Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1549 chữ

Editor : gianganhtuyet

              "Ầm ầm ầm ......."

Bên tai là tiếng xe lửa gào thét âm thành còi rít , kèm theo từng trận rung lắc thường xuyên . Cảm giác có 1 cỗ lực đẩy từ phía sau truyền đến lưng Ôn Hân . sau đó thân thể cô theo quán tính bị ném đến phía trước , đầu đđụng phải 1 vật gì đó không cứng cũng không mềm , cô đột nhiên thức dậy và mở to mắt . Trước mắt cô là 1 cái túi vải bố màu xanh cỏ , phân lượng không hề nhẹ đè lên đùi cô , vừa mới đập đầu vào túi hiện tại trên trán cô vẫn còn cảm giác của túi vải bố . Ngẩng đầu lên lọt vào trong tầm mắt là tình ccảnh lộn xộn , đây là 1 đoàn tàu kiểu cũ . Phía đối diện có 3 thanh niên quần áo cổ quái chen chúc ngồi trên 2 ghế ngồi híp mắt , cái bàn nhỏ trước mắt chất đầy đống chai nước , bình nướctúi lưới hộp cơm , 1 cái tráng men màu trắng được in kiểu chữ phông đỏ :" phục vụ nhân dân ".

                " Ô ..... ô ..........."

      Âm thanh tiếng còi bên tai càng lớn hơn , xe lửa chậm rãi dừng lại . Đôi mắt của Ôn Hân bị hấp dẫn bởi sân ga đừng lại , cửa sổ xe lửa trượt lên trượt xuống có thể nhìn thấu qua tấm cửa sổ không sạch sẽ . Mơ hồ nhìn thấy con tàu dừng lại trên 1 sân ga đổ nát . Có tốp năm tốp ba người chen chúc trên sân ga, do kính quá bẩn hay nguyên nhân buổi tối . Dưới ánh đèn đường vàng mờ nhạt của sân ga , Ôn Hinh cảm thấy như mình đang ở bên trong một bộ phim cũ từ những năm 70, tất cả mọi người mọi vật đều không thể phân biệt được.

        Ôn Hân vừa tình lại , đầu còn hơi choáng váng , hoạt động có chút chậm lại , đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm , trố mắt mờ mịt 1 hồi lâu , đầu óc mới bắt đầu chuyển động.

Cô nhớ rõ mình đã thành thành thật thật ở trên ggiường bệnh trước khi ý thức bị biến mất . Mấy ngày trước cô kiểm tra thì phát hiện được hầu hết các tế bào ung thư còn sót lại trong dạ dày đã đi can . Sau đó cô tiếp nhận trị bệnh bằng hóa chất , nằm xuống trên giường bệnh lạnh như băng , từng đợt thuốc hóa chất lạnh đi vào cơ thể qua mạch máu , cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi . Thế nhưng vừa tỉnh dậy là như thế nào , xung quanh liền biến thành như bây giờ !

Chẳng lẽ do tác dụng phụ của việc trị bệnh bằng hóa chất đã khiến cô bị ảo giác ?

        Ôn Hân vươn cánh tay dùng sức nhnhéo thịt chính mình , cảm giác đau đớn vô cùng chân thật .

Trong đầu cô ong ong , tim đập thình thịch , trong lòng nảy ra một ý nghĩ kinh hãi Ôn Hân   đột nhiên   không khỏi đứng lên

CÔ  ...   XUYÊN   ...  QUA     !

""Ở đâu "   Trong xe lửa kiểu cũ thập phần chen chúc , động tác này của Ôn Hân khiến người phụ nữ ngồi bên cạnh , người phụ nữ tháo kinh ra dụi mắt

        Ôn Hân quay đầu nhìn người phụ nữ này , âm thanh rất rõ ràng , cảm giác vô cùng chân tthật .

Thấy Ôn Hân không trả lời mình người phụ nữ vươn đầu ra ngoài cửa sổ ngáp một cái rồi nói : " Còn sớm mới đến thành phố M "

Trên bức tường của sân ga đổ nát , một vài đồng chữ được viết bằng sơn trắng : Ga Tàu Hỏa Thành Phố M.

Cô quen thuộc với thành phố M bất quá cô đã từng học đại học ở đây . Tuy mới chưa đầy 1 năm , nhưng dù thế nào cô cũng nhớ lại , ga xe lửa ở tỉnh Lị này chắc chắn không phải như bây giờ .

Bởi vì do ngồi lâu hoặc có thể là do sợ hãi , Ôn Hân cảm thấy 2 chân mình tê dại , run rẩy không kiểm soát được.

