Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 1921 chữ

editor : gianganhtuyet

Tiểu hắc tử lau lau nước mắt , thật lâu ngập ngừng : "Bánh bao và màn thầu của cô không đáng giá 9 mao tiền , cô trả lại cho tôi 4 mao tiền , đó là tiền anh Thắng Quân , tôi không thể nhận , tôi còn phải trả lại cho anh ấy "

Ôn Hân buồn cười : "Ah , cậu cũng biết tiền của anh cậu không thể tùy tiện lấy ? Vậy thời điểm cậu trộm đồ có biết hay không đó là đồ của người khác , không thể tùy tiện cầm "

Tiểu hắc tử cũng biết mình đuối lý không nói lại , chẳng qua là cố chấp đứng đấy .

Ôn Hân nhặt cái cuốc bên cạnh lên : " Được rồi , đi thôi , tôi còn đang làm việc , sau này đừng trộm đồ , bằng không tôi thật sự sẽ không khách khí "

Tiểu hài tử phía sau dụi chân xuống đất một lúc rồi chậm rãi xoay người lại , Ôn Hân ngừng lại động tác trong tay , nhìn bóng lưng đứa bé này , nó mặc một thân quần áo tràn đầy miếng vá , ngày hôm đó cũng giống như vậy , chỉ có điều bị cô đạp một cước trên mặt đất cọ rách đầu gối rơi xuống miếng vá . Ôn Hân thở dài , đến cùng vẫn là con nít , nhìn hình ảnh đau buồn bi thương của hắn , tâm địa Ôn Hân vẫn là không cứng rắn nổi .

" Tiểu tử "

Tiểu hắc tử quay đầu lại nhìn cô.

"Cậu có đào đất không? "

Tiểu hắc tử nhìn cái cuốc trong tay Ôn Hân không rõ tại sao , chẳng qua vẫn là gật gật đầu.

" Cái này tốt, cậu giúp tôi đào đất, tôi sẽ đem 9 mao tiền kia cho cậu "

Đôi mắt ướt át của tiểu hắc tử đen bóng sáng lên : " thật không? "

Ôn Hân cười cười : " Lừa cậu làm gì ? "

Đến cùng vẫn là đứa trẻ nông thôn , cũng không ghi hận , vươn tay ra lau lau nước mũi trên mặt mình , liền nhếch môi tiêu sái bước tới cầm lấy cái cuốc trên tay Ôn Hân , chần chờ trong chốc lát : " Vậy cô có thể hay không đưa tiền trước cho tôi ? Tôi nghĩ sớm chút trả lại cho anh Thắng Quân "

Ôn Hân nhìn đứa nhỏ đen trước mắt : "Tôi còn không biết cậu có thể làm được hay không? "

Tiểu hắc tử cũng không hàm hồ, thuần thục nâng cái cuốc lên, hung hăng hướng tới đất đen mà nện xuống, một khối đất đen lớn cứ như vậy bị xốc lên , khá là chuyên nghiệp.

" Nhìn này, chị gái, chị yên tâm , tôi làm tất cả công việc của gia đình tôi , 2 ngày này tôi đều tới , bảo đảm cho chị đem công việc trên mặt đất toàn bộ làm xong " tiểu hắc tử nhếch miệng nhe răng , xưng hô liền cũng thay đổi.

Ôn Hân không khỏi bật cười , tiểu tử này thật đúng là cá nhân tinh mà , từ trong người lấy ra một đồng tiền : " Còn dư lại một mao tiền , ngày hôm qua chị ra tay nặng , chảy máu , coi như là nhận lỗi với cậu "

Tiểu hắc tử cười hì hì nhận lấy tiền : " Không sao đâu, chị ơi , liền dập đầu trầy chút da , hôm nay thì tốt rồi "

Ôn Hân nhìn đứa trẻ trước mắt , kỳ thật đứa nhỏ này là một người tốt, chẳng qua là chớ đi sai đường mới tốt, nhịn không được còn nói : " Về sau đừng có lại trộm đồ, tôi cũng không phải hù doạ cậu a...! Lại nhìn đến cậu trộm đồ vật liền không dễ dàng như ngày hôm nay đâu "

Tiểu hắc tử vội vàng gật đầu nhếch miệng đem tiền bỏ vào trong túi quần mình , thời điểm này Ôn Hân nói cái gì chính là cái đấy.

Ôn Hân nhìn hắn cười cười , đột nhiên cảm giác đầu choáng váng , lại là cái cảm giác tuột huyết áp này , Ôn Hân xoa xoa huyệt thái dương lấy lại bình tĩnh .

" Chị ơi, ngồi xuống gốc cây đi, em sẽ đào đất " tiểu hắc tử thời điểm lúc này mở miệng một tiếng kêu chị cùng Ôn Hân . Một mao tiền không phải là số tiền nhỏ , ở thời đại tri ly tính toán này , bởi vậy tiểu hắc tử không so đo hiềm khích lúc trước , đối cái này hắn vừa mới hắn còn nghiến răng nghiến lợi nữ nhân điên , miệng thân thiết kêu chị.

Ôn Hân không từ chối , gần đây không biết làm sao vậy , có thể là mỗi ngày làm việc quá tốn thể lực, hơn nữa đồ ăn không có chất béo , Ôn Hân thỉnh thoảng luôn có cảm giác đói bụng này , ngồi bên cạnh bờ ruộng , tìm ra cà -mên mang tới , lấy ra một cái màn thầu trắng bắt đầu ăn , cảm thấy tốt hơn sau khi ăn một cái màn thầu lớn.

