Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẩm Húc

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Mùa hạ năm 1974, tại thôn Thượng Thủy, huyện Dương Sơn, tỉnh Lâm Tương.

Vùng quê trù phú, đúng vào ngày mùa. Hai bên đường đều là ánh vàng rực rỡ, cơn gió khẽ thổi qua, bông lúa tung bay, truyền đến làn hương thơm mát.

Thẩm Húc đi trên con đường hẹp quanh co, tay xách theo túi nilon, thở dài.

Vỗn dĩ hắn là thanh niên cực tốt ở thế kỷ 21, hai tháng trước, sau chuyện ngoài ý muốn, không hiểu sao lại xuyên tới nơi này, trở thành Chu Ái Dân, thằng con thứ ba của nhà họ Chu tổ tiên đều là bần nông. Ban đầu tưởng rằng xuyên về vài thập niên trước, không ngờ vậy mà lại xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết nữ chủ. Đáng tiếc hắn không phải nữ chủ, càng không phải cha nữ chủ, chỉ là một khối đá kê chân trên con đường tiến tới của nữ chủ.

Trong sách, hắn gặp phải sự cố, bị tê liệt bán thân bất toại.

Trong sách, vợ hắn không chịu nổi tin dữ hắn xảy ra chuyện, kích động dẫn đến khó sinh mà chết, một thi hai mệnh.

Trong sách, con hắn đào tim đào gan, phụng hiến tất cả vì nữ chủ, cuối cùng dùng chính tính mạng mình thành toàn cho nữ chủ và nam chủ, trở thành lốp xe dự phòng tốt nhất trong sử sách.

Khóe miệng Thẩm Húc co giật, nghĩ đến nữ chủ trong sách, và nhà họ Chu có suất diễn vô cùng quan trọng chiếm hết nửa đầu quyển sách, hai mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, bước chân vô thức nhanh hơn.

“Ui! Thằng ba đã về rồi đấy à!”

Thẩm Húc khoe ra lúm đồng tiền: “Vâng, được nghỉ phép!”

Người phụ nữ kia thấy hắn xách theo túi lớn túi nhỏ, hỏi tiếp: “Lần này lại mang về thứ tốt gì đó?”

Thẩm Húc không hề keo kiệt, thò tay vào túi bốc một nắm, chia cho mỗi người vài viên: “Các thím đừng ghét bỏ, mang về cho đám trẻ ăn.”

Các bác gái trong thôn đều biết đây là kẹo đắt nhất ở cung tiêu xã, rất quý giá. Bình thường bọn họ không nỡ mua sao có thể ghét bỏ, tất nhiền là cười nở hoa rồi.

Đợi Thẩm Húc đi xa, cả đám không nhịn được túm lại cảm thán.

“Thằng ba nhà họ Chu có tiền đồ thật đấy! Người nhà quê chúng ta mấy ai có thể tìm được việc làm trong huyện. Số phận nó tốt thật, cứu được Lão hồng quân xuất ngũ về làng, dùng quan hệ của người ta, dựa vào bản lĩnh của bản thân, thông qua cuộc thi vào nhà xưởng.”

“Chính vì việc này, trước đây Hướng Quế Liên còn làm ầm ĩ một trận, ép nó phải nhường danh ngạch cho thằng hai nhà họ, may mà trong thư giới thiệu lão hồng quân viết rõ là cho thằng ba, Hướng Quế Liên không có cách nào khác, sau đó nghĩ chưa phân gia, thằng ba kiếm được tiền cũng phải nộp lên, lúc này mới từ bỏ!”

Mọi người còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng gào khóc từ căn nhà phía trước truyền đến.

Mấy bác gái sửng sốt, thi nhau nhíu mỳ: “Chậc, đó không phải nhà họ Chu sao? Hình như tôi nghe thấy tiếng của Yến Tử. Không phải Hướng Quế Liên lại đang đánh con bé chứ?”

Trong lòng Thẩm Húc căng thẳng, bước chân nhanh hơn, đi vài bước đã xông tới trước nhà, đá văng cửa cổng ra.

Hướng Quế Liên đang dùng một tay giữ chặt Chu Song Yến, một tay cầm dây mây đánh vào mông bạch bạch.

Thẩm Húc nhanh chân chạy vào, cướp con gái về: “Mẹ làm gì vậy!”

Roi mây trong tay Hướng Quế Liên rơi vào khoảng không, ngẩng đầu mới phát hiện ra Thẩm Húc đã về, thấy hắn bao che cho con mình như thế, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.

“Suốt ngày không về nhà, quên cả mẹ già không quan tâm. Khó khăn lắm mới về một lần, trưng khuôn mặt thối đấy cho ai xem thế hả? Cả con nhóc chết tiệt này nữa, tao là bà nội nó, đánh cũng không được sao?”