Hiện tại cô căn bản chắc chắn không phải mình đang nằm mơ , trong lòng cô run rẩy xác nhận 1 sự thật cô xuyên qua! Xuyên trở về 1 thời đại cũ nào đó .

Sau lưnglưng cô toát mồ hôi , trên cánh tay cũng nổi một tầng da gà .

Một lát sau trên xe lửa lại chen lên nhiều người , mọi người đều là bao lớn bao nhỏ , chỉ chốc lát sau toàn bộ toa tàu đã chất cứng như cá hộp .

" Cô gái , cô xuống tàu sao?" Có một chỗ ngồi trên tàu thật là quý giá , bởi vậy Ôn Hân mới vừa đứng lên liền có người nhìn cô như hổ rình mồi , thấy cô đứng ngồi không yên thời gian thật lâu , họ đành phải mở miệng dò hỏi.

Ôn Hân bị người pphụ nữ bên cạnh kéo lên ghế ngồi , người phụ nuqx thay cô trả lời : " Còn sớm chúng tôi đi thành phố Dương Sơn "

Người hỏi thăm lộ ra thần sắc thất vọng .

Thành phố Dương Sơn là 1 thành phố ở pphương bắc giàu than và gỗ , nơi này không liên quan gì đến cuộc sống của cô , nhưng vào lúc này nghe thấy người phụ nữ bên cạnh nói như vậy , Ôn Hân đột nhiên nảy sinh ra một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được , kia mà là ở địa phương nào đã nghe qua ?

" Ôn Hân ngươi không cần có cảm xúc mâu thuẫn cha ngươi ăn bài như vậy cũng là vì tốt cho ngươi , thanh niên tri thức đi đến nông thôn tiếp thu giáo dục bần nông và trung nông là rất cần thiết . Thái độ hôm nay của ngươi cacàng thêm chứng minh những lời nói này là cỡ nào chính xác . Ta đã thấy quá nhiều học sinh như ngươi vậy , bị đầu độc bởi chủ nghĩa xét lại và giai cấp tư sản trong trường học . Tư tưởng như vậy nhất định phải về nông thôn , đi cơ sở , đi lên núi xuống làng . Trải qua giáo dục bần nông và trung nông là phải ăn ở với anh em nông dân , ở chung một. chỗ để có những " thay đổi sâu sắc và triệt để "

Người phụ nữ đeo kính bên cạnh bắt đầu thuyết giáo , giọng nói bay bổng mang đậm dấu ấn riêng của người thời đại này , mấy người đối diện cũng bị cô ấy đánh ththức không nói lời nào .

Ở thành phố Dương Sơn , thanh niên tri thức lên núi rồi về nông thôn , những lời nói này cứ hiện lên trong đầu cô . Trong tiếng lải nhải của cô ta rốt cuộc Ôn Hân bên cạnh cũng phản ứng lại , nhận ra chuyện gì đang xảy ra , cô không phải xuyên qua , cô là xuyên sách !!

Cô đã nhìn thấy những từ quen thuộc này trong một cuốn sách .

Mấy ngày trước khi đang chờ kết quả khám bệnh , buồn bực cả đêm không ngủ được , cô đã đọc quyển tiểu thuyết để vượt qua thời gian , đó là 1 quyển văn niên đại tên gọi là   ( Mang theo không gian đến 70 ) , tiểu thuyết chủ yếu nói về nhân vật nữ chinchính mang theo không gian . Câu chuyện kể về nữ chính kiếm tiền và trở nên giàu có trong một bài văn theo trình tự thời gian . Điềukhiến cô cảm thấy kì diệu là 1 nhân vật nữ trong cuốn sách có cùng tên với cô , là thanh niên trí thức , có nhiều tâm cơ , để được trở về thành cơ hồ sử dụng tất cả thủ đoạn của mình . Nhưng là cuối cùng lại phải rơi vào kết cục kì bi thảm .

Khi Ôn Hân đọc sách cô không thoải mái vì chờ bệnh viện chẩn đoán , nhưng khi nhìn thấy kết cục khổ sợ của nữ phụ cùng tên với mình cô lại cảm thấy không vui . Vì vậy cô để lại bình luận dài hàng nghìn chữ dưới bài viết , chỉ ra việc thiết kế quỹ đạo định mệnh của nữ chính quá tệ .

Chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ thực sự trở thành nữ phụ bây giờ , ông trời đã cho cô một cơ hội có thể tự mình điều khiển số phận của nữ phụ cùng tên .

Tác giả có chuyện muốn nói : để cho tác giả ở trong danh sách đã tuyển tập của mình , nhưng chương đầu ngắn hơn , sau khi lên đanh sách sẽ dài hơn số chữ

Các thiên thần nhỏ hãy sưu tầm nhé-nhé--------------

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 387

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.