Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 859 chữ

‘Rào rào!’

Sóng biển vỗ vào những tảng đá, gió biển phả qua gương mặt tràn đầy vết sẹo của Đồng Nghiên.

Cô ngồi ở trên xe lăn, chậm rãi ngước nhìn mặt trời mọc, khuôn mặt khắc khổ dần dần nở nụ cười dịu dàng.

“Nhìn kìa Hạ Quân, cuối cùng chúng ta cũng được cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”

Người đàn ông đứng ở phía sau Đồng Nghiên khoảng 40 tuổi. Anh có một gương mặt đẹp trai, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ u buồn.

“Đúng vậy! Anh đã chờ giây phút này mười năm rồi.”

Anh cúi đầu nhìn xuống nụ cười như đứa trẻ của cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.

Mười năm trước, Đồng Nghiên là vợ của người khác. Nhưng tên kia không chỉ bán đi con trai của cô, mà còn đánh đập khiến cô bị đẻ non khi đang mang thai. Khi về quê thăm họ hàng, anh thấy cô nằm trên vũng máu nên vội vàng đưa cô vào bệnh viện.

Sau khi tỉnh lại, đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cô khiến trái tim chưa từng rung động vì ai như anh cũng phải đau đớn, cuối cùng lại vì cô mà làm ra rất nhiều chuyện.

Anh lợi dụng quyền thế của mình để khiến tên kia sống không bằng chết, còn ép hắn không thể không kí vào đơn ly hôn.

Chỉ là sau cùng trái tim của cô đã chết.

Dù anh có cứu cô nhưng cô vẫn sống trong cảnh dày vò sống không bằng chết.

Có một lần anh ra ngoài làm nhiệm vụ, vì vội vàng nên không kịp thu xếp ổn thỏa, nửa năm sau mới hoàn thành nhiệm vụ. Khi anh quay lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã bị axit ăn mòn, mà tên cặn bã kia cũng bởi vì cô mà mất vì tai nạn. Đồng Nghiên bị kết án mười năm tù.

Mười năm, anh đã đợi cô ròng rã mười năm trời. Nhưng chờ đợi anh chỉ là một khối tàn dư. Ngày mà bọn họ gặp lại nhau, cô đã không còn linh hồn.

Mà lúc này đây, cơ thể của cô cũng không trụ lại được nữa.

Hạ Quân cũng không biết vì sao anh lại hãm sâu vào tình cảm này như vậy. Nhớ lại cảnh tượng khi hai người gặp nhau, cô nằm trên vũng máu, ánh mắt đầy đau thương.

Mà anh cúi đầu nhìn thoáng qua. Không ngờ cái nhìn đó lại trở thành chấp niệm suốt một đời.

“Hạ Quân, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm được anh.” Đồng Nghiên đem tay mình đặt lên mu bàn tay của Hạ Quân: “Em muốn yêu anh một cách đơn thuần và sạch sẽ nhất.”

Hạ Quân mặc quân phục với hàng tá huân chương trên vai. Ở phía sau anh cách đó không xa là mấy người lính đang cầm súng để bảo vệ.

Lúc này anh đã có địa vị lớn trong giới quân sự, nhưng người đàn ông trải qua vô số trận chiến chưa từng khóc lần nào, giờ lại rơi nước mắt vì đau lòng.

“Em vẫn luôn sạch sẽ. Trong mắt anh, em đẹp như một đóa hoa bách hợp vậy.”

“Ngốc quá đi, đó là do trước đó anh chưa gặp em bao giờ. Năm em mười tám tuổi...rất xinh đẹp.” Như thể nhớ lại những năm tháng trước kia, Đồng Nghiên nở nụ cười hạnh phúc.

Cả vùng biển bừng lên màu vàng nhạt vì mặt trời chiếu rọi xuống, bình minh cũng dần ló dạng. Bàn tay của Đồng Nghiên đang đặt trong lòng bàn tay của Hạ Quân bỗng trượt xuống, sau đó buông thõng hoàn toàn.

Người đàn ông cao lớn ở phía sau lưng thoáng sững sờ, tim đau nhói như không thở nổi. Anh ôm cổ cô, môi mỏng áp lên mái tóc cô, giọng nói từ tính trầm thấp khẽ vang lên: “Được rồi, kiếp sau em là của anh, nhớ đừng đi xa quá.”

Tiếng kèn réo rắt vang lên, bài hát “Chuyện trấn nhỏ” của Đằng Lập Quân đang được biểu diễn. Tiết tấu chậm chạp của bài hát khiến Đồng Nghiên đang ngủ say cũng phải ngồi bật dậy.

Vừa ngồi dậy cô liền thấy đầu mình đau dữ dội. Xoa xoa hai bên huyệt thái dương, Đồng Nghiên lại thở dài một hơi đầy mệt mỏi.

“Nghiên Nghiên, con đã đỡ hơn chút nào chưa?” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ cửa.

‘Kẽo kẹt!’

Một người phụ nữ mặc bộ đồ vải kẻ sọc bước vào trong.

Người phụ nữ chải tóc gọn gàng, trên đầu buộc một bông hoa làm bằng vải. Bà ấy bưng một chiếc bát ở trên tay, nhìn qua chiếc bát kia đã có tuổi thọ vài năm tuổi và bị thủng một lỗ lớn.

Trong trí nhớ của cô, đây là một trong những cái chén còn nguyên vẹn ở trong nhà.

Đồng Nghiên hơi sững sờ khi trong đầu hiện lên thông tin này.

Bạn đang đọc Thập Niên 80: Trọng Sinh Thành Tiểu Phú Bà của Mộ Dung Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 317

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.