Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TAM VĨ MIÊU TIỂU THÀNH NĂNG LỰC.

Tiểu thuyết gốc · 1832 chữ

Miêu My cảm thấy khó khăn:

-Long Ân ca, chúng ta phải làm thế nào đây?

Long Ân nhăn mặt, tìm cách. Thì bỗng chốc công kích của Tầm Hoàng tiến đến. Long Ân cũng Miêu My thay nhau né tránh, trên người bọn họ hiện tại không còn tầng Bạch Hỏa bảo vệ nữa, nên tùy thời mọi công kích đều có thể làm họ đóng băng.

Miêu My chợt hoảng cảnh báo:

-Long Ân ca cẩn thận, bọn Băng Bích Tầm tộc đàn cũng tấn công.

Long Ân cùng Miêu My không thể né tránh, công kích dày đặc như thế né đi đâu bây giờ.

-Phượng Vĩ.

Long Ân nói lời thì từ người hắn, một màn hoa lệ diễn ra, một sợi lông Phượng từ người hắn lao ra, đẩy tan tầng Băng Sương, nhanh chóng không còn gì.

-Chạy.

Long Ân cùng Miêu My tranh thủ được thời gian thì lập tức tháo chạy, bọn họ không thể chống đỡ được công kích bậc này.

Miêu My không hiểu:

-Long Ân ca, sao lại không dùng Phượng Vĩ nữa.

Long Ân lúc này mỉm cười nhìn nàng bất đắc dĩ:

-Hàng dùng một lần.

Từ phía sau hai người Băng Sương công kích càng lúc càng gần, Miêu My càng lúc càng lo lắng:

-Long Ân ca, chúng ta chạy đi đâu bây giờ?

Long Ân cũng lắc đầu:

-Ta không cảm ứng được Thần Hoàng Dã Phi đang ở đâu? Cố gắng chạy để kéo dài thời gian ta phải nghĩ cách.

Lời Long Ân vừa dứt thì một kích Băng Dao từ trên đánh thẳng vào hai người.

-Ầm ầm… Đòn đánh của Băng Bích Hoàng Tầm đã đuổi tới Long Ân, may mắn hắn và Miêu My kịp thời né tránh.

-Long Ân ca, lạnh quá.

Hiện tại Long Ân đang bị dồn vào đường cùng, hắn không thể đã bại hoặc tìm thấy một cơ hội nào để chống lại Băng Bích Hoàng Tầm, không phải vì Băng Bích Hoàng Tầm lợi hại hơn Nhật Nguyệt Tâm Viêm, mà là môi trường nơi đây làm cho hắn không thuận tiện chiến đấu.

Long Ân cùng Miêu My phải dùng một phần linh lực của mình để bảo vệ bản thân khỏi Băng Sương của tộc đàn Băng Bích Tầm, vừa rồi Kỳ Lân Nam chỉ cần không cẩn thận một tí là ngay lập tức bị đóng băng, điều đó nói rằng Băng Bích Thủy không phải hữu danh vô thực.

Long Ân đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Miêu My:

-Ta thử mở ra thứ đó. Chúng ta chỉ còn duy nhất một cách.

Miêu My lắc đầu từ chối:

-Long Ân ca, không nên như vậy. Ngươi vừa vận hành Tiên Trận lúc này thật không có khả năng mở nó được. Lúc cùng Nhật Nguyệt Tâm Viêm chiến đấu ngươi liên tiếp mở ra hai loại Vĩ Thú sao chép, đã phải cực khổ thế nào ngươi chắc sẽ không quên.

Long Ân không đồng ý:

-Muội đừng quên ta còn Thiên Phạt Chi Tâm.

Miêu My ngăn chặn:

-Quá nguy hiểm.

Thiên Phạt Chi Tâm quá nguy hiểm, đây là thứ liên quan đến Thần hoặc có thể hơn thế nữa. Long Ân là bị Thiên Phạt chứ không phải đạt được, hiện tại Long Ân không bị gì chính nhờ Ấn Chú của Nhật Nguyệt Tâm Viêm bảo vệ, nhưng theo như lời Viêm Nhật nói, Ấn Chú cũng không thể bảo vệ Long Ân quá một ngày, đến lúc đó không biết Long Ân có bị tan biến như vừa rồi không?

