Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uyển Thuận

Tiểu thuyết gốc · 2962 chữ

Trong thập nhị giới có một loài hoa tên ngọc nghiêng vĩ đẹp nhất thế gian, ban ngày lấp lánh như pha lê, ban đêm tỏa ra ánh sáng ngũ sắc huyền ảo. Hoa nở như mang mùa xuân đến, hoa tàn như đưa mùa thu sang.

Một ngày nọ, ngọc nghiêng vĩ vì phải trốn bão lớn nên liều mình lao xuống hồ Tĩnh Nguyệt của đảo Kiếm Thánh. Bông hoa chắp tay, cúi đầu liên tục trước lão chủ nhân của nơi đây, thượng tiên Minh Vương Chu Tước.

- Đại thần tiên xin cứu mạng, cho tiểu hoa tinh mượn chỗ tránh cơn bão lớn, ngày mai sẽ đi ngay.

Lão Chu Tước lần đầu nhìn thấy một bông hoa kỳ lạ và rực rỡ đến thế, liền vô cùng yêu thích, nở nụ cười hiền lành.

- Ngươi đến là duyên, thôi thì cứ ở lại đây, chăm lo tu luyện thành người, từ nay gọi ngươi là Uyển Thuận.

Đảo Kiếm Thánh hiếm khi nhận đệ tử. Thượng tiên Chu Tước mấy chục vạn năm nay cũng chỉ nhận một đồ đệ là Bạch Kỳ Lân. Bạch Kỳ Lân không cha không mẹ, kiếp trước là một vị tinh tú bị sao chổi va phải rồi rơi xuống đảo Kiếm Thánh, chết đi hóa thành một con ngựa trắng có sừng. Bạch Kỳ Lân mang trong người cốt tiên cao quý, quá trình tu luyện dễ dàng, chỉ mất mười ba vạn năm đã bước vào cảnh giới thiên quân, là một trong bốn người trẻ giỏi nhất trong thế hệ hậu bối (ba người còn lại gồm công chúa Huyền Nữ của Long Quy tộc, công chúa Yết Lan của Đông Hải, thái tử Khình Vân của Thiên Tiên Giới).

Bạch Kỳ Lân có thêm một tiểu sư đệ bầu bạn, thoát cảnh cô đơn thì vui mừng không tả nổi. Ngày ngày hắn dậy sớm, mang chiếc bình ngọc, cưỡi mây đi hứng những giọt sương mai đầu tiên trên núi Liễu Yên, về tưới cho ngọc nghiêng vĩ. Bông hoa vô cùng cảm động, mỗi ngày đều thủ thỉ bên tai Bạch Kỳ Lân:

- Đệ sẽ cố gắng chăm chỉ tu luyện thành hình người, sẽ gánh nước, nấu cơm, giúp đỡ đại sư huynh.

Bạch Kỳ Lân nghe xong mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng nâng niu từng cánh hoa của tiểu sư đệ đang đung đưa trong gió.

- Uyển Thuận à! Ta không cần đệ giúp đỡ gì cả, chỉ mong đệ sớm thành người, cùng ta bắt dế, thả diều, rong chơi ngày tháng.

Từ đó, bất kể xuân hạ thu đông, khi ánh trăng vàng ghé xuống khu vườn ăn quả của đảo Kiếm Thánh, bụi cỏ lan chi nép vào hàng liễu rũ xuống bên hồ Tĩnh Nguyệt, Bạch Kỳ Lân đều đặn bay khắp thê gian, thu thập khí trời giúp Uyển Thuận tu hành. Mặc dù tiểu sư đệ này tư chất bình thường, con đường thành người rất gian nan, nhưng đối với cả hai, mỗi ngày mỗi tháng trôi qua đều là quãng thời gian vui vẻ.

