Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 32

Phiên bản Dịch · 4097 chữ

editor : gianganhtuyet

Nhà ăn Dương Trạch Tử muốn đóng của , Ôn Hân trở về liền nhận được tin tức nhà ăn đóng cửa , bất quá nhà ăn đã sớm đánh cá ba ngày hai ngày nằm lì trên internet rồi , tin tức đóng cửa cũng không sinh ra nhiều ảnh hưởng đối với người Dương Trạch Tử, nhóm thanh niên trí thức sớm đã tìm xong gia đình kết nhóm rồi , vừa muốn phát lương thực các đội viên trong thôn tức thì vui vẻ.

Phát lương thực đều là tồn lương thực năm trước , thời điểm có đại nhà ăn xã hội chủ nghĩa , trên đội sẽ đem toàn bộ lương thực chuyển đến nhà ăn , tồn tại kho của nhà ăn. Hiện tại nhà ăn giải tán , sẽ đem toàn bộ lương thực còn lại chia cho mọi người . Ôn Hân ba người thanh niên trí thức mới tới bởi vì bọn họ năm trước không có làm việc , vì vậy đội viên của đội sản xuất Dương Trạch Tử cho tiêu chuẩn thấp nhất dựa trên tiêu chuẩn phân phối , trợ cấp 30 cân . Lương thực là từ bên trong kho lúa nhà ăn vận chuyển ra , một người một túi bột cao lương , một túi bột bắp , một túi khoai lang đỏ , một túi tạp đậu , tóm lại đều là lương thực phụ . Các xã viên khác của Dương Trạch Tử sẽ tốt hơn một chút , đặc biệt là thành viên trong nhà nhiều , còn có thể phân đến lương thực trinh bột gạo trắng và vân vân.

Dương Trạch Tử vào những năm 1970 , chuyện quan trọng nhất và để mọi người quan tâm nhất trong sinh hoạt hàng ngày của nhân dân , không gì hơn ăn lương thực . Thập niên 60 vừa qua khỏi , mục tiêu theo đuổi của mọi người đã dần dần chuyển biến từ ăn no sang ăn được , ăn bao nhiêu lương thực trinh , cách chế biến lương thực phụ như thế nào , là chủ đề nóng trong các cuộc trao đổi và giao lưu giữa những người hàng xóm , lúc này phân lương thực , trên quảng trường nào nhiệt vô cùng.

Lương thực được phân xuống cho nhóm thanh niên trí thức , tất cả mọi người trực tiếp đem đến gia đình kết nhóm , mọi người đều là ai nấy bận việc . Thời điểm bình thường ở nhà mẹ đẻ hắc tử kết nhóm Ôn Hân đối với gia đình thành phần không tốt bị vắng vẻ còn không có bao nhiêu cảm giác , lúc này toàn bộ mọi người đều tụ tập ở trên quảng trường , loại kỳ thị cùng ghét bỏ này liền có vẻ phá lệ rõ ràng , vài hộ thành phần không tốt trong thôn thành viên gia đình đều là cúi đầu đứng ở trong góc nhỏ , mẹ Hắc Tử cũng giống như vậy , nhận lương thực được phân liền đứng ở dưới gốc cây liễu bên cạnh quảng trường .

" Ôn thanh niên trí thức , chị tôi lại để cho tôi tới đây giúp cô chuyển lương thực . " Ôn Hân quay đầu , nhìn thấy em trai Đại Tráng của chị dâu Phúc Khí với khuôn mặt đỏ bừng , vẽ mặt chất phác thành thật , không đợi Ôn Hân nói chuyện , hắn liền trực tiếp khiêng hai túi lương thực bên chân Ôn Hân lên .

" Cái kia ... tôi cho cô ... khiêng đến ký túc xá thanh niên trí thức. "

Người ta đều nâng lương thực lên Ôn Hân cũng không thể cự tuyệt, vội vàng nói cảm ơn:" Cảm ơn ngươi rồi , đồng chí Đại Tráng , không cần đi ký túc xá thanh niên trí thức , ngươi liền khiêng đến nhà thím tiểu hắc cho ta a , ta ở nhà cô ấy kết nhóm . "

Đại Tráng nhìn mắt Ôn Hân , gật gật đầu , không nói lời nào , hự hự rời đi .