Cho nên mượn dùng lực lượng đó chính là quá không an toàn rồi.

Trong lúc cấp bách này Miêu My đột nhiên nảy ra ý tưởng:

-Long Ân ca, muội có một cách.

Lời chưa kịp nói Long Ân đã lắc đầu:

-Ta biết muội đang nghĩ gì, Hỗn Độn Cầu Chi Linh muội đừng căn nhắc đến nó. Ta sẽ không lấy ra.

Băng Sương lúc này nồng đậm hơn nữa, có thể thấy khoảng cách của tộc đàn Băng Bích Tầm càng lúc càng gần. Không chỉ thế Băng Kích của Tầm Hoàng cũng chẳng hề dừng lại. Long Ân cùng Miêu My hiện nay chật vật khôn cùng.

Tình thế cấp bách, Long Ân thử vận dụng lần nữa năng lực Bát Vĩ, nhưng đúng như lời Miêu My nói, hắn lại quá sức cơ thể thật sự hư nhược cực điểm, cả người hắn có chút dấu hiệu như vừa trúng Thiên Phạt dần dần trở nên trong suốt.

Miêu My hoảng hốt:

-Long Ân ca, dừng lại. Không được.

Ngay trong thời điểm này, một kích Băng Hoàng rơi xuống nơi bọn họ đúng. Miêu My nắm lấy Long Ân mà nhanh chóng chạy thoát.

Long Ân hư nhược:

-Thiên Phạt Chi Tâm phản hệ.

Miêu My chau mày, chạy trốn:

-Long Ân ca, ngừng nó lại đi.

Long Ân lắc đầu:

-Dừng lại cũng chết, Băng Bích Tầm ở đây không thể trốn được. Ít nhất nếu không dừng lại ta còn có thể bảo vệ muội.

Miêu My có phần hốt hoảng với lời nói Long Ân, nàng dường như muốn khóc rồi. Miêu My là vậy, thoạt nhìn mạnh mẽ, tinh nghịch, nhưng chuyện gì liên quan đến Long Ân là nàng lại như thế mất bình tĩnh, yếu đuối.

Miêu My không cam tâm nhìn lại phía sau, Băng Bích Tầm tộc đàn đã tiến thật sự rất gần, đã vậy cảm giác nguy hiểm từ Băng Bích Tầm Hoàng chẳng có dấu hiệu suy giảm mà lại càng lúc càng nhiều hơn.

Rồi nàng lại nhìn sang Long Ân, người hắn càng lúc càng suy yếu, nhưng xung quanh hắn Sương Vụ lại bao quanh mãnh liệt, nàng có cảm giác hắn gần như đã sắp biến đổi thành công, tuy thế lúc hắn biến đổi thành công liệu rằng hắn có bị Thiên Phạt Chi Tâm phản hệ mà trở nên hư vô hay không? Đây là điều nàng không thể chắc chắn được, quá mạo hiểm.

Long Ân đang chìm vào quá trình biến đổi, Miêu My thật sự gấp đến nổi phát hoảng, miệng liên tục lẩm bẩm:

-Phải làm sao, phải làm sao?

Miêu My cắn răng thì thào:

-Muội rất sợ không nghe lời Long Ân ca, nhưng lần này muội ương ngạnh một lần vậy.

Rồi nàng hôn nhẹ lên trán hắn. Như thể đẩy một thứ gì vào người hắn mà làm cho Long Ân biến mất tại đây, không giống như bị phản hệ của Thiên Phạt Chi Tâm mà hắn hiện giống như bị không gian nuốt chửng hơn.

Nhìn như thế có thể đoán được Long Ân biến mất cùng Thiên Phạt Chi Tâm hoàn toàn không hề liên quan mà chính là Miêu My thi pháp Không Gian của nàng đưa Long Ân vào một vùng không gian nào đó.

Nàng nhẹ nhàng quay lại, bay thẳng lên không trung mà biến mất.

-Ầm ầm ầm… Tiếng Băng Dao của Tầm Hoàng ngày một rõ, bóng dáng của nó lần nữa xuất hiện tại vị trí Miêu My biến mất.