Tin đồn đảo Kiếm Thánh nhận thêm đệ tử là một bông hoa đẹp hơn tiên cảnh, lan truyền khắp thập nhị giới, khiến tất cả các vị thần tiên đều tò mò muốn được chiêm ngưỡng. Nhưng đảo Kiếm Thánh đâu phải là nơi ai cũng có thể đến, chủ nhân ở đây là thượng tiên chí tôn Chu Tước, là một con phượng hoàng trắng cổ đại vô cùng kiêu ngạo, coi mọi vị thần tiên khác chỉ bằng con kiến, cọng cỏ. Người duy nhất lão miễn cưỡng xem là bạn, cũng là vị khách duy nhất được lui tới đảo Kiếm Thánh, chủ nhân đầu tiên của Thiên Tiên Giới, thượng tiên Chỉ Hạc. Chỉ Hạc chân thân là một con hạc ba đầu sáu cánh bay ra từ trong lỗ hỗn độn thời thượng cổ. Khi lão vừa sinh ra, mây đen kéo về che kín bầu trời, một tiếng kêu làm sấm chớp rền vang, nứt cả mặt đất, một cái vỗ cánh rung chuyển tứ hải.

Chỉ Hạc được lão Chu Tước mời đến nhà chơi trong một buổi trà chiều bên hồ Tĩnh Nguyệt. Lão vừa uống trà vừa ngắm bông hoa ngọc nghiêng vĩ mà miệng cứ tấm tắc khen mãi. Được một lúc thì lão định bước xuống hồ, muốn nhìn kĩ hơn nhưng lão Chu Tước bủn xỉn liền giơ tay ngăn lại, cười đắc ý:

- Bạn già à! Bông hoa nhỏ nhoi này có đẹp hơn dãy Ngân Hà của Thiên Tiên Giới không?

Chỉ Hạc nghe xong liền hậm hực ngồi xuống, uống tiếp tách trà đang dở. Lão Chu Tước đang nhắc lại cái chuyện năm xưa khi lão xin Chỉ Hạc một chòm sao tên Thiên Cầm mà bị từ chối. Nay được dịp trả đũa thì khoái chí vô cùng. Chỉ Hạc không tức tối nhiều, mà chỉ tiếc. Bông hoa này đến từ đâu? Nguồn gốc là gì? Tại sao lại không thuộc dãy Ngân Hà của lão?

Rất lâu sau đó, ngọc nghiêng vĩ cũng tu luyện thành người. Trong một đêm đầy sao trời lấp lánh, mặt hồ Tĩnh Nguyệt đang trong xanh bỗng phát ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, một dáng thiếu niên trần truồng trồi lên, hớn hở vẫy tay gọi Bạch Kỳ Lân:

- Đại sư huynh! Đại sư huynh! Đệ thành người rồi.

Bạch Kỳ Lân ngẩn ngơ nhìn người thiếu niên đang bước đi mờ ảo trong sương mây. Gương mặt lộng lẫy như ánh bình minh đầu tiên trong đêm tối, đôi môi mỉm cười như nở ra mùa xuân vĩnh cửu. Lão Chu Tước từ trong nhà tranh nhìn ra cửa sổ, thấp thoáng sau tàn cây lấp lánh ánh trăng vàng, Uyển Thuận đang vui đùa bám lên người Bạch Kỳ Lân, văng vẳng tiếng cười rộn ràng. Lão bỗng trầm mặt suy tư: “Một nam thần tiên đẹp nhất thập nhị giới, đáng mừng hay đáng lo?”

Tuy lão Chu Tước là chủ của một đảo nhưng lão khá nghèo. Lão rất lười lao động, chỉ thích vác cần ra câu cá nên chẳng kiếm được bao nhiêu tiền cả. Uyển Thuận sắp theo Bạch Kỳ Lân đến núi Ngũ Hành, bái sư học phép thần thông nên cần ít tiền mua vải để may đồng phục. Hai đứa đến xin lão Chu Tước vài đồng thì lão xua tay:

- Ta làm gì có tiền, hai đứa hái mớ đào sau nhà đem xuống chợ bán mà kiếm một ít.

Uyển Thuận đội giỏ đào lên đầu, lẽo đẽo theo sau Bạch Kỳ Lân xuống chợ Bách Hà. Lần đầu hắn thấy một nơi nhộn nhịp đến vậy, người đi kẻ đứng, nhà cao nhà thấp, hàng đỏ hàng xanh, âm thanh không lúc nào nghỉ tai.