Ôn Hân lại quay đầu lại , dưới tàng cây còn sót lại một tiểu hắc muội , cô bé dưới tàng cây nhìn lương thực . Hôm nay tiểu hắc tử không có ở đây , nhiều lương thực như vậy một mình mẹ Hắc Tử phải khiêng trở về , tầm mắt kéo xa , mẹ Hắc Tử đang tập tễnh cố sức khiêng một túi lương thực đi trên đường.

Nhóm thanh niên trí thức từng người đều có gia đình kết nhóm riêng , chia xong lương thực nhao nhao có sức lao động đi lên giúp đỡ chuyển lương thực , cũng không cần mấy nữ thanh niên trí thức làm chuyện gì . Ôn Hân cùng Lưu Du Du bên cạnh nói hai câu , nhờ cô ấy hỗ trợ chăm sóc phần lương thực còn sót lại của mình , xoay người liền hướng mẹ hắc tử chạy tới.

Thân thể mạ hắc tử vô cùng gầy yếu , lúc này đang khiêng một túi khoai lang lớn , bao tải đem thân hình cô ấy ép tới thực cong , như một que diêm trên bao tải , cô ấy một chân cà thọt , một cao một thấp đi lên đặc biệt cố sức .

Ôn Hân chạy tới , trực tiếp nhận lấy bao tải trên người cô ấy:" Thím , ta đến đây đi . "

Bao tải này có 60 cân , Ôn Hân không phí chút khí lực gì đoạt lấy tới chống đỡ ở trên vai , mẹ Hắc Tử đầu đầy mồ hôi muốn xướp về , nói gì cũng không cho Ôn Hân cõng :" Ôn thanh niên trí thức ngươi mau thả xuống , làm sao có thể để ngươi cõng , ngươi một cô gái lại áp cho hỏng mất , ngươi cõng không được cái này , thím có thể làm được ! "

Ôn Hân cười cười , xoay bao tải khoai lang trên bờ vai , vẻ mặt nhẹ nhõm :" Không có việc gì , thím , thím xem , ta tuổi trẻ , khí lực lớn mà . "

Ôn Hân khiêng bao tải liền đi , mới vừa đi hai bước , lại bỗng nhiên cảm thấy trên vai chợt nhẹ , bao tải khoai lang kia liền lật ra mỗi người từ trong tay cô thoát ra ngoài , Ôn Hân một cái không có bắt lấy , toàn bộ bao tải liền bay lên trời , lật trực tiếp bay ra phía sau .

Ôn Hân quay đầu , tầm mắt rơi vào trên người người nọ , trên vai trái hắn vác túi khoang lang của Ôn Hân , trên tay phải mang theo một búi cao lương , dưới áo choàng ngắn quần màu xanh lá , hơi hơi lộ ra lồng ngực màu đồng cổ.

Triệu Thắng Quân nghiêm trang ít khi nói cười , nhìn Ôn Hân nói :" Ta tới , lương thực của cô đâu ? "

Ôn Hân hướng về phía trên quảng trường chỉ chỉ :" Đồng chí Đại Tráng giúp tôi khiêng đến nhà thím , còn chừa hai túi ở đằng kia . "

Sắc mặt Triệu Thắng Quân không thay đổi nhiều , quay đầu hướng tới dưới tàng cây tiếp đón :" Đại Lực , ngươi đem hai túi dưới gốc cây kia đều khiêng trên , cây cột , ngươi đi thanh niên trí thức đem hai túi lương thực còn thừa lại của Ôn thanh niên trí thức mang lên , cùng nhau khiêng đến nhà thẩm Hắc Tử . "

Hắn tiếp đón xong tiểu đệ rồi , quay đầu cũng không có liếc nhìn Ôn Hân , liền rời đi như người không có việc gì. Đằng sau Đại Lực khiêng hai túi lương thực chạy chậm lại đây , đứng ở bên người Ôn Hân , cười hì hì :" Ôn thanh niên trí thức. "

Ôn Hân hướng hắn cười cười :" Vất vả ngươi rồi , đồng chí Đại Lực . "

Vương Đại Lực hơi nghiêng thân mình , thò tay gãi gãi đầu :" Không vất vả , không vất vả , chút việc nhỏ này , đi khiêng lương thực của cô ở cây cột , đều đi qua khiêng cho cô .. " Vương Đại Lực tìm không thấy lời nói , đem phát sinh vừa mới quá vô nghĩa nói tiếp một lần .