Tiểu hắc tử là đứa trẻ nhà nông , bắt đầu làm việc ra dáng ra hình, Hắn còn rất giữ lời, mỗi ngày đều đến đúng giờ báo cáo với Ôn Hân về mặt đất , cũng không lười biếng , ngày nào cũng có thể hoàn thành thuận lợi điểm công trong đất , thời điểm tan tầm tỉ số viên ở trước mắt Ôn Hân lộ ra gương mặt tươi cười , Lương Cao Tử liền cho cô đầy công điểm.

Đã có mấy lần tình huống tuột huyết áp về sau , Ôn Hân đã nghĩ ngợi đến việc cải thiện thức ăn , đồ ăn trong nhà ăn thực sự không có chất béo , ngay cả khi ăn những thứ quả nước canh suông , Ôn Hân cũng mơ được ăn thịt , trước kia không có thời gian , hiện tại đã có tiểu hắc tử hỗ trợ , Ôn Hân có thể ban ngày vụng trộm vào thành , đi cung tiêu xã mua chút thực phẩm phụ , sau khi bổ sung dinh dưỡng , qua vài ngày rốt cuộc Ôn Hân không còn xuất hiện hiện tượng tuột huyết áp .

Ngày hôm qua cô cướp được cả con gà của cung tiêu xã , trở về hầm cách thủy canh gà mì sợi , mùi thơm bay ra đầy sân , Ôn Hân không phải người hẹp hòi , chính mình ăn hết hai cái chân gà , còn dư lại cho đám bọn họ phân ra , đã có lời khuyên của Lâm Tinh lần trước , Ôn Hân lần này cũng không cho không các cô ăn hết , Mỗi người đều bỏ tiền cùng thiếu thịt . Những thanh niên trí thức bọn họ đều đến từ thành phố , trong nhà nhiều ít đều sẽ trợ cấp cho họ . Con cái của những cán bộ như Lưu Du Du không thiếu tiền, thường xuyên qua lại , Ôn Hân mua gà tiền sẽ quay trở lại . Mặc dù là như vậy , nhưng Ôn Hân đã tính toán qua nếu tiếp tục muốn ăn uống như này , tiền của chính mình cũng không dùng được bao lâu , nhưng là hiện tại cũng không tìm ra được cách nào để kiếm tiền.

Buổi sáng thức dậy , rơi xuống một bát mì còn dư lại từ ngày hôm qua , Ôn Hân như thường lệ đến khu đất hoang , mặc dù mỗi ngày lười biếng , sớm muộn gì cô cũng đều lộ diện trên cánh đồng . Chính mình đi đến trên mảnh đất , rất xa đã chứng kiến có người đang làm ở đằng kia , Ôn Hân mỗi lần đều để cho tiểu hắc tử đến chậm , vì cô sợ rằng sẽ có vị thanh viên tra trong thôn ghi điểm vào buổi sáng , nhưng hiện tại thân ảnh kia rõ ràng không phải tiểu hắc tử.

Gió xuân se lạnh , trên thân người nọ chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu xanh lam , cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần áo phồng lên theo từng vận đông quy luật , người này mồ hôi đổ như mưa đang vung lên một cái cuốc lại một cái cuốc trên đất hoang , mặt trời vừa mới mọc lên , đến gần , Ôn Hân có thể chứng kiến trên tóc hắn mồ hôi lóe ra nhiều điểm tinh quang , xem ra đã làm trong chốc lát .

Đến gần , Ôn Hân mới nhìn ra là ai , người này là Triệu Thắng Quân đối tác ban đầu của cô trong cuốn sách .

Ôn Hân nhìn cỏ dại trên đất hoang đã bị hắn cuốc mất một mảng lớn , bởi vì muốn khai hoang , đào đất là một phương diện , cỏ dại trên mặt đất đều phải thu dọn sạch sẽ , cho nên lượng công việc cũng không ít , mỗi ngày nữ thanh niên trí thức đều có cố định nội dung công tác , bình thường Ôn Hân đều làm tiểu hắc tử làm xong phần chính mình liền không làm , bởi vậy một bộ phận lớn trên mặt đất không có di chuyển.

" Đồng chí , ngươi có phải hay không đang cuốc nhầm chỗ ? "

Gần đây cả người Ôn Hân thoạt nhìn trông rất rạng rỡ , không ngày nào không làm việc , không giống như những nữ thanh niên trí thức khác cùng các cô gái trong thôn , mỗi ngày đều bị mệt mỏi với một thân đầy mồ hôi , hơn nữa gần đây thức ăn tốt , nghỉ ngơi tốt , Ôn Hân lại có thời gian để ăn mặc , mỗi ngày đi trên đường đều có thể nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi trong thôn nhìn lén cô . Hôm nay cô dùng một tấm vải hoa nhỏ màu xanh lam làm dây buộc tóc và buộc chúng lên đầu , vừa xinh đẹp vừa đáng yêu . Nhiều phụ nữ nữ làm việc ở Dương Trạch Tử cũng có thói quen buộc khăn trùm đầu , bất quá đều là dân hai lúa chính gốc buộc khăn lông lên mặt , Ôn Hân nhập gia tùy tục hơn nữa đã tiến hành cải tiến , mặc dù là khăn trùm đầu nhưng cũng là vật trang trí . Cô thắt bím tóc phức tạp , nghiễm nhiên trở thành bông hoa của thôn , mà ngay cả trong đội thanh niên trí thức có thể lực mạnh mẽ nhất gần đây cũng thỉnh thoảng lách qua Lưu Du Du cố ý cùng Ôn Hân nói chuyện .

Cho nên đối mặt với mị lực nữ nhân đối tác ban đầu đã bị mình khuất phục , thẳng tắp đi đến cuốc không công lấy lòng , Ôn Hân cũng không có chút kinh ngạc .

Tác giả có lời muốn nói : cầu hoa hoa ‐‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.