Vốn dĩ Trương Lệ Phân vợ của Chu Ái Đảng, con thứ hai nhà họ Chu đang đứng bên cạnh xem trò vui, thấy tình hình không đúng, vội đứng ra ác nhân cáo trạng trước: “Em ba, em làm thế là không đúng rồi. Mẹ đâu phải bị điên, sao có thể vô duyên vô cớ đánh người? Em không hỏi xem Yến Tử đã làm gì đi, tuổi còn nhỏ đã biết ăn trộm đồ, sau này lớn còn thế nào? Chẳng trách mọi người đều nói, cướp nhà khó phòng!”

Chu Song Yến căng thẳng, nắm chặt góc áo Thẩm Húc: “Cha, con không ăn trộm.”

Hướng Quế Liên trừng mắt: “Đã bị tao bắt tại trận còn nói không trộm? Thế số sữa mạch nha kia không phải mày trộm sao?”

Nước mắt Chu Song Yến chảy ròng ròng: “Không phải trộm! Em trai không thoải mái, đã một ngày không ăn uống gì rồi, cháu chỉ muốn pha cho em ấy một chén. Thằng bé thích thứ này, vừa thơm vừa ngọt, cha từng nói chúng cháu cũng được uống sữa mạch nha, có thể uống mỗi ngày!”

Trương Lệ Phân khinh bỉ: “Ai ui, mẹ, mẹ nghe một chút con nhóc này nói gì đi, Sữa mạch nha quý giá thế nào, nó coi nó là đại tiểu thư chắc, còn muốn uống hàng ngày, trong nhà có mấy đồng tiền, có đủ cho nó uống không?”

Chu Song Yến mím chặt môi, dưới uy áp của Hướng Quế Liên và Trương Lệ Phân, co rụt về phía sau, nhưng vẫn ưỡn ngực ngẩng đầu không cam lòng chỉ vào hai thằng nhóc Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ sau lưng Trương Lệ Phân: “Ngày nào bọn họ cũng uống, cháu nhìn thấy ngày nào bà nội pha cho bọn họ!”

Trương Lệ Phân phản bác: “Chuyện này sao có thể giống nhau! Quang Tông và Diệu Tổ chính là cháu trai bảo bối của nhà họ Chu chúng ta, một con nhóc như mày có thể so sánh được sao?”

Niên đại này, trọng nam khinh nữ là chuyện thường tình, thậm chí bản thân phụ nữ cũng cảm thấy nên như thế, Bởi vậy, Chu Song Yến không dám cãi lại, chỉ nói: “Em trai cháu, cũng là cháu trai nhà họ Chu!”

Trương Lệ Phân nghẹn lời, nhất thời không biết phải nói đáp lại thế nào. Trong lòng cô ta thầm nghĩ, chỉ bằng thằng nhóc sinh ra đã ốm yếu, vì sợ không nuôi sống được ngay cả tên cũng chưa lấy, đứng hàng thứ ba nên gọi là Tam Oa Tử, không biết sẽ bị Diêm Vương câu đi lúc nào, còn không biết xấu hổ so với bảo bối nhà mình?

Lời này cô ta thường xuyên nói thầm sau lưng, nhưng lúc này đứng trước mặt cha ruột thằng bé, cô ta không dám nói. Có điều cô ta không dám, Hướng Quế Liên dám: “Không nhìn xem sức khỏe của em trai mày thế nào, thứ quý giá vào bụng nó đều lãng phí!”

Nói xong bước tới định bắt Chu Song Yến, lại bị Thẩm Húc ngăn cản.

Lúc này Thẩm Húc đã hiểu rõ ngọn nguồn, cũng không muốn cãi cọ với bọn họ, chỉ lạnh lùng cười một tiếng: “Mẹ với chị dâu đừng quên, sữa mạch nha kia là lần trước con mang về, vì thấy sức khỏe của Tam Oa không tốt nên chuẩn bị cho nó.”

“Nhưng hôm nay... Mẹ với chị dâu cũng biết thứ đó quý giá, con cũng cảm thấy quý, ngay cả Tam Oa và Yến Tử con còn không cung cấp nổi, sao còn cung cấp nổi cho cháu trai cháu gái? Nếu đã như vậy, sau này con sẽ không mua nữa, ai muốn ăn, thì tự mình nghĩ cách đi!”

Nói xong, hắn trực tiếp ôm Chu Song Yến đi về phòng, bỏ lại Hướng Quế Liên la lối khóc lóc, chửi rủa sau lưng: “Phản, phản rồi, còn chưa phân gia đâu, cháu trai nhà mình ăn một chút, hắn còn oàn giận! Làm con lại muốn chống đối mẹ già...”

Khóe miệng Thẩm Húc mím chặt, không lên tiếng. Hắn chưa quên, vừa rồi Chu Song Yến nói Tam Oa bị ốm. Xử lý cực phẩm lúc nào cũng được, bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn phân biệt rõ ràng.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 - Xuyên Sách Làm Đại Lão (Bản Dịch) của Thời Hòe Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 665

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.