-Ngao..ngao Băng Bích Tầm Hoàng rống lên giận dữ, đỉnh đầu của nó Lục Quang chiếu rọi hình thành nên một vòng tròn như hào phản chiếu, sau đó vòng tròn này như dần lớn ra mà càng bao quát xung quanh, vòng tròn càng lúc càng lớn bỗng chốc một tiếng hét dài vang lên:

-Aaaaaaaaaaaaaa…… Đây là tiếng Miêu My, nàng hét lên đau đớn, cả người tê cứng, như bị đóng băng cả linh hồn không chỉ dừng lại ở đó, tứ chi của nàng điều có dấu hiệu hư hóa, nàng vô lực cử động, nhưng quan sát xung quanh vẫn không thấy Long Ân bị tấn công mà an tâm. Miệng chỉ thì thào:

-Long Ân ca. Miêu My thật hư, đã cãi lời Long Ân ca mất rồi. Lần này dù thế nào đi nữa Miêu My sẽ là người bảo vệ Long Ân ca, không ngây thơ để lần nữa bị Cửu Vĩ tỷ tỷ lừa gạt một mình bảo vệ ngươi.

Miêu My cả người sau khi bị trúng Băng Hào Quang kì lạ kia, cơ thể đúng là suy nhược dần mất đi khả năng chiến đấu nhưng thế nào cũng từ người nàng mang đến cho cảm giác an toàn bảo vệ, nàng chẳng hề mãi mai lo lắng mà kiên cường đứng đó.

-Hỗn Độn Cầu.

Tay nàng nâng lên Hỗn Độn Cầu một màu hắc ám vẫn cứ như thế lan tỏa. Miêu My bắt lấy pháp quyết:

-Hỗn Độn Cầu Chi Linh.

Từ người Miêu My một mờ nhạt Hỗn Độn Cầu nữa bay đến hòa vào cùng với Hỗn Độn Cầu thực thể đang xoay. Cả người nàng lúc này rất đặc biệt như Thực Ảnh Thiên Vĩ đầu tóc tung bay hiện lên khí tức rất ma mị.

Đặc biệt giây phút này có thể thấy toàn bộ Linh Lực trên người Miêu My như mất đi nhưng nàng lại không hề yếu ớt mà mạnh mẽ phi thường, cả người nàng như thế nào tồn tại một loại năng lượng mà cả nhân gian này chẳng mấy ai có được chính là Vĩ Lực.

Xa xa từng đòn tấn công của Băng Bích Tầm tộc đàn vào người nàng như phiêu nhiên mất đi chẳng hề đến tới, ngay cả kích lực của Băng Bích Tầm Hoàng cũng chẳng mải mai làm nàng tổn thương.

Miêu My giờ phút này, quỉ dị lạ thường cả người nàng tràn ngập năng lượng, vốn dĩ Miêu My đã được xưng là tiểu yêu tinh, nhưng nếu Kỳ Lân Nam thấy Miêu My giây phút hiện tại cũng phải thét lên: “Đại yêu tinh.” Miêu My hiện tại mở lời:

-Hôm nay bọn Băng Bích Tầm này dám ép ta cùng Long Ân ca rơi vào tuyệt lộ như thế. Miêu My nếu nhẹ nhàng buông tha chính là không xứng đáng với danh xưng “Tam Vĩ.” Miêu My giây phút này cao ngạo phi thường, nhưng cũng có nét đau buồn mà hướng tới một mảng hư vô nói:

-Long Ân ca, Miêu My lần này kích phát cấm thuật, tự biết không thể vượt qua cũng chỉ mong Long Ân ca bỏ qua cho ta. Hy vọng ngươi sẽ nhớ ta, nhưng lại đừng đau lòng vì ta mà hãy vì những kỉ niệm vui đùa cùng ta mà hướng ta nhớ đến.

Miêu My từ không trung lao thẳng đến Băng Bích Tầm phía dưới, từ khóe mắt nàng long lanh, như có lệ rơi, nhưng nhanh chóng bị gió cuốn bay đi. Rất nhanh trôi qua, có thể thấy được Miêu My từ trong thâm tâm đau lòng nhất cất lên hai từ:

-Tạm biệt.

Bạn đang đọc Thập Nhị Thiên Vĩ sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.