Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 33 : Thất tịch phiên ngoại thiên

Phiên bản Dịch · 2620 chữ

editor : gianganhtuyet

Thành phần gia đình của Tiểu Hắc Tử không tốt , lúc trước có phần chịu bài xích ở Dương Trạch Tử , thường xuyên cùng bọn nhỏ khác đánh nhau đánh chính là đầu rơi máu chảy , về sau anh Thắng Quân của hắn đem hắn hợp nhất dưới trướng , mọi người mới dần dần ngừng khi dễ hắn , bất quá gần đây , tiểu hắc tử rõ ràng cảm giác địa vị của mình ở Dương Trạch Tử đã được tăng lên , nhận loại cảm giác đồng cảm này càng ngày càng tăng , đi trên đường đều không thể không ngẩng đầu lên , từ nhỏ liền bị chịu cô lập tiểu hắc tử gần đây cũng đột nhiên bắt đầu có chút mệt mỏi vì loại hoan nghênh đặc biệt rầm rộ này .

Đám tiểu tử trong thôn đột nhiên xem trọng hắn , liền chào đón hắn khi đi ở trên đường rất xa , thường xuyên cố ý hay vô tình cười hì hì đi lên lôi kéo làm quen , thậm chí có người còn hối lộ hắn bằng các loại ơn huệ nhỏ , đây hết thảy hiện tượng này đều có nguyên nhân . Sau ba câu nói mọi người bắt đầu đề tài liên quan đến trên người chị Ôn Hân của hắn liền sẽ đi nhà hắn kết nhóm . Mấy lần về sau trong lòng tiểu hắc tử cũng đoán được đại khái rồi , nhưng hắn là một tiểu tử có nguyên tắc , nhìn dáng vẻ đầu gấu nguyên một đám bọn họ , cảm thấy chị Ôn Hân giống như thiên tiên cùng hắn thật sự không quá xứng đôi . Bởi vậy chưa từng tiết lộ phân nửa tin tức cho bọn hắn , nhưng những con cóc này vẫn còn mỗi ngày không sợ làm phiền người khác đi lên nghe ngóng tin tức.

Ngày đó , tiểu hắc tử đi học trên thịt trấn trở về , trong bụng đói khát , vừa mới ở đầu thôn cự tuyệt Thiết Ngưu hắn chờ cho hai quả trứng về sau , trở về nhà với khuôn mặt nhỏ đói bụng.

Vừa tới cửa nhà liền " Trùng hợp " gặp anh Thắng Quân đi ngang qua.

" anh Thắng Quân , anh lại đây rồi ? Chị Ôn Hân khả năng còn chưa tới . " Tiểu hắc tử ngẩng đầu chào hỏi .

Đang đi bộ Triệu Thắng Quân bị câu hỏi của tiểu hắc tử khiến cho trì trệ , trên mặt có chút xấu hổ , ho một tiếng :" Ah , tan học rồi , ta .. ta không tìm cô ấy , ta chính là đi ngang qua. "

Tiểu hắc tử gần đây ở cửa nhà mình nhìn thấy anh Thắng Quân hắn số lần cùng tần suất thật sự quá cao , cho nên thời điểm nhìn thấy cũng không tự chủ được liền bói gì đó , nhìn bóng dáng anh Thắng Quân đang xấu hổ bỏ đi , tiểu hắc tử đứng ở cửa ra vào khe khẽ thở dài . Hai bàn tay nhỏ bé vác ở sau lưng , nhíu chặt mày , nhẹ nhàng lắc đầu , ở bên trong cái đầu nhỏ nhanh chóng tự hỏi .

Chị Ôn Hân của hắn tốt như vậy ! Nói chuyện lại êm tai , lớn lên lại đẹp mắt , tậm địa lại thiện lương , lại có văn hóa , còn có thể cầm đầy công điểm , quả thực so với tiên nữ cũng không kém .

