Đứng ra làm chứng
Bạch Kiều Kiều hỏi: "Vậy bây giờ Vu Văn Lễ nói thế nào?”
Nàng đứng ở ngoài cùng, không thấy rõ tình huống bên trong, cũng không nghe được rõ ràng người trong cuộc đang nói cái gì, mọi âm thanh đều bị tiếng xì xào của mọi người bao phủ.
Bạch Thế Tình kết luận: "Vu Văn Lễ không chịu cũng vô dụng, nếu hắn không cưới Lưu Dĩnh thì sẽ phải ăn đạn. Nam nhân không quản được nửa người dưới của mình thì phải trả giá đắt thôi.”
“Bạch Kiều Kiều, Bạch Kiều Kiều ở đâu? Có ở đó không?”
Người bên trong đột nhiên tìm Bạch Kiều Kiều, Bạch Kiều Kiều kinh ngạc hỏi: "Tìm ta làm gì?”
Tất cả mọi người quay đầu nhìn vào Bạch Kiều Kiều: "Lưu Dĩnh nói ngươi nhìn thấy nàng và Vu Văn Lễ ở bờ biển làm chuyện đó, có thật không?"
Không đợi Bạch Kiều Kiều nói chuyện, Bạch Thế Tình đã mở miệng trước: "Chuyện bẩn thỉu của các ngươi đừng có lôi chị em chúng ta vào!”
Mấy anh chị em Bạch gia đều có ngoại hình bắt mắt nhất nhì thôn, trước khi Bạch Kiều Kiều tới, Bạch Thế Tình chính là hoa khôi trong thôn.
Nàng vừa lên tiếng, lập tức có người cười nói: "Chúng ta có lôi kéo gì đâu, chỉ bảo muội muội ngươi đứng ra làm chứng, ngươi rống lên làm cái gì?"
Bạch Kiều Kiều gả cho Thẩm Hành, thật vất vả mới dập tắt được tin đồn trong thôn, bây giờ lại có quan hệ với việc này, bảo đảm sau này mọi người nhắc tới việc này cũng sẽ thuận miệng nhắc tới Bạch Kiều Kiều, Bạch Thế Tình đương nhiên không muốn nghe người ta nghị luận về em gái mình.
Bạch Kiều Kiều rất cảm kích Bạch Thế Tình, cho dù nàng không thân với mình nhưng vẫn chịu đứng ra bảo vệ mình.
Kiếp trước nàng ở trong thành phố không có đường sống, trở thành kẻ không nhà không cửa, chỉ có thể viết thư cầu xin người Bạch gia hỗ trợ.
Mà nhị tỷ vốn không thân thiết với nàng vì muốn gom tiền gửi cho nàng, suýt chút nữa bị anh rể đánh chết.
Bạch Kiều Kiều nghĩ tới đây, thầm hạ quyết tâm.
Đời này nhất định phải giúp nhị tỷ tránh khỏi gã đàn ông bạo lực gia đình kia, trực tiếp ở bên người đàn ông kết hôn với nhị tỷ lần thứ hai, bởi vì đó là người thật sự yêu thương nhị tỷ của nàng.
Nhưng mà việc trước mắt này, Bạch Kiều Kiều nhất định phải giúp Lưu Dĩnh đạt được mục đích.
Lý Lập Đức ở trong đám người kêu lên: "Bạch Kiều Kiều, ngươi lại đây.”
Bạch Kiều Kiều đi tới bên cạnh Lưu Dĩnh, nhìn thấy Lý Lập Đức đang cau mày nhìn về phía mình, dường như muốn nói sao chuyện gì nàng cũng chen một chân vào.
“Ta chính là nhìn thấy Vu Văn Lễ và Lưu Dĩnh làm loại chuyện không biết xấu hổ này nên mới đòi cắt đứt với hắn. Bây giờ ngẫm lại, Vu Văn Lễ đẩy ta xuống biển có lẽ là vì muốn giết người diệt khẩu.”
Chuyện xảy ra sáng nay đã sớm truyền khắp thôn Thập Lý. Cách nói này của Bạch Kiều Kiều vô cùng hợp lý, các thôn dân đều gật gù đồng ý.
Vu Văn Lễ kích động hô lên: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta thấy chính là hai tên kỹ nữ các ngươi liên hợp lại để hại ta!"
Trong một ngày liên tục thua trên tay hai người phụ nữ, Vu Văn Lễ chỉ cảm thấy mình xui xẻo gần chết.
Vu Văn Lễ căn bản chướng mắt Lưu Dĩnh.
Tuy nói Lưu Dĩnh cũng là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, nhưng điều kiện gia đình nàng ta không tốt, xuống nông thôn toàn dựa vào chính mình kiếm miếng cơm ăn. Mấy năm nay nàng ta chịu gió thổi chịu nắng phơi, đã sớm đen nhẻm như con gái nhà nông thứ thiệt.
Chẳng qua là vì Bạch Kiều Kiều sống chết không chịu cho Vu Văn Lễ ăn thịt khiến hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn, cả người toàn là lửa dục, cho nên hắn mới lén lút tìm một người phụ nữ khác để phát tiết.
Đăng bởi | min_4ever |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |