Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1767 chữ

editor: gianganhtuyet

Trên đồng ruộng không có người nào, giọng hỏi chuyện của Ôn Hân thanh thúy , đặc biệt rất dễ nghe . Động tác vung cuốc của người đàn ông dừng lại , anh ta đứng thẳng người quay đầu nhìn về phía tiểu nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.

Ngoài dự đoán chính là , trong ánh mắt kia cũng không có vẻ yêu say đắm cùng nịnh nọt mà Ôn Hân vốn tưởng , thay vào đó là một loại ghét bỏ cùng chán ghét , người nọ lửa giận hừng hực trùng mắt nhìn Ôn Hân , sau đó quay người cúi đầu đào đất.

Ôn Hân bị ánh mắt như vậy trừng làm cho sững sờ , có ý tứ gì?

" Cô là người trong thành phố không phải không thiếu tiền sao ? Tiểu hắc tử không thể làm được việc cho tiểu thư thành phố các cô , tôi tới xới đất cho cô " Nam nhân kia một bên đào đất , đưa lưng về phía cô nói một câu , giọng nói kia lại xấu , một chút cũng không khách khí.

Không thể hiểu được bị sặc vẻ mặt Ôn Hân ngốc , nhưng là cô phản ứng lại đây , hắn đến đây là muốn xuất đầu cho tiểu đệ.

Ôn Hân trong bụng nổi lửa , mấy ngày nay cô cũng dần dần quen thuộc với đứa nhỏ này , cảm thấy bản tính hắn không xấu , chẳng qua là khuyết thiếu giáo dục tốt đẹp , hôm nay vừa thấy , không ngờ người này chính là theo thói quen một thân đầy tật xấu.

Nếu trước kia Ôn Hân không phải bởi vì sinh bệnh , thì chính là phải làm cảnh sát , bởi vậy thực chất trời sinh bên trong xương cốt luôn có tinh thần trọng nghĩa . Lúc này cô khoanh 2 tay trước ngực , đi về phía trước hai bước , dùng một chân dẫm lên mặt đất hắn đang định trở mình , ngữ khí cũng không khách khí : " không -----đi! "

Công việc của Triệu Thắng Quân bị gián đoạn , nhíu mày ngẩng đầu , lại nhìn đến một gương mặt gần trong gang tất , khoảng cách này có chút quá gần . Gần đến mức hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của người kia , có chút đẹp mắt . Hắn còn chưa bao giờ nói chuyện với nữ nhân trẻ tuổi gần như vậy , lập tức có chút nóng mặt, tức giận lui về phía sau một bước , đứng ở ngoài khoảng cách an toàn mày nhíu lại thật chặt, nhìn Ôn Hân với vẻ mặt không kiên nhẫn , cộc cằn rống lên : " Tránh ra "

Người này không có đúng sai chút nào , còn không biết xấu hổ rống cô , Ôn Hân hừ lạnh một tiếng , rống trở về : " Anh tránh ra ! Đây là đất của tôi , ai bảo anh đào "

Cơn tức giận làm cho hai mắt cô đen láy, Triệu Thắng Quân vội vàng dời mắt đi chỗ khác , quay đầu nhìn chằm chằm vào một mảnh đất còn chưa đào bên cạnh , không nói chuyện , thay đổi phương hướng , vung cái cuốc lên hung hăng mà đập xuống .

" Này , tôi nói tôi không cho anh đào anh có nghe được không ? "

Người nó cứ một phát lại một phát , không ngừng nghỉ !

" Này ! "

" Này , anh không nghe tôi nói sao ? Tôi nói không cho anh đào ! " Ôn Hân không biết cái đầu gỗ trước mắt này xảy ra chuyện gì , vì vậy lại đứng lên ngăn cản hắn.

Mảnh đất vừa bị lật hố hố oa oa , một chân Ôn Hân buông lỏng giẫm lên mảnh đất, trượt chân , cả người hướng về phía trước mảnh đất mà đổ.

Triệu Thắng Quân cậy mạnh đang giơ cái cuốc lên phát tiết , trong đầu vẫn là đôi mắt bồ đào đen láy của cô , lúc này cô đột nhiên xông tới , khiến Triệu Thắng Quân sợ tới mức suýt chút nữa đập mạnh cái cuốc vào người cô.

Trong chớp choáng , Ôn Hân giơ tay ngăn lại chiếc cuốc của hắn , trong khi Triệu Thắng Quân đang bận đưa tay ra đỡ người phụ nữ đang định lộn ngược , một bên vội vàng thu lại cái cuốc , cái đầu rất nặng và có quán tính rất lớn , ngay tiếp theo trọng tâm của hắn cũng bất ổn . Không biết là bị Ôn Hân chặn lại hay là bị Triệu Thắng Quân ném ra ngoài , bay xuống đất bên cạnh. Nhưng hai người bởi vì trạng thái lực khác nhau mà đâm vào một chỗ , Ôn Hân cả người nghiêng đầu đập vào trong lồng ngực của hắn , cảm giác cứng rắn kia như là đâm vào đất đen trên mặt đất .