" Đại Lực ! Nhanh lên , lề mề cái gì , chạy nhanh chuyển hết còn có nhà của người khác đây này ... "

" Tới rồi ! " Vương Đại Lực liếc nhìn bóng lưng thúc giục phía trước , vội vàng đáp ứng.

Vương Đại Lực cuống quýt nặn ra một nụ cười với Ôn Hân :" Cái kia Ôn thanh niên trí thức , tôi đi trước , đợi lát nữa còn muốn giúp nhà khác vận chuyển lương thực , chúng ta .. Lần sau... Lần sau lại nói . "

Ôn Hân cười cười :" Vất vả các anh . "

Vương Đại Lực nhận được lời cảm ơn ôn nhu của Ôn thanh niên trí thức , cũng càng có nhiệt tình chuyển lương thực , khiêng hai túi lương thực bịch bịch bịch vài bước liền đuổi theo Triệu Thắng Quân phía trước :" Anh Thắng Quân anh cũng là , thúc giục cái gì? Em thật vất vả mới cùng Ôn thanh niên trí thức nói mấy câu . "

Triệu Thắng Quân quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái , nhìn về phía trước :" Ta không thúc giục ngươi sợ là linh hồn nhỏ bé của tiểu tử gươi đều bị câu mất ! Nghĩ từng ngày liền làm đối tượng ! Một chút chính sự cũng không có ! "

" Người kia sao , nghĩ đều không cho người nghĩ ? Tuy rằng cô ấy không đi nhà em kết nhóm , nhưng cũng không đi nhà Trương Thiết Ngưu , chị dâu Phúc Khí cùng cô ấy có quan hệ rất tốt , cô ấy cũng không đi , điều này chứng minh em vẫn còn có thể nghĩ . " Thiếu nam luôn rất lạc quanđối với tình yêu thầm kín của mình , vừa mới nói hai câu , trong lòng lúc này liền nổi lên bong bóng hạnh phúc.

" Đừng suy nghĩ ! Nữ nhân nội thành như vậy ngươi nuôi không nổi ! Hảo hảo đem tâm tư dùng đúng chỗ , đúng đắn chừng hai năm nữa lấy vợ. " Anh Thắng Quân của thiếu nam thanh âm bình tĩnh nói ra .

" Anh thế nào biết rõ em nuôi không nổi ? " bong bóng trong lòng Vương Đại Lực bị đập vụn hơn phân nửa , tuy rằng không muốn nghe lời này , nhưng tròng lòng hắn anh Thắng Quân vẫn có địa vị , lúc này , tuy rằng lòng của anh đã thất vọng , nhưng là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng không cam lòng.

" Một ngày ba bữa lương thực trinh nhà các ngươi có đủ khả năng ăn không ? " Triệu Thắng Quân mắt nhìn về phía trước , hời hợt hỏi .

Vào những năm 1970 , người Dương Trạch Tử đối với định nghĩa một cuộc sống tốt cũng không còn gì hơn một ngày ba bữa đều là lương thực tinh .