Nhưng anh Thắng Quân hắn đâu , mặc dù trong lòng tiểu hắc tử có chút không xứng với chị Ôn Hân , nhưng anh Thắng Quân đối với hắn thật sự quá tốt rồi ! Lúc trước thời điểm hắn chịu khi dễ , đều là anh Thắng Quân đứng ra đòi lại chính nghĩa ! Bây giờ nhìn thấy anh Thắng Quân hắn lại nhiều lần đi dạo trước cửa nhà hắn , hắn tự nhiên biết rõ anh Thắng Quân cùng đám thanh niên sức trâu trong thôn kia nhất định là một cái tâm tư.

Tiểu hắc tử là một tiểu tử có lương tâm ! Hắn lưng cõng bàn tay nhỏ bé vác ở sau lưng , cau mày đứng ở cửa ra vào thiên nhãn giao chiến trong chốc lát , làm người , thì không thể quên cội nguồn của mình !

Hắn cõng cặp sách nhỏ hai bước đuổi theo thân ảnh phía trước , hô một tiếng :" anh Thắng Quân! "

Anh Thắng Quân hắn xoay người lại .

Tiểu hắc tử kiễng chân kéo quần áo của anh Thắng Quân hắn , để sát vào bên tai của hắn , nhỏ giọng thì thầm :" Thứ chị Ôn Hân thích nhất là ‐‐ đại bạch thỏ ! "

Tiểu hắc tử nói xong liền cũng không quay đầu lại rời khỏi.

Hắn chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi ! Đây là vấn đề mà đám tiểu tử đầu thôn hỏi hắn nhiều nhất ! Theo tiểu hắc tử quan sát , chị Ôn Hân ngày thường là cực kỳ hào phóng , được đồ ăn ngon gì đều chia sẻ cho hắn cùng em gái , nhưng duy nhất kẹo sữa đại bạch thỏ này , chị Ôn Hân cũng không cùng ai chia sẻ , suy đoán mỗi ngày trong túi quần của chị ấy đều có hai khối, thỉnh thoảng đều phải lấy ra ăn , cũng không cho người khác ăn . Bởi vậy tiểu hắc tử kết luận , kẹo sữa đại bạch thỏ này chính là thứ chị Ôn Hân thích nhất , tuyệt đối không sai !

Tuy rằng hắn thích anh Thắng Quân , nhưng chị Ôn Hân đối với hắn cũng là đỉnh đỉnh tốt , cho nên hắn cũng không thể tiết lộ thêm . Tiểu hắc tử trong lòng mặc niệm : Anh, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi !

Triệu Thắng Quân với một khuôn mặt đỏ lớn đứng ở nơi đó , bị một tiểu hài tử nhìn ra tâm tư , lập tức cảm thấy e lệ .

" Đại bạch thỏ? " Cũng may tiểu hắc tử chạy nhanh , tâm tư e lệ của Triệu Thắng Quân nhanh chóng bị tin tức mà tiểu hắc tử đưa cho thay thế.

Quả nhiên đồng loại đều là như nhau! Tiểu nữ nhân kia vừa trắng vừa mềm , đôi mắt đen long lanh , nhưng không giống một một chú thỏ con đáng yêu dịu ngoan . Thứ yêu thích của cô ấy hóa ra lại là tiểu bạch thỏ , nghĩ đến thứ đáng yêu mềm mại kia , Triệu Thắng Quân trong lòng giống như là thật sự nhặt được một con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, bịch bịch.

Con thỏ không khó tìm , Triệu Thắng Quân tức khắc có tinh thần , lập tức mang theo công cụ lên phía sau núi .

Có một tòa núi phía sau Dương Trạch Tử , không khí mới lạ . Mùa hè có hoa dại , mùa thu có quả dại , đương nhiên còn có rất nhiều động vật nhỏ , thỏ rừng là thường thấy nhất . Những người trẻ tuổi này như Dương Trạch Tử , có đôi khi vài người cũng lên núi bắt thỏ , thời đại đói khát , thịt thỏ hầm chính là một món ăn ngon .

Nhưng Triệu Thắng Quân lần này lên núi , lại đối với von thỏ nhỏ trên núi có cảm giác bất đồng . Hiện tại tưởng tượng đến nhóm vật nhỏ lông xù xù kia , Triệu Thắng Quân liền không khỏi nghĩ đến tiểu nữ nhân nhu nhu nhược nhược kia , thanh âm nho nhỏ , cười rộ lên đáng yêu như vậy , cô ấy hơi hơi cúi đầu, khẽ mỉm cười , cả trái tim của hắn đều mềm ra .

