Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 1731 chữ

editor : gianganhtuyet

Nhưng khi giọng nói của cậu bé rơi xuống , những tên du thủ du thực trong thôn do Triệu Thắng Quân cầm đầu đều hướng ánh mắt về phía Ôn Hân , vẫn duy trì dáng vẻ uy hiếp ngốc hề hề vừa rồi.

Lúc này , Ôn Hân đột nhiên chóng mặt , cảm giác tuột huyết áp trong nháy mắt đánh úp lại , cô vô thức giữ chặt khung cửa bên cạnh , khẽ cau mày , tay vịn cái trán lấy lại bình tĩnh.

Trong mắt Triệu Thắng Quân , bộ dáng gầy yếu của Ôn Hân đã biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương . Mấy ngày hôm trước ở cửa thôn bọn họ cũng đã gặp qua , bất quá lúc ấy vẻ mặt nữ thanh niên trí thức này bôi than đá xem không rõ , lúc này sạch sẽ đứng ở nơi đó , trắng trắng mềm mềm , thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh , thấy thế nào cũng không giống như có thể đem tiểu hắc tử giống nghé con này đánh thành bộ dáng như vậy . Hắn nhìn cô chằm chằm hồi lâu , ánh mắt tàn nhẫn chuyển thành hoài nghi .

Ôn Hân ổn định tâm thần , ngẩng đầu nhìn bọn họ , trước tiên cô mở to mắt mở to miệng , cũng không biết như thế nào , có thể là bởi vì tuột huyết áp không còn khí lực , vốn là vì lý do mà cố gắng , nhưng là giờ phút này lại nói ra những lời nói hữu khí vô lực , mềm mềm mại mại : " Em trai nhà anh trộm đồ của tôi , hai cái bánh bao thịt cùng sáu cái màn thầu trắng , vừa vặn mới bị tôi bắt , thời điểm đánh hắn bị thương tôi xác thực cũng có trách nhiệm , bất quá nguyên nhân gây ra cũng là bởi vì hắn trộm đồ , tôi có thể ra tiền dẫn hắn đến bệnh viện khám thương tích , nhưng hắn trộm đồ có phải hay không , cũng phải cho tôi ý kiến "

Ôn Hân cố gắng gia tăng âm lượng nói chuyện , nhưng giọng nói vẫn rất tinh tế , nữ nhân phương bắc Dương Trạch Tử có giọng nói lớn , sang sảng hào khí, lúc này giọng loli nhẹ nhàng dễ thương của Ôn Hân khiến vài người phía sau Triệu Thắng Quân nghe được đều có chút định nhãn.

Triệu Thắng Quân liếc mắt nhìn mấy anh em đứng ngốc bên cạnh , khẽ cau mày , đột nhiên đá vào người thiếu niên bên cạnh : " Ngươi trộm đồ người ta ? "

Oắt con bị đá văng ra ngoài hai bước đụng phải mấy tên lưu manh , hắn che miệng nói xạo : " ta .....ta ......ta không có , đó là màn thầu do mẹ ta làm "

Triệu Thắng Quân một cái bàn tay vỗ vào sau đầu thằng nhóc : " Nói thêm câu nữa ! Nhà của ngươi 1 năm cũng không ăn được một bữa màn thầu trắng ta còn không biết "

Oắt con quắt quắt miệng mất hứng , ngẩng đầu nhìn vòng người xung quanh , hiển nhiên cảm thấy anh Thắng Quân khiến chính mình thật mất mặt : " anh Thắng Quân , sau đó cô ấy đánh em , anh nhìn xem "

Tiểu hắc tử duỗi thẳng khuỷu tay và đầu gối vừa mới bị quăng ngã , lộ ra miệng vết thương máu chảy đầm đìa , Thoạt nhìn rất thê thảm , bay cao như vậy liền ngã ra ngoài , Ôn Hân nhìn miệng vết thương kia đều có chút không đành lòng . Kỳ thật cũng chính là bởi vì tiểu hắc tử ngã một thân đầy máu theo nơi thanh niên trí thức ở đi lại , gặp phải bọn họ , Triệu Thắng Quân đến để mang lại chính nghĩa.

Triệu Thắng Quân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái , sau đó lại ngẩng đầu nhìn đầu sỏ gây tội , đỡ khung cửa thoạt nhìn suy yếu giống một con tiểu bạch thỏ , nói cô đánh tiểu hắc tử ? Hắn 1 cái không tin ?

Triệu Thắng Quân cúi đầu trừng mắt nhìn oắt con , bắt đầu mò trong túi , sau khi móc ra mấy cái túi , liền thu thập mấy tấm tiền giấy của mấy tên du thủ du thực , đếm đếm , hùng hổ đi tới chỗ nữthanh niên trí thức ở trong sân , hắn vỗ đống phiếu cùng đồng tiền trên bức tường ngắn của sân nhà Ôn Hân , váng đất trên tường sàn sạt rơi xuống một đống : " Đây là tiền bánh bao cùng màn thầu của cô "

Nói xong xoay người rời đi .

