Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1942 chữ

Quay trở lại sau cuộc thi đó chúng tôi lại có 1 vấn đề khác, đó là sức khỏe của Mục Vô Thần, tôi không biết nó bị làm sao mà đã nghỉ học gần 1 tháng nay mà không sao liên lạc được.

Cuối cùng tôi và đám anh mới quyết định đến tận nhà Mục Vô Thần để mục sở thị. Nói thật chơi với nhau đã lâu nhưng bọn tôi còn chẳng biết nhà nó như thế nào, phải hỏi thăm một lúc mới biết đường tới đó.

Chà chà nhà thằng này giàu kinh, nhìn bên ngoài đã thấy Mục Vô Thần là loại giấy chùi đít cũng bằng vàng rồi. Sau một hồi bấm chuông thì có một người ra mở cửa, có lẽ là mẹ nó, chúng tôi tuy nghịch ngợm nhưng với người lớn lại vô cùng lễ phép, nhìn thấy mẹ Mục Vô Thần đi ra cả bọn cúi đầu đồng thanh

-Chúng cháu chào cô ạ

người phụ nữ ấy hỏi chúng tôi

- Các cháu đến tìm Vô Thần à

Chúng tôi đáp

- Vâng ạ

Người phụ nữ đột nhiên trên gương mặt có chút đượm buồn nói

-Tiếc quá Thần Thần không có nhà rồi, để khi khác nhé

Chúng tôi xin phép rồi ra về, trong lòng tôi còn 1 đoạn nghi ngờ

-Này, thằng này không lẽ bỏ học để đi du lịch

Nha Sida lắc đầu

-Không đâu, chắc nó bị ốm nặng như ung thư chẳng hạn

thằng Nha Sida chỉ được cái nói dở, còn nhớ hôm tôi bùng học nó đã đi rêu rao với mọi người trong lớp là tôi bị xe đâm chết. Làm cả đám kéo đến nhà tôi hỏi thăm thành ra chuyện bùng học bị bại lộ.

Tôi thấy Nha Sida nói thế bèn khẽ vả vào mồm

-Mẹ mày im đi toàn nói linh tinh

Kì thực tôi cũng có chút linh cảm không lành, Mục Vô Thần có lẽ nào lại bị như Nha Sida nói, không đúng không đúng tôi tự gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đi được 1 đoạn nữa Nha Sida lại nói

-Chắc nó bị ung thư thật

thế là cả bọn bỏ xe nhảy xuống đấm Nha Sida túi bụi

-Mẹ mày lần sau còn nói linh tinh thì đừng trách

Nha Sida nằm khò khoăm dưới đất ngó mặt lên nói

-Tao đoán vậy, sao chúng mày đánh tao, mà chắc nó bị thật

cả đám bỏ qua sự nhây nhớt của Nha Sida để tạt vào quán nét, hôm đó chúng tôi chơi mấy trận nhưng đều không có hứng thú vì nghĩ đến chuyện của Mục Vô Thần.

Cuối cùng chúng tôi đến hỏi thầy Phí, Phạm Ngọc Sơn nói

-Thưa thầy, xin thầy hãy cho bọn em biết sự thật

thầy Phí ban đầu cũng ấp úng không chịu nói nhưng cuối cùng thấy sự thành khẩn của chúng tôi thầy đã không kìm nén được mà nói ra

- Mục Vô Thần mắc bệnh nan y hiện tại đang ở bệnh biện, bạn ấy vì không muốn ảnh hưởng đến các em nên mới dặn thầy không được nói

Nha Sida vỗ đùi cái đét

-Đấy rõ ràng nó bị ung thư tao nói có sai đâu

Đợi thầy Phí đi rồi chúng tôi lại cho nó 1 trận đòn. Chuyện này không có gì vui hết, chúng tôi quyết định sắp xếp 1 hôm chủ nhật để đi thăm thằng bạn.

Khi đến bệnh viện hỏi thăm mãi mới biết được phòng mà Mục Vô Thần nằm, nhìn qua cửa sổ chúng tôi không cầm nổi nước mắt. Chỉ trong vòng 1 tháng ngắn ngủi mà thằng bạn đẹp trai ngày nào bây giờ đã tiều tụy như thế kia, cả người nó gầy như thằng Nha Sida còn cái đầu thì trọc lóc. Chúng tôi bước vào, Mục Vô Thần có chút giật mình hơi nhổm dậy nhưng thấy vẻ mặt hừng hực của cả đám nó lại nằm xuống.

