Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 993 chữ

Đối mặt với nụ cười của Tần Thanh Man, Chu Hồng Hà sửng sốt một chút mới nói tiếp: "Thanh Man, cháu đã hai mươi tuổi rồi, vốn là tuổi nên kết hôn, đồng chí Lưu điều kiện tốt như vậy, bỏ qua người này thì không còn người nào tốt vậy đâu, cháu phải trân trọng."

"Thím hai, Sở Sở nhà cháu còn nhỏ, cháu không có ý định kết hôn sớm như vậy."

Tần Thanh Man trực tiếp từ chối.

Chu Hồng Hà lại sửng sốt một chút, bà ta không nghĩ tới Tần Thanh Man sẽ từ chối quả quyết như thế, điều này quá không giống tác phong trước kia của Tần Thanh Man, bà ta đã đắc tội mấy chị em dâu trong nhà nên không thể không giữ vững tinh thần tiếp tục thao túng tâm lý cô.

"Thanh Man, cháu nhìn cháu đi, gầy như vậy, vai không thể gánh, tay không thể nâng, không kết hôn tìm người làm chỗ dựa thì sao nuôi sống Sở Sở, dựa vào chút công điểm cháu kiếm được thì ngay cả bản thân cháu cũng không nuôi nổi, nếu không thì sao sau khi anh cả chị dâu cả qua đời, hai chị em các cháu lại sống. . . khổ cực như vậy chứ."

Lúc Chu Hồng Hà nói ra câu nói cuối cùng quả thật vô cùng khó khăn.

Mới hai tháng không gặp, hai chị em vốn gầy còm, vàng như nến liền giống như ăn quả Nhân Sâm, không chỉ trắng trẻo mũm mĩm mà khí sắc cũng hồng hào, tràn đầy sức sống.

Chỉ cần vừa nghĩ tới hai chị em Tần Thanh Man có thể cấp tốc khôi phục thành như thế này là bởi vì số lương thực nhà mình trả lại kia, nội tâm Chu Hồng Hà liền không chịu nổi.

Trong miệng đều là vị chua.

Tần Thanh Man liếc mắt liền nhìn ra được sự ghen ghét của Chu Hồng Hà, cô cười càng ôn hòa hơn, "Thím hai, tình huống nhà cháu như thế nào cháu tự biết, thím đừng chèo kéo cháu, Sở Sở nhà cháu nhỏ như vậy, cháu là thân nhân duy nhất của nó, không có khả năng bỏ nó mặc kệ, loại tình huống này không ai muốn cưới một người tặng kèm một người."

"Nói mò, bọn thím không phải cũng là thân nhân của Sở Sở sao, cháu gả đi rồi bọn thím đương nhiên sẽ chăm sóc Sở Sở, Sở Sở là con cháu nhà họ Tần chúng ta, chỉ cần bọn thím có một miếng ăn thì sẽ không để đứa nhỏ này đói."

Chu Hồng Hà phản bác lại Tần Thanh Man.

Khoác lác đúng là há mồm là nói ra được.

Sở Sở nghe rõ ràng mọi chuyện đã sớm đứng ở bên người Tần Thanh Man dùng tay nhỏ nắm chặt vạt áo của cô.

Đứa nhỏ khẩn trương cực kỳ.

Cậu lo lắng chị lấy chồng, sau khi lấy chồng, cậu không có khả năng sống cùng chị giống như như bây giờ, cũng không thể nhìn thấy chị bất cứ lúc nào, chỉ cần vừa nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại chị, đứa nhỏ trong mắt liền tích đầy nước mắt.

Tần Thanh Man cảm giác được cảm xúc của Sở Sở, cũng không muốn trả lời Chu Hồng Hà nữa, dứt khoát đuổi đối phương: "Thím hai, việc này thím để cháu suy nghĩ một chút."

"Được, cháu suy nghĩ thật kỹ, nhưng mà điều kiện trong nhà đồng chí Lưu 100% là sự thật, cháu muốn gả cho cậu ấy, trong khe hở ngón tay đối phương tùy tiện để lọt một chút thôi cũng đủ cho cháu nuôi sống Sở Sở, cộng thêm còn có mấy nhà bọn thím giúp đỡ, khẳng định sẽ không để Sở Sở đói được."

Chu Hồng Hà thấy Tần Thanh Man không từ chối nữa, mau chóng thuyết phục thêm.

Tần Thanh Man nhìn Chu Hồng Hà, nội tâm cười lạnh.

Người này sao có thể mặt dày vô sỉ nói là sẽ giúp đỡ Sở Sở như thế, lúc nguyên chủ còn sống, những người thân thích này đều có thể thấy chết không cứu, nếu cô thật sự rời khỏi cái nhà này, những người này nào sẽ quan tâm đến sống chết của Sở Sở.

Con mắt Tần Thanh Man vô cùng xinh đẹp, cộng thêm vẻ thanh tịnh, Chu Hồng Hà trong lòng có quỷ đối mặt với đôi mắt này cảm thấy vô cùng áp lực.

Chu Hồng Hà biết không có khả năng một lần đã thuyết phục được Tần Thanh Man, lại khen Lưu Hòa Xương một trận nữa mới thỏa mãn rời đi.

Nhìn bóng lưng Chu Hồng Hà đi xa, Sở Sở nện bước chân ngắn của mình tiến lên đóng cửa lớn lại, cậu bé có thể cảm giác được thím hai không có ý tốt, mặc dù cậu bé không có chứng cứ.

"Sở Sở, em yên tâm, chị không có ý định lấy chồng sớm đâu."

Tần Thanh Man đưa tay vuốt cái đầu mềm mại của Sở Sở, trong khoảng thời gian này đứa nhỏ được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chất tóc cũng khá rất nhiều, nhưng mà còn chưa đủ, bọn họ phải ăn thịt, ăn thịt mới có thể làm thể chất càng tốt hơn.

"Chị, thím hai bọn họ xấu."

Sở Sở vốn dĩ không muốn nói xấu mấy người thân thích Chu Hồng Hà ở trước mặt Tần Thanh Man, nhưng bởi vì sợ sẽ mất đi người chị duy nhất này, cậu bé rốt cục lấy dũng khí nói ra câu nói này.

"Chị biết."

Tần Thanh Man bế Sở Sở lên, đứa nhỏ thân thể mềm mại, thơm tho, cảm giác ôm vào trong ngực vô cùng thoải mái.

Cũng vô cùng mềm.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương của Nhất Thốn Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 201

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.