Vào những năm 1970 , nhận thức về sự khác biệt giữa nam và nữ đã ăn sâu vào trái tim của người dân , Dương Trạch Tử chính là ngôi làng nhỏ sống khép kín , ở phương diện này càng là bảo thủ , so với thành thị quan niệm kém xa nhiều , trong thôn người trẻ tuổi nam nữ gặp mặt , đều không nói lời nào , cho dù có là đối tượng cũng phải cách nhau hơn một thước trên đường . Càng không đề cập đến hiện tại hai người ngã chung một chỗ tư thế mập mờ như vậy.

Ôn Hân cả người dựa vào lồng ngực đối phương , lúc này cô còn chưa điều chỉnh trọng tâm tốt , cả người lại bị một lực thô lỗ đẩy về phía sau , người nọ một chút cũng không ôn nhu , khí lực rất lớn , chính là mắt cá chân Ôn Hân lấy một loại tư thế quỷ dị cắm xuống đất , trong khoảng thời gian ngắn còn đứng không vững , đành phải cầm lấy áo ba lỗ của hắn coi như cây cỏ cứu mạng.

Triệu Thắng Quân đẩy cô hai lần liên tiếp mà không đẩy được cô ra , tức giận lại bực tức : " Cô ‐‐‐‐đứng ‐‐‐yên !"

Ôn Hân trong lòng cũng tức giận , chẳng lẽ cô không muốn đứng lên ư , cô cũng rất giận hô trở về : " Tôi mắc kẹt chân "

Để không ngã sấp xuống , khí lực cô cũng lớn hơn , hơn nữa Triệu Thắng Quân một mực đẩy cô, Ôn Hân đánh phải nắm thật chặt , áo ba lỗ màu xanh lam của Triệu Thắng Quân nghiễm nhiên bị Ôn Hân lôi kéo xé làm đôi , lộ ra màu đồng cổ lồng ngực cùng cơ ngực của hắn .

Triệu Thắng Quân cũng gấp , duỗi chân to ra dùng sức đá văng một mảnh đất lớn trên chân Ôn Hân , sau đó thập phần thô lỗ đấy Ôn Hân ra ngoài.

Ôn Hân bị hắn đẩy lùi lai vài bước khó khăn lắm mới đứng vững , ngẩng đầu lên chỉ thấy thằng này đứng cách đó 3 m như là tránh né ôn dịch , chỉnh lại phần trên áo đã biến dạng của mình , trên làn da rám nắng của cô có một vết đỏ mờ nhạt , vẻ mặt quẫn bách .

Thấy ánh mắt Ôn Hân quét tới , Ôn Hân còn chưa mở miệng , hắn ngược lại đúng lý hợp tình quở trách lên : " Cô ....cô ....cô cái nữ nhân này , nữ nhân này là chuyện gì xảy ra , như thế nào .....Như thế nào ....Tôi cái cuốc kia không mở to mắt ! Cô một nữ nhân mò mẫm đảo loạn cái gì ? "

Ôn Hân bị hắn đẩy tức giận đến mức cổ chân còn có chút đau , không quan tâm xoa xoa , hùng hổ đi về phía trước hai bước : " cái cuốc của anh nếu không có mắt thì bị mù sao ? Hay là anh bị điếc ? Đây là đất của tôi , ai bảo anh đào ! "

Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân đến gần , tâm hoảng ý loạn lui về phía sau hai bước , vốn miệng lưỡi vụng về hố hố ba ba đứng lên : " không phải chỉ là.... Một chút lương thực tinh sao, ai đào mà không phải là đào ? Cô .....cô cái nữ nhân này đừng ....Đừng không biết phân biệt "

Bị chửi không biết phân biệt Ôn Hân tức giận nở nụ cười : " A , con trai của đội trưởng Triệu đến làm việc cho tôi mà , tôi không thể cảm kích trước sự hoan nghênh của anh a ...., Nếu không đội trưởng Triệu sẽ không để cho tôi trở về thành a.....? "

" Nữ nhân này cô đang nói cái gì ? Tiền kia cũng là của cô.... Dù sao cô cũng không muốn , dù sao ...Dương Trạch Tử chúng tôi cũng không nợ đồ của người khác , ai làm còn không phải giống nhau? " Triệu Thắng Quân cau mày không hiểu vì sao nữ nhân ở thành phố sao mà ....khó chơi như vậy.

" Có phải hay không nếu sau này tiểu hắc tử giết người anh cũng muốn đi cục công an giúp hắn móc túi không ? "

" Nó vẫn còn là một đứa trẻ "

" Tuổi còn nhỏ không học tốt , hai ba ngày liền trộm đồ của người khác ! Phạm sai lầm không thừa nhận , gây họa chỉ biết gọi anh hắn đến dọn dẹp , bây giờ còn nhỏ , trộm lương thực tinh , trưởng thành có phải hay không muốn đi ăn cắp a ! Người như anh đã quen với tất cả với những thứ xấu xa này rồi ! " Ôn Hân không khách khí , hừ một tiếng , Triệu Thắng Quân bị cô nói xấu hổ một hồi lâu .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : cảm ơn tiểu bằng hữu fdiaj lôi cùng dịch dinh dưỡng , cảm ơn bảo bối ‐‐‐ tiếp tục cầu cất chứa -‐-‐cầu hoa hoa .

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 155

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.