Sau khi bán đào được ít đồng lẻ, cả hai hớn hả chạy đến tiệm vải lớn nhất chợ. Tiệm vải tên Tằm Thị, rộng bằng năm căn nhà, nằm bên sông Hương Thủy, sáng đêm tàu thuyền tứ phương cập bến, mua bán tấp nập.

Uyển Thuận nhẹ nhàng đặt bàn tay lên một khúc vải lụa trắng, cảm thán thốt lên:

- Đại sư huynh, vải này thật lạ, lấp lánh ánh bạch kim, sờ vào vừa mềm mại vừa mát dịu.

Ông chủ đằng xa liền chạy đến nhiệt tình giới thiệu:

- Đây là loại vải làm từ tơ của loài tằm băng ở biển Bắc, mất ba trăm năm để nhả tơ đóng kén, ba trăm năm để dệt thành vải, mất thêm ba trăm năm để nhuộm màu, vô cùng kì công, vô cùng quý giá.

Bạch Kỳ Lân nghe xong là biết hàng cao cấp, không đủ tiền mua. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Uyển Thuận cứ long lanh không rời khúc vải, hắn không nỡ làm đệ đệ của mình buồn. Hắn bảo Uyển Thuận ra ngoài đứng đợi một lát rồi quay sang, lạnh lùng hỏi ông chủ:

- Khúc vải này quý giá vậy sao? Ông có lừa ta không đó?

Ông chủ không hề tức giận, vẫn vui vẻ trả lời:

- Tiệm vải của chúng tôi bán ở chợ Bách Hà ba đời, có tâm lừa người khác đã sớm bị thần tiên tứ phương đốt ra tro, vị công tử xin cứ an tâm.

Bạch Kỳ Lân hờ hững đáp:

- Cũng đúng, cho gan hùm ông cũng không dám gạt ta.

Ông chủ nghe giọng điệu của vị thiếu niên này rất cứng, khi nhìn kỹ song kiếm mà người này đang đeo, ông đoán hắn cũng phải là một nhân vật lớn nào đó, liền kính cẩn hỏi:

- Cho hỏi vị công tử này tôn danh quý tánh là gì?

Bạch Kỳ Lân lấy song kiếm trên vai cho ông chủ xem, nghiêm nghị nói:

- Đây là Thiên Địa song kiếm của Kiếm Thánh đảo, ông nghĩ ta là ai?

Thiên Địa song kiếm là thần khí trấn phái của đảo Kiếm Thánh, lần lượt xếp thứ hai và ba trong thập đại pháp bảo. Một kiếm phá trời, một kiếm diệt đất, uy chấn cả thập nhị giới.

Ông chủ tiệm há hốc mồm, thảng thốt kêu lên:

- Cậu là đại đệ tử của đảo Kiếm Thánh, thiên quân Bạch Kỳ Lân.

Bạch Kỳ Lân cười tự đắc rồi cầm khúc vải trong tay, nói:

- Nể tình ông có hiểu biết nên ta sẽ lấy giúp ông khúc vải này. Mai ông hãy đến đảo Kiếm Thánh lấy tiền.

Ông chủ tiệm gãi đầu:

- Tôi chưa hiểu ý của thiên quân, có phải ngài quên mang tiền không?

Bạch Kỳ Lân chau mày ra vẻ không vui, vờ đặt lại khúc vải lên kệ, thở dài:

- Đúng là ta quên mang theo tiền, nếu ông không đồng ý bán chịu thì thôi vậy, để ta sang cửa hàng bên cạnh.

Ông chủ tiệm lo lắng trong bụng, ông không dám đắc tội với đảo Kiếm Thánh, nhưng khúc vải đó rất mắc, tương đương với cả chục dãy phố. Thấy Bạch Kỳ Lân cười khẩy quay người đi, ông xanh mặt liền bấm bụng cầm khúc vải dâng hai tay cho hắn. Bạch Kỳ Lân nhận lấy mà lòng hắn cũng vừa mừng vừa lo. Mừng vì hắn đã lừa thành công ông chủ tiệm, lo vì nếu lão Chu Tước biết được chắc đánh hắn què giò. Mà hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nhắm mắt làm liều, tới lúc đó lão Chu Tước không có tiền trả thì cũng phải vặt lông vũ trên người lão để cấn nợ, lông phượng hoàng còn quý giá hơn cả vàng. Hắn chuẩn bị chạy nhanh ra khỏi tiệm thì bị một giọng nữ chặn lại.

