó để cô có thể tỉnh táo ngay được. Cô đứng thẫn thờ 1 lúc, vươn dài cơ thể mình, dụi dụi đôi mắt mấy lần và quyết định xuống tầng dưới.

"Cháu dậy rồi hả?" - Bà ngoại cô nở 1 nụ cười hiền từ nhìn đứa cháu gái bé bỏng đang nặng nhọc bước đi.

"Dạ..."

Đối với cô, nói chuyện trong lúc này cũng là 1 thử thách khó khăn.

Phạn Như Tuyết nhìn bà mình đang vội vàng chuẩn bị bữa sáng, quần áo cho cô, bất giác nở lên một nụ cười. Định thần lại, cô liền nhanh nhảu bước vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô tiến đến bàn ăn.

"Ây, con làm gì mà lâu quá vậy? Nhanh nhanh lại ăn sáng đi con." - Bà ngoại sốt sắng.

"Dạ, ngoại cũng ngồi xuống ăn luôn đi." - Cô cười.

Cả hai cùng nhau ngồi ăn trong im lặng, Phạn Như Tuyết thật sự không thích bầu không khí này. Nó làm cô trở nên khó xử.

"Ưmm... con sắp học xa nhà rồi bà, con..." - Cô cất tiếng, phá tan bầu không khí yên ắng.

"Haizz, con cứ lo việc học của mình đi, ngoại còn khỏe có thể tự chăm sóc cho mình được."

"...Dạ."

Cô biết, kể cả khi bà không nói cô cũng biết. Bà ngoại cô đang bị bệnh, vậy mà giờ cô lại phải đi học nơi xa. Từ nhỏ bố mẹ cô đã bỏ rơi cô tìm hạnh phúc riêng của mình, chính bà là người nuôi nấng, cho cô ăn học đàng hoàng. Tuy nhà Phạn Như Tuyết không khá giả là bao nhưng cũng có đủ điều kiện để cho cô sống 1 cuộc sống ấm no, đầy đủ. Thực ra cô không muốn rời đi...

Hai tuần trước, tại trường học

"Phạn Như Tuyết, thầy hiểu trưởng muốn gặp em."- Giáo viên chủ nhiệm vừa cất tập vở vừa nói.

"Dạ, bây giờ hả cô?"- Khuôn mặt Phạn Như Tuyết lộ rõ vẻ hoang mang.

"Ừm, để cô dẫn em lên nhé."

"Dạ vâng..."

"Chắc cô ấy được gọi lên để khen thưởng rồi." - 1 học sinh trong lớp cất tiếng.

"Không nói cũng biết, chẳng phải đây là học sinh giỏi toàn trường còn gì." - Cô gái bỗng nhiên nói xen vào, vẻ khó chịu.

Tại phòng của thầy hiệu trưởng

"Dạ thầy cho gọi em."

"Ừm, em ngồi xuống trước đi rồi chúng ta nói chuyện."- Hiệu trưởng đưa tay ra mời, trông rất lịch sự.

"Thôi ạ, em không dám. Em đứng đây cũng được mà thầy."

"Vậy thầy sẽ đi vào việc chính luôn. Chắc em cũng đã biết trường ta chỉ là trường dân lập mà em lại là 1 học sinh ưu tú, có tiềm năng vì vậy thầy có ý định muốn chuyển em đến trường Trung học Phổ Thông Bắc Kinh."

"Nhưng mà... em..."

"Đây là hồ sơ nhập học, nếu em đồng ý thì viết vào đây nhé. Viết xong thì gửi thầy để thầy làm thủ tục nhập học cho em."- Hiệu trưởng ngắt lời Phạn Như Tuyết, sợ rằng cô sẽ nói điều gì đó không vừa ý ông.

Về đến nhà cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vì bệnh tình của bà, cô quyết định từ chối.

Hai ngày sau

"Bà, bà vừa đi đâu về vậy?"

Bà cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm túc.

"Như Tuyết, tại sao con giấu bà?"

"Sao bà lại nói vậy? Con không hề giấu bà bất cứ việc gì." - Cô thật sự không biết mình đã làm sai việc gì, nghe giọng cô có 1 chút oan ức.

"Việc thầy hiểu trưởng muốn con chuyển đến 1 trường tốt hơn sao con không nói cho bà biết mà đã từ chối."

"Bà...Con...Con không muốn rời đi, không muốn xa bà." - Đến giờ cô mới vỡ lẽ ra, thì ra thầy hiệu trưởng đã gọi bà cô đến gặp ông.

"Thôi được rồi, bà sẽ không trách khứ con nữa. Nhưng bà đã điền hết thông tin vào hồ sơ nhập học cho con rồi."

"Bà... Sao bà lại làm như vậy chứ?"

Nói xong cô chạy thẳng lên phòng mình.

Cô biết mình là người có lỗi, cô muốn nói chuyện với bà thật rõ ràng vè tất cả: Lý do vì sao cô không muốn rời đi, tại sao lại giấu cô chuyện bà bị bệnh... Nhưng cô không thể, cô sợ rằng khoảng thời gian ở cạnh bà sau này không còn vui vẻ như trước nữa. Cả ngày hôm đó cô nhốt mình trong căn phòng, nước mắt cứ thế trào ra 2 đôi má trắng hồng. Những tiếng chim hót ngoài kia cũng không an ủi được cô trong lúc này. Cảm giác như nó đang hót, đang buồn thay cho những tâm sự thầm kín chẳng biết giãi bày cùng ai này vậy.

                                     ------- Hết Chương 1-------
Bạn đang đọc Thanh Xuân Này Đã Từng Có Tôi Và Cậu sáng tác bởi PhongLộKhiết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhongLộKhiết
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.