Vương Đại Lực nghe xong lời này rất là không phục :" Ôn thanh niên trí thức kia người không phải vẫn còn ở nhà thẩm Hắc Tử kết nhóm sao , nhà Hắc Tử này em còn không biết , nào có lương thực tinh ? Ăn còn không bằng nhà em đâu , nhà Lương Cao Tử lúc trước kia , nhiều lắm chính là bánh bột ngô trộn lẫn hai mặt , cô ấy còn không phải làm theo ăn hương lấy liệt sao ? "

Triệu Thắng Quân quay đầu trừng mắt liếc hắn :" Ngươi lần trước cũng không phải không phát hiện , Ôn thanh niên trí thức kia đều có thể ngất đi vì đói , ngày hôm qua ở trên thị trấn lại ngất xỉu một lần , nếu ăn hương có thể đói đến ngất ? Người trong thành kia yết hầu bị mảnh , ăn không hết lương thực phụ này của chúng ta , mỗi bữa đều phải ăn lương thực tinh mới được , nếu ngươi đối với cô ấy giốngnhư vậy , ngươi có thể để cho cô ấy ăn lương thực phụ ? "

Vương Đại Lực tức giận không lên tiếng , mỗi bữa ăn lương thực tinh nhà hắn còn không có điều kiện kia , dừng trong chốc lát cảm khái nói :" Ai , cũng là , cũng chính là những người ăn lương thực tinh tốt ngày dó có thể lớn lên trắng như vậy , cũng giống như bột mì trắng ! Khuôn mặt của Ôn thanh niên trí thức kia giống như cái bánh bao trắng vừa mới ra lò , em mỗi lần vừa thấy liền... "

Vương Đại Lực còn chưa kịp nói xong , một cước hung hăng liền đã trúng mông , Vương Đại Lực lảo đảo , lương thựctreen đầu vai rơi xuống một túi .

" Ta xem ngươi là sống không kiên nhẫn được nữa , nói cũng dám nói loại tiểu lưu manh này! Có phải hay không định cho ngươi tội lưu manh ngươi liền yên tĩnh? " Triệu Thắng Quân trừng mắt mắng tiểu tử này.

Vương Đại Lực ỉu xìu cúi đầu , nâng túi lương thực kia lên , thè lưỡi , không dám nói nữa .

Triệu Thắng Quân trừng mắt liếc nhìn nhãi ranh này :" Không có tiền đồ ! " Ngoài miệng mắng tiểu đệ , nhưng Triệu Thắng Quân trong đầu chính mình lại không tự chủ được hiện lên hình ảnh bánh bao trắng kia , phảng phấttrên tay đột nhiên xuất hiện xúc cảm mềm ục ục kia , khuôn mặt trắng như tuyết kia , hắn còn sờ qua . Hắn hung hăng lắc đầu , vì tư tưởng lưu manh của chính mình cảm thấy hổ thẹn , trên mặt đột nhiên nóng lên , sải bước đi nhanh về phía trước . Trong lòng nói thầm còn có lương thực mấy nhà chưa chuyển xong.

Hôm nay phát lương thực , lương thực nhà mẹ đẻ hắc tử so với những năm qua còn nhiều hơn , trừ phần trong nhà của mình ra cùng phần kia của Ôn thanh niên trí thức . Mẹ Hắc Tử ngày hôm qua nghe nói sự tình Ôn thanh niên trí thức đói đến ngất xỉu cả đêm cũng khôg ngủ ngon , cô gái nhỏ người ta ở nhà mình kết nhóm , kết quả vậy mà cho đói đến ngất đi, cô còn thu phí kết nhóm của người ta , cái này lại để cho cuộc sống hàng ngày của mẹ Hắc Tử khó có thể bình an.

Mẹ hắc tử nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chính mình làm cơm càng cẩn thận hơn một chút , mặc dù không có lương thực tinh , nhưng lương thực phụ cũng có thể làm vô cùng mỹ vị . Hôm nay cô liền chuẩn bị làm một đoạn trình tự mì phở rườm rà , thứ này vừa cố sức vừa tốn thời gian , lại phiền toái , mỗi ngày đều bận việc trong đội sản xuất, mẹ Hắc Tử cũng không có thời gian rảnh rỗi , bởi vậy rất ít khi lầm nó .

Mì phở là một loại mì đặc biệt có ở phương bắc , dùng bàn máy đem cục bột hòa hảo áp thành sợi mì dài tròn vo . Hôm nay phân hoa màu bên trong có một ít mì kiều mạch , vừa vặn thích hợp để làm , trên công xã phân lương thực phụ có hạt lớn , không có hảo hảo xay qua , có một máy xay nhỏ trong tiểu viện tử của nhà mẹ hắc tử , cô vì có thể đem lương thực phụ làm ăn ngon , đang xay lại lần nữa đem kiều mạch kỹ càng cọ xát một lần .