- Thiên quân xin dừng bước! Là người ngay thẳng thì đừng lừa gạt người khác!

Bạch Kỳ Lân như bị nói trúng tim đen, liền giật mình quay người lại xem giọng nói đó là của ai. Không ai xa lạ, đó là oan gia ngõ hẹp của hắn, công chúa Đông Hải Yết Lan. Yết Lan và Bạch Kỳ Lân có địa vị ngang nhau trong thập nhị giới, thậm chí Bạch Kỳ Lân còn đạt cảnh giới thiên quân trước Yết Lan một vạn năm, lẽ ra cô ta phải tôn trọng hắn đôi ba phần là ít. Nhưng Yết Lan là công chúa của Đông Hải, vùng biển rộng lớn nhất và giàu có nhất. Cô dùng vàng để chọi chim, dùng ngọc trai để lót đường đi, tiền đối với cô chỉ là lá me lá mít. Tính tình cô khá kiêu ngạo, trịch thượng, thường lấy sự nghèo khó của Bạch Kỳ Lân ra chế giễu vì cay cú việc bị hắn vượt trước một vạn năm tu hành.

Yết Lan từ trong quầy vải bước ra, mặc áo lụa xanh ngọc, dung mạo được giấu kín sau chiếc khăn che mặt, tránh khỏi ánh nhìn của đám phàm phu tục tử. Cô cầm tay ông chủ tiệm, vừa nói vừa nhìn Bạch Kỳ Lân với đôi mắt đầy châm chọc:

- Ông chủ tiệm có biết rằng Đảo Kiếm Thánh một lòng tu tiên, thực lực không đứng nhất thì cũng đứng nhì thiên hạ, vô cùng siêu cường. Nhưng vì mãi lo tu tiên nên họ chẳng cần kiếm tiền. Họ chỉ ăn cơm trắng, mặc vải thô, ở nhà tranh, hít khí trời. Vị thiên quân cao cao tại thuợng kia chỉ cần xuất Thiên Địa kiếm, trên giết hung thần, dưới trảm ác quỷ, cả đất trời như rung chuyển nhưng khi đi học pháp thuật thì thường xuyên mượn đồ bạn học không trả, ăn có hai xâu thịt nướng phải trả góp đôi ba lần, thi thoảng lại có thói ăn cắp vặt.

Bạch Kỳ Lân lúc này xấu hổ muốn đội quần rồi kiếm cái lỗ chui xuống. Ông chủ tiệm chậm rãi gỡ khúc vải trên tay hắn rồi đặt lên kệ, cẩn thận khóa tủ lại. Bạch Kỳ Lân thẹn quá hóa giận, chỉ tay vào Yết Lan hét lớn:

- Đồ hai lưng không chân! Cô đến đây làm gì?

Yết Lan xấu hổ vội lấy tay che ngực, vô cùng tức giận. Cô vốn là con Bằng Ngư, một con cá vàng ánh kim có cánh, đuôi dài vô cùng sang trọng quý phái, nhưng đúng là cô không có ngực cũng không có chân. Sau khi tu luyện thành người, tuy không phải là mỹ nhân khuynh thành nhưng cũng thuộc dạng xinh đẹp, đài trang nhưng mỗi tội ngực bị lép và chân bị cong.

Yết Lan nén cơn giận xuống, đáp trả:

- Bổn công chúa đến để mua hết cửa tiệm ở đây đó, hiểu chưa tên nghèo kiết xác.

Yết Lan định tiếp tục buông lời giễu cợt thì bên ngoài, Uyển Thuận vội vã chạy vào. Hắn nắm tay Bạch Kỳ Lân, lo lắng hỏi:

- Chuyện gì vậy đại sư huynh?

Bạch Kỳ Lân nhăn mặt đáp:

- Tiệm vải này bán đồ như cắt cổ, chúng ta sang tiệm khác.

