Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai người đều nhớ nhau sâu sắc 1

Phiên bản Dịch · 997 chữ

Tần Thanh Man không phải là người nhát gan, nhưng vẫn bị người đàn ông lạnh lùng này làm cho giật mình, đối diện với ánh mắt nhìn sang của đối phương, cô có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cười nhẹ để xoa dịu bầu không khí, dù sao cũng là cô chọc người ta trước.

Sau khi mỉm cười xin lỗi, Tần Thanh Man không đợi người đàn ông đáp lại mà nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Cô không muốn trêu chọc người đàn ông vừa rồi nữa, trực giác của cô cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, không phải người cô có thể chọc vào, cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, cuộc nói chuyện ở bàn bên cạnh lại lọt vào tai cô không sót một từ.

“Xin hỏi sau khi kết hôn, tôi có thể theo quân hay không?”

“Tôi có một đứa em trai, nó còn nhỏ, mới tám tuổi, rất thông minh, bình thường đều là tôi chăm sóc nó, nó rất quấn lấy tôi, tôi có thể đưa nó theo quân cùng không?”

“Cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, hàng tháng tôi có thể gửi về trợ cấp cho họ một chút hay không?”

“Tôi còn có một đứa em gái năm nay 20 tuổi, nó đi lại hơi khó khăn, anh có thể sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng được không?”

“Tôi nghe nói nhà ăn quân đội đang thiếu nhân lực, em trai họ của tôi sức khỏe rất tốt, có thể mang vác nặng, anh có thể giúp sắp xếp nó vào nhà ăn làm việc được không? Tôi còn có một người anh họ, anh ấy...”

Bla bla, cô gái cứ nói không ngừng.

Tần Thanh Man nghe không sót một từ nào, thật không ngờ cô gái đi xem mắt với người đàn ông này lại có chỉ số EQ thấp như vậy. Lúc hai người còn chưa xem bát tự vậy mà lại đưa ra nhiều yêu cầu trước hôn nhân như vậy, đây nào phải là lấy chồng, rõ ràng đang tìm người để cứu tế cả dòng họ mà!

Nếu là cô, cô còn muốn hỏi dựa vào cái gì?

Dựa vào mặt dày hả!

Quả nhiên, câu trả lời không ngoài dự liệu đã đến, “Không thể.” Vệ Lăng cắt ngang bài phát biểu thao thao bất tuyệt của cô gái mà hắn đang xem mắt, thậm chí cảm thấy không còn chút kiên nhẫn nào, hắn là bị đồng đội lừa đi xem mắt.

Nếu biết sớm là đến để xem mắt thì hôm nay hắn nhất định sẽ không ra khỏi doanh trại rồi.

“Cái gì?” Cô gái bị cắt ngang lời nói ngây người nhìn Vệ Lăng, tình huống không đúng, chẳng phải bà mối đã nói đối tượng xem mắt rất thật thà, không nói nhiều, cái gì cũng sẽ đồng ý sao.

Tại sao mọi thứ lại không phát triển theo như mong đợi?

Để xua tan sự nhiệt tình của cô gái xem mắt, Vệ Lăng nói thẳng: "Tôi sẽ không làm việc thiên tư, cũng sẽ không sắp xếp công việc cho bất kỳ ai, cơ hội việc làm là bình đẳng, nếu cô nghĩ rằng mình thể đảm nhiệm thì hãy cạnh tranh công bằng."

“Không phải… tìm được một công việc tốt cũng không có dễ...” Cô gái xem mắt muốn giải thích.

Vệ Lăng không cho đối phương cơ hội giải thích, lại nói: "Xin lỗi, tôi không biết hôm nay tới là để gặp cô, tôi không có ý xem mắt, hôn nhân của tôi đã được gia đình sắp xếp rồi, xin lỗi, thứ lỗi.”

“Anh, cái tên lừa đảo này!”

Cô gái hốt hoảng đứng dậy, có chút sợ hãi nhìn Vệ Lăng, sau đó che khuôn mặt đỏ bừng chạy đi.

Bị đối tượng xem mắt từ chối trực tiếp với lý do như vậy hoàn toàn là một điều xúc phạm, cô gái cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Vệ Lăng: … Anh cũng là bị lừa đó có được không?

Tần Thanh Man ở bên cạnh nghe một lúc liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, có vẻ như người đàn ông lạnh lùng này không muốn kết hôn, nhưng bị lừa đi xem mắt, cũng không biết là kẻ lừa anh đến xem mắt có ý tốt hay là có động cơ nào khác.

Cũng may người đàn ông này không tính là ngốc.

Còn biết từ chối.

Nghĩ như vậy, Tần Thanh Man lại có chút thiện cảm đối với Vệ Lăng.

"Thanh Man, hôm nay thật sự là không đúng lúc, đồng chí Lưu bận công việc không thể tới đây gặp cháu, hay là bọn thím dẫn cháu đến chỗ làm việc của cậu ấy từ xa nhìn một chút, nếu thuận mắt thì cuộc hôn nhân này vậy là thành rồi."

Ngay khi Tần Thanh Man còn có thời gian nhàn rỗi nhìn trò cười của Vệ Lăng thì Chu Hồng Hà và Tần Hương đã nở nụ cười đi tới.

Những đưa ra điều kiện xem mắt khác lạ..

Tần Thanh Man: ... Đây thực sự xem cô là con ngốc mà lừa hả!

Vốn dĩ Vệ Lăng đã định rời đi, nhưng lời nói lớn tiếng của Chu Hồng Hà ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn, chỉ từ nghĩa trên mặt chữ, hắn đã biết cuộc xem mắt như vậy nhất định là có vấn đề.

Vừa nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Tần Thanh Man.

Kiếp trước làm thế tử Quốc công gia, nói thật ra, Tần Thanh Man không phải là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng chắc chắn là người có khí chất nhất, chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhớ rõ cô gái mặt mày sáng ngời này.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương của Nhất Thốn Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.