Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên Kẹo Bọc Giấy Bóng Màu Tím (1)

Phiên bản Dịch · 960 chữ

Ngày đó Ô Đào về đến nhà, trong tay nắm chặt năm cây kẹo đường bọc giấy bóng.

Một cây màu đỏ, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh da trời, còn có hai cây màu tím.

Chị họ Tịch Mai của Ô Đào nói, bảy màu sắc của kẹo đường chị ấy đều nếm qua rồi, màu tím là ngon nhất. Chị ấy nói thật đáng tiếc, hôm qua Ô Đào không đến nhà chị ấy, nếu không chị ấy sẽ cho cô bé ăn một cây.

Chuyện này khiến Ô Đào tin là thật, cô bé luôn cảm thấy nếu như ngày đó cô bé đi tìm Tịch Mai chơi thì cô bé đã có thể ăn được kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.

Việc này khiến cô bé rất ảo não, cũng làm cho cô càng thêm suy nghĩ đến hương vị của kẹo đường bọc giấy bóng màu tím. Từ đó về sau, Ô Đào luôn cảm thấy, tất cả kẹo đường bọc giấy bóng đều không ngọt bằng loại màu tím, cô bé muốn ăn kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.

Hiện tại, cô bé đã có hai cây kẹo đường bọc giấy bóng màu tím.

Cô bé không nhịn được cười, nhưng mà lại cố gắng nhịn xuống, cẩn thận đặt năm cây kẹo đường vào trong túi áo bông của mình rồi mới đi vào cửa sân.

Lúc này đã là chạng vạng tối, các nhà trong tứ hợp viện đều đang nấu cơm, còn có mấy đứa bé đang chơi đập tam giác.

Bọn chúng gọi Ô Đào cùng đến chơi đùa, Ô Đào lắc đầu.

Ô Đào không nói bí mật nhỏ của mình cho đám bạn cùng chơi biết, cô bé chỉ muốn giữ lại kẹo đường của cô bé cho mẹ và anh trai.

Ô Đào đi đến trước ống nước máy, gắng sức vặn ra, nước bên trong ống nước như bị kẹt rồi, chỉ sau một lát, bỗng nhiên nước bên trong như phá được trở ngại vọt nhanh ra.

Mùa đông, dòng nước mát lạnh chảy ở trên tay Ô Đào, xóa đi dấu vết than đá để lại, bàn tay nhỏ đỏ bừng, hơi có chút sưng.

Ô Đào lau khô tay, trở về nhà. Mẹ của Ô Đào, Ninh Diệu Hương đang nấu cơm, đồ ăn trong nhà rất đơn giản, cơm tối là dưa muối và bánh bột bắp, có tất cả ba cái, mẹ, anh trai và Ô Đào mỗi người một cái. Nếu như không đủ ăn thì sẽ lấy dưa muối ăn cùng cháo bột bắp.

Đây là bữa tối mùa đông quen thuộc ở nhà Ô Đào.

"Sao muộn như vậy mới trở về, nhặt được bao nhiêu rồi?" Ninh Diệu Hương nhìn thấy con gái, giọng nói không có chút vui vẻ nào.

"Đổi được bốn mao tiền." Ô Đào nói, từ bên trái trong túi móc ra bốn mao tiền.

Có một tờ tiền giấy dúm dó, mấy thứ khác đều là đồng xu.

Ninh Diệu Hương: "Cho vào trong hộc tủ đi."

Ô Đào nắm chặt số tiền kia, đặt vào ngăn kéo ở đầu giường.

Ô Đào đã bảy tuổi. Cái tuổi này ra ngoài học nghề cũng không được, thế là cô bé chỉ có thể lưng cõng giỏ nhỏ, cầm cái cào bằng sắt nhỏ đi ra ngoài nhặt lõi than.

Cái gọi là nhặt lõi than, nhưng chỉ là nhặt đống xỉ than còn lại bên trong đống tro tàn, mấy đơn vị lớn nấu rượu còn thừa xỉ than phải đến cả mấy xe tải. Sư phụ sẽ đẩy xe nhỏ đến nơi cố định đổ xuống, một đám trẻ con sẽ đến đó, bới bên trong tro tàn nhặt lõi than.

Một tay dùng cái cào nhỏ để gạt, một tay thấy được đồ tốt sẽ nhặt bỏ vào bên trong giỏ nhỏ của mình.

Ô Đào cắn môi, nhìn bóng lưng của mẹ cô bé, nhỏ giọng nói: "Hôm nay con đến bệnh viện An Môn nhặt, nơi đó ít người nhặt nên con mới nhặt được nhiều."

Sau khi nhặt được lõi than thì bình thường đều sẽ đổi lại bằng đồ gia dụng, như vậy thì trong nhà sẽ tiết kiệm được tiền mua than. Nhưng mà gần đây Ninh Diệu Hương lại nói trong nhà đã đủ than nên bảo cô bé bán đi, cô bé phải chạy qua chợ phế phẩm bán. Bình thường có thể bán ba mao, nhưng mà hôm nay nhặt được nhiều nên bán được bốn mao.

Nhưng mà Ninh Diệu Hương chỉ "Ừ" một tiếng, bà đang bận bịu, cũng không muốn quay đầu nhìn Ô Đào một cái.

Ô Đào đưa tay luồn vào túi bên phải, trong túi có năm cây kẹo đường, hôm nay cô bé bất ngờ có được.

Cô bé vốn muốn đợi anh trai trở về sẽ lấy ra, dù sao đây cũng là một chuyện lớn.

Nhưng mà bây giờ cô bé lại không thể chờ đợi được nữa, cô bé nhìn qua lưng mẹ: "Mẹ, hôm nay con đi ngang qua An Môn đã gặp được một người."

Cô bé vừa mới nói xong, Ninh Diệu Hương đã bắt đầu lấy tro bếp ra, bỏ vào hốt rác: "Đi, đổ."

Ô Đào giật mình, gật đầu, vội bưng lên.

Ninh Diệu Hương: "Lớn như vậy rồi mà không hiểu chuyện chút nào, chỉ biết ngây ngốc đứng đấy!"

Ô Đào bưng hốt rác đi đổ rác, lúc đi ra, đụng phải Huân Tử. Huân Tử sống bên cạnh nhà bọn họ, lớn hơn Ô Đào một tuổi, bình thường có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ Ô Đào.

Bạn đang đọc Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh của Nữ Vương Bất Tại Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Truongxuancung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.