Vừa xay tốt mì , người đã tới tiểu viện của cô , chỉ thấy Triệu Thắng Quân khiêng một túi bột mì trắng đặt ở giữa sân .

" Thím , trong nhà ăn không hết , đưa tới cho thím , thím lưu lại ăn đi . " Buông liền muốn đi .

Đầu năm nay trong nhà nào có nhiều bột mì trắng , mẹ Hắc Tử vội vàng kéo lại hắn :" Cái này không thể làm được , Thắng Quân , chạy nhanh lấy đi . "

" Không có việc gì , để xuống ăn đi , lương thực phụ còi cuống họng , ăn không vô liền ăn lương thực tinh. " Nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi .

Mẹ Hắc Tử nhìn Triệu Thắng Quân rời khỏi , đứa nhỏ này ngày thường vẫn luôn nhiệt tình , nhưng cho tới bây giờ không có lòng nhiệt tình với tình cảnh như vậy , mẹ Hắc Tử nhìn bóng lưng chạy trối chết kia , lúc này cũng không hồ đồ , trong lòng đại khái cũng đoán được vài phần tâm tư của chàng trai trẻ .

Khi làm mì phở , thời điểm nhào bột rất chú ý , nếu như là mì kiều mạch đơn thuần , thon thả không dễ dàng thành hình , dễ dàng tạo thành một đoạn một đoạn , chỉ có tỷ lệ bột mì kiều mạch là 1‐ 3 , mì sợi đi ra từ kiều mạch mới có thể thành hình .

Mẹ hắc tử đã làm hai cục bột , nhào chúng thành một khối bột có độ cứng mềm vừa phải , tìm ra một máy ép bột được sản xuất bằng phương pháp thô sơ, to bằng miệng chén làm thành đầu gỗ , cho cục bột vào bên trong máy nhào , thắt nút , đối với tay cầm dùng sức ấn xuống , mì ở bên trong bàn máy theo nặn ra , một cỗ mì sợi thon dài . Mì kiều mạch so với mì trắng dai hơn , dễ dàng áp thành hình dạng mì sợi , nhưng mì kiều mạch nguyên chất liền so không được , tuy rằng mẹ hắc tử kỹ càng đem mì xay qua , nhưng vẫn là thô ráp rời rạc , áp ra mì sợi rất ngắn , một đoạn một đoạn .

Áp tốt mì rồi , mẹ hắc tử liền bắt đầu chế tác cái còi , món mì kiều mạch này thích hợp nhất là làm canh mặn , có thể trước mắt không có điều kiện kia , mẹ hắc tử liền làm canh suông còi .

Đem các loại rau trong hầm đồ có thể lấy ra đều cầm một chút , củ cải trắng , cà rốt , khoai tây , bí đỏ , nấm hương , đều cắt đinh , thêm một ít phấn bát giác , gia vị muối quen thuộccho vào trong nồi xào , lại thêm nước vào , đun sôi thành một nồi canh suông tươi ngon .

Mẹ hắc tử đặc biệt đập một quả trứng chần nước sôi , cho vào món canh đã được làm tốt .

Tiếp theo đem mì áp tốt ở bên nước sôi nấu chín , vớt lên bỏ vào trong chén , đổ canh còi loãng lên . Trên bàn có một chén mì thơm ngon này đặc sắc phương bắc .

Đây là lần đầu tiên Ôn Hân ăn loại mì này , miệng mềm linh hoạt , thập phần khai vị , Ôn hòa ăn hai mắt tỏa sáng :" Thím , tay nghề này của thím thật tốt quá , món mì xào này thật sự là ăn rất ngon . "

Ôn Hân là người phương nam , đối với loại mì phở phương bắc này chưa từng thấy qua .