Lúc đó bố mẹ nó đã ra ngoài mua đồ ăn nên cả phòng không có ai túc trực chỉ còn mình Mục Vô Thần nằm thẳng cẳng như thằng chết rồi. Bọn tôi đi tới vây kín xung quanh nó, tôi nói

-Sao mày lại giấu bọn tao, có phải mày biết bị bệnh lâu rồi không

Mục Vô Thần cười khẩy một cái

-Có thằng nào bị bệnh sắp chết lại đi khoe với người khác không

Chúng tôi im lặng, cả đám òa khóc như mấy đứa trẻ con còn Mục Vô Thần thì dịu dàng dỗ dành

-Thôi nào, tao còn chẳng sợ chúng mày khóc cái gì

Chúng tôi không đáp lại, chỉ khóc và khóc như vậy, nghĩ đến 1 ngày thằng bạn thân rời xa cõi đời thì đúng là khủng khiếp. Mục Vô Thần tuy miệng thì cười nói như vậy nhưng sâu thẳm trong mắt nó tôi thấy mọi thứ đang dần khép lại. Nó mới 16 tuổi, là 1 thiên tài tương lai rộng mở tự nhiên lại mắc cái bệnh oái oăm này chắc hẳn nó phải sợ hãi lắm.

Chúng tôi chẳng làm được gì cho nó chỉ có thể cùng nó đi nốt chặng đường này. Vậy là hàng tuần chúng tôi quyết định sẽ đến thăm Mục Vô Thần vào chủ nhật, nó có dặn tôi lần tiếp theo hãy dẫn Tương Tây tới.

Tôi trở lại lớp học gặp riêng Tương Tây

-Này Mục Vô Thần có chuyện rồi

Tương Tây vẫn là vẻ mặt thản nhiên

-Có chuyện gì thì liên quan gì đến tớ

Tôi nghiêm mặt lại hạ tông giọng nói

-Nó bị ung thư, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa

Câu nói của tôi như sét đánh ngang tai, Tương Tây đứng đơ ra mấy giây, chân không còn vững nữa, tôi phải đỡ lấy cô ấy.

-Cái gì, sao... sao lại thế

Tôi không nhắc lại nữa mà nói tiếp

-Chủ nhật cậu có rảnh không, nó muốn cậu đến thăm nó

Tương Tây không khóc, chỉ là hai hàng nước mắt đã chãy thành dòng, cô ấy lấy tay áo quệt quệt mấy cái cố che giấu cảm xúc.

Tương Tây bỏ vào trong lớp cả giờ học không thấy cô ấy chép bài hay nghiên cứu sách vở nữa mà chỉ ngồi ngây ra. Đám huynh đệ bọn tôi cũng chẳng còn tâm trí nào đâm đầm vào mấy con chữ vô nghĩa kia nữa, trong lòng lúc nào cũng như lửa đốt. Hoa Hoa ngồi bên cạnh thấy tôi thấp thỏm như vậy thì nhíu mày

-Này cậu đừng tưởng mới thắng cuộc thì không chịu học hành

Tôi chẳng buồn phản pháo chỉ chống tay vào cằm mà thở dài, Hoa Hoa quơ tay trước mặt tôi

-Này dám bơ tớ à, học đi học đi, tự nhiên đơ ra như vậy

Hoa Hoa lại trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó rồi nói

-À có phải cậu phải lòng bạn Đặng Ngọc Dương gì đó không, hôm thi chung kết thấy 2 người có vẻ tình cảm lắm, không lẽ là nhất kiến chung tình

Tôi không ngờ Hoa Hoa lại có lúc nói nhiều như vậy, còn ngỡ là cậu ta chỉ biết học hóa ra cũng như bao đứa con gái khác đều thích đi hóng chuyện rồi đoán già đoán non.

