Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không còn quan hệ

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Giang Bảo Quốc trợn mắt, anh ta không thích trẻ con, càng không thích con gái.

Trước khi Giang Mộc Tâm được sinh ra, anh ta còn chờ mong đó là một đứa con trai, sau khi biết là con gái, anh ta chưa từng bế một lần nào. Lúc Giang Thủy Tâm còn trong bụng mẹ, anh ta đã đi theo quân đội, sau đó biết là con gái anh ta càng không thích.

Hơn mười năm gặp lại hai đứa con gái, Giang Bảo Quốc không hề có tấm lòng của người cha hiền từ. Giang Thủy Tâm nói trúng tim đen của anh ta, anh ta liền tiến lên hai bước, giơ tay lên.

Giang Mộc Tâm vội vàng giữ chặt lấy Giang Thủy Tâm sau người, Giang Thủy Tâm cũng sợ, há miệng ra khóc gào lên.

Ngu Thanh Nhàn ở trong phòng cất tiền, cũng nghe thấy Giang Thủy Tâm nói.

Cô không giống nguyên thân, cô không giữ hình tượng người cha tốt cho Giang Bảo Quốc trước mặt hai đứa con. Chỉ là Ngu Thanh Nhàn không ngờ Giang Bảo Quốc lại mất phẩm giá đến mức này, còn muốn đánh trẻ con.

Cô bước nhanh ra, lớn tiếng quát lên:

"Anh định làm gì?"

Giang Bảo Quốc đen mặt, liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn, bỏ tay xuống:

"Lục Thanh Nhàn, cô dạy con thế nào? Để nó nói chuyện với cha mình như thế à? Không có gia giáo gì cả."

Ngu Thanh Nhàn xác nhận hai đứa trẻ không bị ăn đòn, bấy giờ mới yên tâm:

"Sao lại không có gia giáo? Con bé nói sai câu nào à? Chúng ta li hôn, chi phí nuôi nấng anh cũng thanh toán rồi, sau này hai đứa con không có quan hệ gì với anh, chúng nó có gia giáo hay không liên quan gì đến anh?"

Mặc kệ những lời đầu, Giang Bảo Quốc chỉ phản bác lại câu cuối cùng:

"Sao lại không có liên quan? Chúng nó là con tôi, tôi là cha chúng nó, dù lớn đến đâu cũng có quan hệ với tôi!"

Giang Bảo Quốc cũng trọng nam khinh nữ như cha anh ta, anh ta có thể không coi trọng coi gái, không thích con gái, nhưng không cho phép con gái không tôn trọng mình.

Giang Bảo Quốc lại liếc nhìn hai đứa con gái, tuy rằng vừa gầy vừa nhỏ, nhưng vẻ ngoài lại rất giống Lục Thanh Nhàn lúc nhỏ, đặc biệt là đứa lớn, mặt mày rất thanh tú, nếu nuôi thêm hai năm nữa là có thể tìm được nhà chồng tốt.

Hiện giờ kháng chiến vừa kết thúc, rất nhiều chiến sĩ đều chưa có vợ. Giang Bảo Quốc nhìn chăm chú vào Giang Mộc Tâm lớn hơn một chút, nếu anh ta nhớ không nhầm, đứa con gái này đã mười bốn rồi, con gái đến mười sáu đã có thể gả chồng. Lúc Lục Thanh Nhàn gả cho anh ta mới có mười bảy.

"Lục Thanh Nhàn, tôi nói cho cô biết, cô đừng chia rẽ quan hệ giữa cha con chúng tôi." Giang Bảo Quốc nói xong, móc hai thanh sô cô la trong túi ra.

Vương Văn Quân hay bị tụt huyết áp, sau khi ở bên cạnh cô ta, trong túi Giang Bảo Quốc luôn bỏ mấy viên kẹo.

Sô cô la rất khó mua, đây là anh ta nhờ người mua từ tiệm ngoại hối trong thành phố về, rất đắt, hai tháng anh ta mới dám mua cho Vương Văn Quân một lần.

Đưa kẹo tới trước mặt hai chị em Giang Mộc Tâm, trong mắt Giang Bảo Quốc để lộ ra vẻ tiếc của rõ rệt.

Hiện giờ anh ta đã hết tiền, kẹo sô cô la cũng không còn nhiều, ăn một viên là ít đi một viên, lần sau muốn ăn phải chờ tiền trợ cấp của anh ta được phát xuống.

Vẻ tiếc rẻ của anh ta đừng nói là Ngu Thanh Nhàn, ngay cả hai chị em Giang Mộc Tâm cũng nhìn ra, hai đứa trẻ chưa từng ăn sô cô la bao giờ, nhưng không ai đưa tay nhận lấy.

Ngu Thanh Nhàn một lần nữa có thêm nhận thức mới về Giang Bảo Quốc, người đàn ông này thật keo kiệt, cô xem ký ức của nguyên thân, lập tức cười khẩy một tiếng.

Những thứ khiến nguyên thân động lòng lúc trước toàn là mấy thứ không đáng tiền, hoa hoét, cây cỏ, hòn đá... đều là do trời sinh đất dưỡng, thỉnh thoảng mới có cái kẹo, cái bánh quy, cái đùi gà là do Giang Bảo Quốc mua ăn không hết, hoặc là được người ta tặng nhưng không thích ăn.

Khi đó trong nhà còn nghèo, Giang Bảo Quốc lại là con trai duy nhất của ông bà Giang, học trong thành phố, chưa bao giờ tru cấp thiếu cho anh ta.

Thứ mà anh ta ghét bỏ người khác không có mà ăn, vì vậy mấy thứ kia cộng thêm lời đường mật, lại biến thành thứ quý giá.

Ngu Thanh Nhàn từng ở dưới nhân gian vài năm, cô từng gặp khá nhiều người ích kỉ như Giang Bảo Quốc. Thái độ trước sau của Giang Bảo Quốc thay đổi rõ rệt như vậy, cô đều nhìn thấy, lại nhớ đến kết cục của Giang Mộc Tâm, Ngu Thanh Nhàn không cần động não cũng biết trong đầu anh ta đang lên kế hoạch gì.

Ngu Thanh Nhàn không buồn để ý đến anh ta, chỉ cần khiến kế hoạch của anh ta không thành công là được. Việc trả thù cũng không thể nóng lòng trong một chốc một lát, cô còn chưa có căn cơ ở nơi này, không làm j được Giang Bảo Quốc đã làm lính mười mấy năm.

Đợi hai chị em Giang Mộc Tâm lớn lên, tối đa là mười năm, cô nhất định sẽ khiến Giang Bảo Quốc và cô vợ đẹp của anh ta phải gánh chịu hậu quả.

"Mộc Tâm, Thủy Tâm, chúng ta đi thôi."

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.