Hắn quyết định , về sau không bao giờ ăn thỏ nữa ! !

Dĩ vãng Triệu Thắng Quân lên núi bắt thỏ rừng , đều dùng cái kẹp , chỉ cần thời điểm lên núi không xuống tay . Nhưng trước đây cũng là vì ăn thịt , lần này không phải , hắn muốn bắt sống một con trở về.

Cái gọi là thỏ khôn có ba hang , thỏ rừng trời sinh nhạy bén , chuyện bắt sống thỏ rừng cũng không phải dễ dàng như vậy . Triệu Thắng Quân ban ngày liền lên núi , mấy lần đều ở trong bụi cỏ nhìn thân ảnh thỏ rừng , nhưng những tiểu gia hỏa này rất nhanh nhạy , chạy trốn nhanh chóng , làm cho Triệu Thắng Quân sắp bị đánh bại .

Chuyện này làm cho hắn nhụt chí , nhưng lần này sự kiên nhẫn của hắn lại rất đủ , ngay cả đám tiểu gia hỏa này thân ảnh chạy nhanh như tia chớp kia , hắn đều có thể mỉm cười mà chống đỡ , trong đầu luôn không tự chủ được liên tưởng đến tiểu nữ nhân kia , cô cũng là như thế này , bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng hắn , tùy ý nhẹ nhàng giẫm qua hai chân , lại nhanh chóng đào tẩu , lưu lại nỗi buồn cùng khao khát trong lòng hắn .

Thỏ rừng thích ra vào ban đêm , Triệu Thắng Quân ban ngày liền không có thu hoạch , vẫn luôn ở trên núi chờ đến buổi tối , từ hoàng hôn , tung tích thỏ rừng bắt đầu nhiều hơn , Triệu Thắng Quân căn cứ dấu móng tay cùng phân và nước tiểu , rất dễ dàng liền tìm được ổ thỏ đầu tiên . Triệu Thắng Quân mang theo xẻng , hai cái xẻng liền đem ổ con thỏ kia đào ra , hắn bắt lấy lỗ tai thỏ rừng nhấc lên , tiểu gia hỏa kia ở trong tay của hắn đạp hai cái , Triệu Thắng Quân cầm lấy đèn pin cẩn thận phân biệt , là một con thỏ nhỏ màu xám .

Triệu Thắng Quân bất đắc dĩ đem nó ném sang một bên , Tiểu hôi tử vèo một cái lẻn đến trong bụi cây .

Ổ thứ hai , nhấc lỗ tai lên vừa nhìn , một ổ tiểu cây cọ thỏ, da lông màu nâu ! Khó coi !

Ổ thứ ba , nhấc lỗ tai lên vừa nhìn , một ổ tiểu hắc thỏ , như thế nào lớn lên đều xấu như vậy!

........

Trước khi Triệu Thắng Quân lên núi , cảm thấy tiểu bạch thỏ này quá dễ bắt , nhưng bây giờ một ổ một ổ đi tìm qua , nguyên một đám lớn lên không phải màu vàng chính là màu xám , lại không có một tiểu bạch thỏ nào .

Bắt một đêm , toàn bộ ổ thỏ ở phía sau núi gần như đều bị hắn lục tung , hắn cũng liền bắt được mấy con tiểu hoa thỏ không người nào có thể bắt được, có rất nhiều lông trắng trên bụng , có rất nhiều móng vuốt bên trên là màu trắng , có chút lớn lên lấm tấm bò sữa , cả tòa núi lại không tìm được một con tiểu bạch thỏ !

Triệu Thắng Quân có chút ủ rũ , không có biện pháp , cuối cùng ở trong đông đảo con thỏ lông trắng tuyển một con trên nhan sắc có giá trị , hai lỗ tai đều là tuyết trắng , tứ chi móng vuốt nhỏ cũng là tuyết trắng , tuy rằng trên thân thể có chút lông xám , nhưng thoạt nhìn còn tính là đáng yêu.