Đôi hàng mi dài của Uyển Thuận cụp xuống, hắn xoay người lướt nhẹ qua Yết Lan, tà áo trắng ôn nhu trong gió như cố tình làm người khác xao xuyến. Yết Lan vội gọi theo:

- Vị công tử ơi! Xin hãy dừng bước!

Uyển Thuận quay người lại, gãi đầu hỏi:

- Cô nương gọi tôi?

Yết Lan mỉm cười, dịu dàng đáp:

- Dạ phải, tiểu nữ là Yết Lan, công chúa của Đông Hải.

Uyển Thuận chăm chú nhìn vị cô nương đang che mặt, gãi cằm nói:

- Tôi không có quen cô, gọi tôi làm gì?

Yết Lan hơi bị quê, cô là công chúa của Đông Hải, lẽ ra ai là thần tiên cũng đều nghe qua danh tiếng. Nhưng Uyển Thuận mới tu luyện thành người, đây là lần đầu ra ngoài đảo, làm gì biết mấy điều này.

Bạch Kỳ Lân vừa nhìn đã biết Yết Lan có tình ý với Uyển Thuận, liền chen vào phá đám:

- Sư đệ thật nông cạn! Đây là thiên quân của Đông Hải, là một con cá già mười mấy vạn tuổi không ngực không chân. Đệ phải hiểu phép tắc lớn nhỏ, phải gọi là tỷ tỷ hoặc cô cô.

Yết Lan giận tím mặt, chỉa một ánh mắt sắt như dao về Bạch Kỳ Lân rồi nhanh chóng trở lại dịu dàng nhìn vị công tử dễ thương bên cạnh. Uyển Thuận chắp tay, cuối đầu chào:

- Đệ là Uyển Thuận của đảo Kiếm Thánh. Tỷ tỷ có gì dạy bảo?

Yết Lan nghe tiếng tỷ tỷ mà miệng cười méo xẹo, ngượng ngùng nói:

- Có phải đệ cần mua vải để đi học đúng không? Vậy để ta tặng đệ khúc vải đó nha.

Uyển Thuận không biết trả lời thế nào, liền nhìn sang Bạch Kỳ Lân. Bạch Kỳ Lân đáp:

- Công chúa chẳng bao giờ tặng đồ cho ai cả, chắc trời sắp bão rồi, thôi thì đệ cứ nhận lấy, chúng ta bán khúc vải này rồi lấy tiền mua thuyền đi tránh bão.

Yết Lan giả điếc, không để ý đến Bạch Kỳ Lân, dịu dàng đặt khúc vải lụa tằm lên tay Uyển Thuận. Sau đó, cô nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, muốn vị đệ đệ này thấy được dung nhan xinh đẹp của mình. Trong một phút, Uyển Thuận ngẩn ngơ nhìn gương mặt thanh tú của Yết Lan, hắn đưa mặt gần mặt, bắt kịp ánh nhìn đang chạy trốn của cô công chúa nhỏ. Uyển Thuận dịu dàng nói:

- Đúng là tỷ tỷ không có ngực.

Yết Lan nghe xong, mặt liền thộn ra. Cô vô hồn nhìn Uyển Thuận một lúc, cảm giác trái tim đang bị chơi đùa nát vụn, tức giận chuẩn bị cho hắn một bạt tai thì bất ngờ bị chụp lại. Uyển Thuận nhẹ nhàng đặt bàn tay của Yết Lan lên ngực mình, hắn mỉm cười nói:

- Đệ lúc trước cũng không có ngực, nhưng đệ cố gắng chăm chỉ tu luyện thành hình người, giờ đệ cũng có ngực rồi nè. Nên tỷ đừng quá lo lắng.

Bàn tay của Yết Lan cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lồng ngực của Uyển Thuận, đôi gò má đã ửng đỏ từ lúc nào, cô bất chợt chìm vào đôi mắt của hắn. Đôi mắt ấy trong ngần, sâu thăm thẳm. Lạc vào rồi làm sao thoát ra đây? Cô thì thầm, lời như gió mát qua tai:

- Người gì đâu mà kì cục!

Bạn đang đọc Thập Nhị Giới sáng tác bởi huydang123

Truyện Thập Nhị Giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huydang123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.