Tôi vẫn mặc kệ, Hoa Hoa lại nói

-Hôm trước ở trên khán đài tớ thấy Bạch Yên tức giận lắm, tại vì cái bạn Dương gì đó nắm tay cậu, chà chà, mảnh tình duyên quả là không suôn sẻ chút nào

Cái chuyện này thì tôi muốn nghe này bởi vì có Bạch Yên trong đó, lẽ nào là Bạch Yên đã nổi máu ghen, tôi tự nhiên quên đi thằng bạn chí cốt mà hỏi

-Bạch Yên tức giận thật à, cậu chơi thân với Bạch Yên khi nào mà tớ không biết vậy

Hoa Hoa đã nắm được điểm yếu của tôi nên giả bộ cắm đầu vào học không nói thêm nữa, điều ấy càng làm tôi tò mò không sao ngồi yên được

-Nói thì nói cho hết đi chứ sao cậu lấp lửng như vậy

Hoa Hoa lắc đầu

-Không nói cho cậu tò mò chết luôn

Lúc đó vừa khi chuống hết tiết vang lên tôi nhìn về phía Bạch Yên mà nghĩ ngợi lung tung, tự nhiên từ ngoài cửa một giọng nói quen thuộc vọng vào

-Thanh Phong

Tôi ngoái nhìn ra đó là Dương Dương, kì thực sau lần chúng tôi quen biết thì Dương Dương cũng thi thoảng ghé qua nói chuyện với tôi, đám bạn tôi thì đồng thanh nhại lại

-Thanh Phong ca ca

Tôi vội chửi bọn này rồi chạy ra chỗ Dương Dương

-Cậu tìm tớ à

Dương Dương kéo tay tôi đi, đám bạn thì ồ lên, đứa thì ôm ngực ái mộ , đứa thì đập bàn tức giận

-Sao thằng này số hưởng như vậy

Dương Dương kéo tôi ra một chỗ khuất rồi đưa cho tôi cái gì đó

-Cho cậu này

Tôi hơi ngỡ ngàng, trái tim nhỏ bé này đang rung lên từng đợt, cô ấy đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ, tôi thở hơi gấp. Khi ấy tôi còn chẳng nói nổi 1 câu

-Tớ...tớ...cảm...cảm...ơn

Dương Dương cười tít mắt rồi chạy đi ngay. Tôi định mở hộp quà nhưng nghĩ bụng nên về nhà mở thì hơn, thế là tôi quay trở lại lớp học. Đám anh em xúm vào

- Ẻm đưa mày gì đó

- Có được hôn chưa

....

Tôi bỏ ngoài tai mấy câu nói vô nghĩa chỉ chăm chú nhìn vào cái hộp mà đi về chỗ ngồi. Nha Sida tự dưng hét lên

-Thằng này được gái tặng quà này

Nói xong cả đám hú hú như đám khỉ trên Hoa Quả Sơn, à không giống mấy thằng người tối cổ chưa tiến hóa hết. Tôi ngước lên thì bắt gặp cả đống ánh nhìn của mọi người đang hướng về mình, tôi gãi đầu vì hơi ngại ngùng. Trong những ánh nhìn đó chợt có ánh nhìn của Bạch Yên, ánh mắt ấy tôi mới nhìn qua một lần đó là lần tôi hất món quà của cô ấy rơi xuống đất.

Tự nhiên nghĩ đến khi ấy tôi hối hận vô cùng, tôi cũng cảm thấy lần này mình đã làm tổn thương Bạch Yên thêm 1 lần nữa.

Tôi cất món quà vào balo, Hoa Hoa cười cười với khuôn mặt đê tiện

-Cái gì đó, mở ra coi

Tôi giữ khư khư cái balo mà lắc đầu

-Còn lâu bạn ơi

thế là cả giờ học tiếp theo Hoa Hoa chẳng làm bài nữa mà quay sang chất vấn tôi xem tôi với Dương Dương có quan hệ gì hay tôi với Bạch Yên là như thế nào. Tôi chút nữa đã bị làm cho phát điên, mong muốn duy nhất lúc đó là thầy Phí hãy đổi cái chỗ ngồi khiếp hãi ấy ngay lập tức.

Cuối cùng Hoa Hoa cũng buông tha cho tôi vì buổi học may mắn kết thúc, tôi đạp xe về nhà rồi nghĩ ngợi xem món quà đó là gì, Nha Sida thấy tôi thi thoảng lại cười như thằng dở thì mới hỏi

-Ẻm làm gì mày mà mày như người mất hồn thế

Tôi vẫn cười cười đáp

-Tao cũng không biết nữa, có khi trái tim tao bị đánh cắp rồi

Bạn đang đọc Thanh Xuân Tản Mạn sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.