Triệu Thắng Quân mang theo hai lỗ tai thỏ tuyết trắng kia , lập tức ở trước mặt , híp mắt mượn quang mang mặt trời mọc buổi sáng , nhìn nhìn :" Được rồi , là ngươi , ngươi nói ngươi cũng là , làm sao lại không thể toàn bộ lông trắng ! "

Tiểu hoa thỏ ở trong tay hắn giãy dụa hai lần bày ra kháng nghị .

Triệu Thắng Quân thở dài , đem nó cất đi , đem nhưng con thỏ khác đều thả , đám thỏ con hoảng sợ tán loạn , đêm nay , phía sau núi Dương Trạch Tử con thỏ đứng đầu triệu tập đám thỏ nhỏ mở họp : các vị huynh đệ tỷ muội , chúng ta ngàn vạn không nên trưởng thành đại bạch thỏ , nếu không có lo lắng tính mạng a .... ‐‐‐

Triệu Thắng Quân trở về thay đổi quần áo , đá vào con tiểu hoa thỏ trong tay , tới cửa nhà tiểu hắc tử rồi . Buổi sáng , tiểu nữ nhân kia bình thường sẽ qua ăn sáng .

Triệu Thắng Quân có chút khẩn trương , đem tiểu hoa thỏ nâng nhỏ trước mắt , đặc biệt không có tự tin lẩm bẩm:" Ngươi cần phải đánh cho ta chút dũng khí ah ! "

Vừa dứt lời , chỉ thấy tiểu nữ nhân kia từ đằng xa đi tới , thời điểm đến gần hướng hắn dịu dàng cười cười :" Triệu Thắng Quân , buổi sáng tốt lành ‐‐ "

Triệu Thắng Quân nhìn tiểu nữ nhân đối diện , trong lòng tức khắc hóa thành nước , vác ở sau lưng trong lòng bàn tay đều ra mồ hôi , khẩn trương nuốt nước bọt , đôi tay vươn ra , đưa lên cái con tiểu hoa thỏ đáng thương kia , " Cái kia ... Ôn thanh niên trí thức .. cô xem đại bạch thỏ này , cô có thích không ? "

Ôn Hân không rõ ràng cho lắm nháy mắt nhìn đại bạch thỏ trước mắt.

Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân không nói lời nào , vội vàng cầm lấy thân thỏ cho cô triển lãm , chỉ vào đôi tai trắng như tuyết :" Cô xem ah , lỗ tai của nó là thuần trắng , ở đây cũng trắng , còn có ở đây , có lẽ cũng coi như ... cũng coi như đại bạch thỏ. "

Ôn Hân nhìn Triệu Thắng Quân bày con thỏ trước mặt :" Cho tôi ? "

Triệu Thắng Quân gãi gãi đầu , cười hắc hắc :" Ừ , ngày hôm qua đi trên núi đánh ! "

Tiểu hắc tử buổi sáng ở cửa nghe được có tiếng người , biết là chị Ôn Hân của mình đã đến , nhưng nửa ngày chậm chạp không có đi vào liền đi ra cửa nghênh đón , vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy anh Thắng Quân cầm một con đại hoa thỏ đang giải thích cho chị Ôn Hân cái con thỏ này là đại bạch thỏ , tiểu hắc tử yên lặng nhìn nhìn trời xanh !

Ôn Hân bắt lấy đôi tai thỏ tuyết trắng kia mang theo đại hoa thỏ vào nhà tiểu hắc tử , vén rèm lên , cùng người ở bên trong nói :" Thím , buổi tối hôm nay chúng ta có thể ăn đầu thỏ cay ! "

Xốc rèm cửa lên cùng nhau tiến vào Triệu Thắng Quân , nụ cười trên mặt cứng đờ :" .... "

Quay đầu nhìn về phía tiểu hắc tử bên cạnh , tiểu hắc tử vẻ mặt bất đắc dĩ : Ca nha ! Đệ đệ cũng thật sự chỉ có thể giúp ca đến đây thôi !

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.