Mấy tiểu đệ vốn là tới tìm việc đặc biệt là tiểu hắc tử nhỏ bé luôn được Triệu Thắng Quân che chở , đang khó hiểu trước hành vi của Triệu Thắng Quân : " anh Thắng Quân "

Triệu Thắng Quân cao hơn tiểu hắc tử hai cái đầu , hắn lôi kéo tiểu hắc tử giống như đang dẫn theo một con gà con cùng đi : " Không chê mất mặt ? "

" Này , hắn không có sao chứ , tôi cho hắn tiền thuốc men ! " Ôn Hân hướng về phía người đàn ông kia kêu , rốt cuộc bởi vì mấy cái màn thầu đem người ta đánh thành thảm trạng như vậy cô cũng có chút ngại ngùng.

" Không cần ! " người đàn ông bỏ lại một câu mà không quay đầu lại , nói xong còn tát vào mặt tiểu hắc tử.

Tiểu hắc tử rụt cổ lại ở bên cạnh nhỏ giọng lầm bầm : " anh Thắng Quân , cái kia sao có thể dùng nhiều tiền như vậy "

Nhưng Triệu Thắng Quân không để ý đến hắn , bước nhanh đi tới , tiểu hắc tử bị xách lấy như một con chó con kẹp lấy cái đuôi.

Ôn Hân vẫn còn cảm thấy choáng váng , cảm giác tuột huyết áp , mặt khác cũng bất chấp , cô vội vàng lấy từ trong túi ra một khối bạch thỏ lớn , bỏ vào trong miệng nhai , trong chốc lát tinh thần khó khăn lắm mới tốt hơn một chút , Triệu Thắng Quân đã mang theo tiểu đệ đi ra khỏi tầm nhìn . Chân cô có chút mềm nhũn đi đến ven bức tường , đem phân tiền mao tiền kia cầm lên , đếm đếm , tổng cộng là 9 mao tiền.

Nhìn kia mấy tiểu lưu manh trung nhị , không thể hiểu được tới tìm việc rồi bỏ đi , có chút ngoài ý muốn ,thế nhưng họ lại bỏ đi lưu loát dứt khoát như vậy? Còn bồi thường tiền cho cô ?

Có thể là do lao động chân tay quá vất vả , hoặc Ôn Hân thật sự rất đói bụng , không rảnh quản bọn họ ,vội vàng trở về ăn cơm , hôm nay món ăn chính của nhà ăn là bánh ngô , Ôn Hân bỏ qua cổ họng , nhai hơn phân nửa bánh ngô , ăn hết nửa hộp cải trắng xào , tinh thần khó khăn lắm mới tốt hơn một chút . Hiện tại cô đã hiểu những gì Lâm tinh nói với cô ngày hôm qua , sau một ngày làm việc trở về , bánh ngô đều biến thành bánh trái thơm ngon . Nhưng đồ ăn trong nhà ăn một chút chất béo đều không có , về sau hơi khôi phục chút ít thể lực , Ôn Hân tính nhóm nửa trong phòng bếp , nấu một nồi cháo hoa , rắc một chút đường trắng , sau khi ăn xong triệu chứng tuột huyết áp dần dần biến mất.

Trước khi đi ngủ , tâm trí của Ôn Hân đã không thể chuyển sự chú ý khỏi bàn tay vàng có sức mạnh vô hạn , nhưng sau khi nghĩ lại cũng không có manh mối gì , cô luôn cảm thấy bàn tay vàng rất vô vị.

Hai ngày sau , nhóm thanh niên trí thức đã được kéo đến làm đồng trước khi bình minh , Lương Cao Tử làm người chất phác , nhưng anh ta lại có tính bướng bỉnh nhiệt tình độc nhất vô nhị của những người trong thập niên 70 , mỗi ngày giám sát đám thanh niên trí thức bọn họ phải hoàn thành nhất định lượng công việc mới ưng thuận chấm công , tất cả mọi người bị hắn giày vò thảm hề hề , Lưu Du Du nhiều lần đều cầm cái cuốc cái xẻng bất lực khóc ngất dưới đất.

Ôn Hân nghiễm nhiên đã trở thành chiến sỹ thi đua , mỗi ngày bị Lương Cao Tử khen ngợi . Vốn dĩ nữ thanh niên trí thức việc an bài liền thiếu so với nam thanh niên trí thức , Ôn Hân mỗi ngày đều đầy công điểm , lại để cho một đám thanh niên trí thức rất hâm mộ.

Công điểm đối với nhóm thanh niên trí thức mà nói cũng là thập phần quan trọng , cái này không chỉ đại biểu riêng mỗi người có thể phân được khẩu phần lương thực , đối với thanh niên trí thức việc có thể vào đảng hay trở về thành phố là một tiêu chí rất quan trọng.

Đang bận rộn với công việc cày bừa vụ xuân , vài ngày sau , Lương Cao Tử cũng sẽ tham gia vào việc làm ruộng trên cánh đồng Dương Trạch Tử , hắn cho đám thanh niên trí thức bọn họ phân phối riêng khu vực làm việc của mình , muốn nhóm thanh niên trí thức mỗi ngày chính mình xuống đất làm việc , thời điểm tan tầm hắn lại qua đây kiểm tra mọi người tiến độ công tác ghi việc đã phân làm.

Tác giả có chuyện muốn nói: cầu cất chứa , cầu hoa hoa ‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.