Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại ân sư (1)

Phiên bản Dịch · 903 chữ

Biết chồng tức giận nhưng Tôn Dung Phương lại không thấy lo lắng, bà nói với con gái: “Tính ba con cáu kỉnh như vậy đó, qua vài ngày thế nào cũng phải cam chịu thôi.”

Người nhà họ Tạ đều giống nhau, trọng nam khinh nữ, rất ưa sĩ diện, nhưng lại không hề có bản lĩnh, thực tế trước mắt là không làm nên hồn việc gì cả.

Ngược lại, những đứa trẻ bên nhà mẹ đẻ của Tôn Dung Phương đi học đại học khá nhiều. Chẳng hạn như hai đứa con nhà chị họ Chu Nhược Mai học rất giỏi. Con gái của dì nhỏ Tạ Uyển Doanh là Lâm Lâm nhỏ hơn Tạ Uyển Doanh 5 tuổi cũng học rất giỏi. Chỉ là bên trong họ đều có tâm tư khác nhau là điều thường thấy. Vì thế, lần này cô đi học đại học, dì nhỏ ủng hộ cô đầu tiên là điều không bất ngờ, Chu Nhược Mai phản đối cô cũng không nằm ngoài dự đoán, mỗi người đều có một mục đích riêng mà.

Chớp mắt, thông báo nhập học đã gửi tới trường. Lần này, đúng lúc Tạ Uyển Doanh về trường cũ thì gặp lại Triệu Văn Tông.

Lúc hai người gặp nhau ở hàng lang, mắt nhìn nhau, có chút đồng cảm. Dẫu sao cũng đều là những học sinh từng bị Lưu Tuệ quở trách là không có tương lai.

Lần này người phát giấy báo nhập học Đại học không phải là Lưu Tuê, mà là thầy Vương phòng giáo vụ phát thay cho lớp của Lưu Tuệ. Thầy Vương giải thích với các học sinh: “Cô giáo Lưu của các em bị cảm mấy hôm nay rồi, chắc do thời tiết nóng quá nên ở nhà đã bị sốt. Hay là các em đi thăm cô ấy xem sao?

Trong số những học sinh mà Lưu Tuệ thích, kể cả lớp trưởng cũng đều không đến trường thì làm sao mà đi thăm Lưu Tuệ được đây.

Trương Vĩ thì nhờ người thân đi lấy giấy báo, cũng không có đến trường để lấy, còn Hồ Hạo thì từ xa thấy bóng hình của Triệu Văn Tông là đã quay người bỏ đi rồi.

Một vài học sinh thì thầm với nhau: “Cô giáo Lưu làm bị sao vậy nhỉ, sao đột nhiên lại bị ốm rồi?”

Dường như trong lòng các học sinh đều rõ ràng, đã sớm nghe là Lưu Tuệ từ khi biết học sinh lớp mình thi Đại học có thành tích cao về sau thì cô ấy trở nên rất kì lạ.

“Tạ Uyển Doanh, em có muốn đi thăm cô giáo Lưu của các em không?” Thầy Vương giống như đã có chuẩn bị từ trước, hỏi thẳng trực tiếp Tạ Uyển Doanh.

Ánh mắt các bạn học khác đều hướng qua phía này. Tạ Uyển Doanh bình tĩnh nhìn lại bọn họ.

Tâm trí của các bạn học đều bị cái nhìn của Tạ Uyển Doanh làm cho trở nên trống rỗng rồi. Nhớ lại lúc đầu vì chuyện đăng ký nguyện vọng mà Tạ Uyển Doanh bị cô giáo Lưu và lớp trưởng mắng, trên lớp cũng không có một bạn nào chủ động đứng ra vì Tạ Uyển Doanh mà nói vài câu, chỉ toàn là sự châm chọc giễu cợt. Thực sự đều không có ai tốt cả.

“Sao vậy, cô giáo Lưu là cô chủ nhiệm của em, mà em lại là thủ khoa tự nhiên được cô ấy dạy dỗ nên đấy.” Giọng điệu của thầy Vương lại càng nhấn mạnh hơn.

Biểu cảm của Tạ Uyển Doanh vẫn rất bình tình, nhìn thẳng thầy Vương, bình tình đến mức giống như cô mới là cô giáo của thầy Vương vậy.

Trong lòng thầy Vương đột nhiên run lên một cái.

Không sai, Lưu Tuệ là cô giáo chủ nhiệm, nhưng từ trước đến nay Lưu Tuệ chưa từng làm gì cho Tạ Uyển Doanh cả. Tâm tư của Lưu Tuệ không đặt vào toàn bộ học sinh của cả lớp, chỉ có những học sinh như Trương Vĩ, lớp trưởng hay Hồ Hạo mới là học sinh yêu quý của Lưu Tuệ. Tạ Uyển Doanh thì không phải.

Tại sao cô lại phải đi thăm Lưu Tuệ chứ?

“Thầy Vương, thầy bảo sao, thầy bảo em ấy đi thăm cô giáo Lưu sao?”

Thầy Vương đột nhiên run lên một cái, quay đầu lại.

Nhìn thấy ở của là một cô giáo đeo kính khoảng hơn sáu mươi tuổi, cả đầu tóc bạc trắng xóa, đối mặt thầy Vương hỏi với giọng điệu đầy chất vấn, ánh mắt sâu xa gọi thầy Vương làm thầy ấy không cách nào né tránh.

Trong mắt Tạ Uyển Doanh lộ ra sự bất ngờ, gọi to: “Cô giáo Trang ạ.”

“Cô giáo Trang quay lại rồi.” Các giáo viên khác bảo nhau chạy lại cùng chào hỏi cô giáo Trang.

Cô giáo Trang là tổ trưởng tổ nghiên cứu toán học thi Đại học của trường trung học Kim Kiều nổi tiếng, nhiều năm rồi đã bồi dưỡng ra nhiều học sinh đều là nhân tài. Nhưng mà, năm ngoái cô ấy đã đến tuổi phải nghỉ hưu ở trường học, nghe nói là cô ấy đến nhà con trai giúp con trai chăm sóc cháu nội rồi.

Bạn đang đọc Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản dịch) của Phì Mẹ Hướng Thiện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Camellia.VonSchweetz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 542

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.