Mẹ hắc tử nhìn Ôn Hân ăn uống thỏa thích , rốt cuộc cũng thở phào một hơi :" Ai , chỉ là một chén mì bình thường , ngươi liền tạm chấp nhận ha ha. Mì này được làm từ mì kiều mạch trộn lẫn cùng mì trắng , ngươi nếu là ăn không quen liền trực tiếp cùng thím nói , ta sẽ đổi lại lương thực tinh cho ngươi . Ngươi đùng ngượng ngùng , mà đem thân thể mình bỏ đói một lần nữa , trong lòng thím nhưng là băn khoăn . "

Ôn Hân vừa ăn vừa nói :" Ai nha , thím , thím làm ăn ngon vô cùng , cháu ngất cũng không phải là bởi vì đồ ăn của ngài , ngài đừng suy nghĩ nhiều. "

Mẹ hắc tử ôn nhu nhìn Ôn Hân :" Ngươi đứa nhỏ này chính là thiện tâm , nhưng là thân thể của mình cần phải chú ý , muốn ăn gì liền trực tiếp cùng thím nói , chỉ cần thím có thể làm , đều làm cho ngươi ăn . "

Ôn Hân cười cười :" Thím tay nghề của thím thật tốt quá , mì này ăn cũng rất tốt rồi , đây còn là lần đầu tiên cháu ăn . "

Mẹ hắc tử cười bất đắc dĩ :" Ai , đây cũng là trong nhà nghèo , miễn cưỡng là có thể làm mì này , về sau nếu có điều kiện , thím làm cho ngươi canh thịt dê ăn mới là chính tông nhất . "

" Thịt dê canh ? " Ôn Hân ngẩng đầu nhìn .

" Chúng ta trước kia khi còn bé ăn , chính là dùng thịt dê quen thuộc , hành thái , hồi hương , cộng với hoa tiêu , hồ tiêu , đương quy , cây long nhãn , táo đỏ , cẩu kỷ , mạch môn , sâm mỹ , đun sôi cả ngày , canh loãng này giảm đi mùi tanh của thịt dê , còn giảm hỏa khí , canh tiên nha , đốn một nồi , toàn bộ thôn đều có thể ngửi được . Trong món canh thịt dê này , lại phối hợp mì này , rải lên một chút rau thơm , hành thái , chan nước vào mì , được ăn một chén như vậy , miễn bàn thư thái nhiều . " mẹ hắc tử vừa nói , một bên như đang đắm chìm trong một loại hồi ức ôn hòa , tràn ngập mùi thơm của mì thịt dê trước mặt .

" Hiz ‐ khà ‐ zzz trượt ‐‐" Bên cạnh thanh âm nước bọt không hề hợp thời .

Tiếu hắc tử trộn mì trong chén , không khống chế được chảy nước miếng , dẫn tới một bàn người nở nụ cười . Tiểu hắc tử có chút xấu hổ , vội vàng đem đầu vùi vào trong chén , điên cuồng lay mì trong chén .

Ôn Hân chỉ chăm chăm ăn mì trong chén của mình , lúc này mới chú ý tới trong chén của một nhà ba người Hắc Tử , sợi mì rõ ràng không giống với của mình , đứt quãng , màu sắc cũng không giống nhau . Ôn Hân nhìn thoáng qua mẹ hắc tử đối diện :" Thím, thím không cần đặc biệt chiếu ccố cháu, cháu cũng không cho nhiều tiền , thím ăn gì thì cháu ăn đấy . "

Mẹ Hắc Tử cười cười, giống như vô tình nói :" Không có việc gì , lương thực phụ còi cuống họng , tiêu hóa không tốt , người trong thành các ngươi yết hầu mỏng , đột nhiên ăn không quen , trước cùng nhau hợp lại ăn lương thực tinh , đối với thân thể cũng tốt . Ngươi không cần phải lo lắng , hôm nay đứa nhỏ Thắng Quân này lấy tới một túi bột mì trắng , đủ ăn. "

Ôn Hân liếc nhìn bộ dáng mẹ Hắc Tử tươi cười , không lại nói tiếp , cúi đầu ăn mì của mình , cái người này .

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.