Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 884 chữ

Mặt trời mới mọc lên ở hướng đông, một chùm ánh sáng có màu vàng lách qua khe cửa sổ mà chiếu vào trong nhà trệt.

Kim Nguyệt Bảo xoa xoa đôi mắt, khó khăn trở thân mình, lọt vào trong tầm mắt của cô là bức tường đất có màu trắng xanh, cùng chiếc giường đất làm bằng gỗ thô, ngăn tủ đối diện có dán hai chữ hỉ màu đỏ rực, trên tường dán bức chân dung của vị vĩ nhân nào đó mà cô không biết tên.....

“Lạch cạch” một tiếng, từ phía cửa đột ngột truyền đến một tiếng vang, tiếp theo là một tiếng thét chói tai, người thiếu niên cất giọng nói: “Cô, cô tỉnh rồi sao?”

Bộ dáng như gặp quỷ như vậy là định hù doạ ai?

Kim Nguyệt Bảo lấy lại bình tĩnh, từ trên giường bò dậy, cẩn thận quan sát cách trang trí ở trong phòng.

Cái giường đất này ban nãy cô đã nhìn qua, một bên khác thì có hai cái rương gỗ đỏ, phía sau cửa cũng có một cái thau rửa mặt màu đỏ, xung quanh vắt hai cái khăn lau mặt màu trắng, bên cạnh có hai cái phích nước nóng quân dụng bằng sắt, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy được một chiếc xe đạp hiệu phượng hoàng màu vàng kim.

Chẳng lẽ đây là Trung Hoa những năm 70-80 hay sao?

Đầu giường treo một cuốn lịch treo tường, Kim Nguyệt Bảo vội vàng cầm lấy để xem, quả nhiên đúng như vậy thật!

Ngày 28 tháng 8, năm 1977!

Đây chính là thời điểm mà toàn bộ đất nước trở nên phát triển trong tương lai, một vài xí nghiệp gia đều phất lên nhờ bắt được thời cơ tốt, cá chép hóa rồng, nỗ lực bước ra thế giới!

Ngẫm lại đã khiến cho cả người nhiệt huyết sôi trào, đây mới chính là phương thức xuyên qua chính xác!

Những vị anh hùng, thời mạt thế, Huyền Vũ thế gia, cung đình trạch đấu linh tinh đều không thích hợp với cô, nếu không thì cô cũng đã không bao giờ chết trẻ như thế!

“Kim Nguyệt Bảo, để tôi nhắc nhở cô một câu, cô không cần cao hứng quá sớm”, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng lạnh như băng, liên tục nhắc nhở, “Đây chính là cơ hội trọng sinh cuối cùng của cô.”

Kim Nguyệt Bảo mười phần tin tưởng: “Yên tâm đi, lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!”

“Ha hả! Cô lo mà xử lí cho tốt tình huống trước mắt đi!” Nó hẳn là không gian bảo hộ lao lực nhất rồi.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị mở ra từ bên ngoài, trong phút chốc sắc vàng của nắng chiếu sáng toàn bộ căn phòng, Kim Nguyệt Bảo theo bản năng mà híp híp mắt, đang muốn lấy tay che, lại chạm đến ánh mắt của người kia, cô liền dứt khoát thả tay xuống.

Đôi chân vừa thon dài lại thẳng tắp được bao vây bởi ống quần màu xanh lục, đối phương rảo bước tiến lên, có lẽ là bởi vì nhấc chân nên cơ bắp bị co rút lại, đầu gối của ống quần cũng bị căng ra, hiện ra vẻ lờ mờ của các cơ bắp, mắt cá chân và da thịt màu lúa mạch cũng bị lộ ra bên ngoài.

Tiếp theo toàn bộ thân hình của đối phương đều xuất hiện trước mặt Kim Nguyệt Bảo, chỉ thấy anh có dáng vẻ mộc mạc, phảng phất như một gốc cây bạch dương đang đứng thẳng trước gió vậy.

Nháy mắt Kim Nguyệt Bảo có chút đỏ mặt, không vì cái gì, đơn giản là do người đàn ông trước mắt này là chồng mới cưới của cô, tuy rằng đến nay hai người còn chưa có động phòng, nhưng đó là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nghĩ đến đây cô lại nhịn không được mà cười to, thầm cảm ơn nguyên chủ vì đã cho cô cơ hội tốt như này!

“Đồng chí Kim Nguyệt Bảo, thật xin lỗi, tôi không biết cô không muốn.” Thanh âm lạnh lùng của Thẩm Giang Viễn truyền đến: “Cô thu dọn một chút đi, buổi chiều Trạch Lâm sẽ đưa cô về nhà, về sau tôi sẽ không thường trở về, cho nên cô muốn ở đâu cũng được!” Bộ dáng kia cực kì dứt khoát, chỉ kém nước nói ra câu chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại!

Kim Nguyệt Bảo nheo mắt, thầm nghĩ sao mình có thể quên chuyện quan trọng như vậy chứ?

Nguyên bản nhà họ Thẩm ở trong thôn cũng có điều kiện tương đối tốt, tuy rằng Thẩm Giang Viễn tham gia quân ngũ, một năm không về nhà được mấy lần, nhưng là trước nay bên người cũng không thiếu ong bướm vờn quanh, thẳng đến hai năm trước anh cả của Thẩm Giang Viễn là Thẩm Cường làm việc ở lò gạch bị trọng thương rồi đi đời nhà ma, chị dâu là thanh niên trí thức lại không kham nổi gánh nặng, từ đó cuộc sống của nhà họ Thẩm mới coi như xong.

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm ( Dịch) của Kim Nguyệt Tịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 858

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.